Editor: Quỳnh Nguyễn
Khi Minh Nhất Kỳ Minh Nhất Hạ đi ra từ cục cảnh sát, liền trực tiếp ngồi lên xe Tống Mạn Vân sắp xếp tới đón.
Tống Mạn Vân là một người phụ nữ vô cùng lợi hại, năm đó bà mang theo Hãn Hải Quốc gả cho Minh Văn Hiên. Hãn Hải Quốc là nhãn hiệu bất động sản lâu đời, cũng có tiếng tăm lừng lẫy trong nước.
Minh Văn Hiên ngồi trên vị trí lão tổng Hoàn Vũ, khống chế Hãn Hải Quốc, biến một công ty bất động sản trong nước thành công ty con Hoàn Vũ.
Đến khi Minh Ý ngồi trên vị trí tổng giám đốc, đơn giản bỏ đi tên gọi Hãn Hải Quốc, sản nghiệp ban đầu của Hãn Hải Quốc đều bị đánh tan rồi hợp lại một lần nữa, biến thành bất động sản dưới trướng tập đoàn Hoàn Vũ, nhìn qua gần như không còn chút quan hệ nào với Tống gia.
Ngay cả như vậy, hiện tại Tống Mạn Vân vẫn là thành viên hội đồng quản trị Hoàn Vũ, chẳng qua không có thực quyền, cũng không phụ trách nghiệp vụ thực tế nào.
Một lúc sau về đến Minh gia, Tống Mạn Vân nhìn chằm chằm con gái, tức giận trừng mắt: “Anh em các con thật sự là càng ngày càng vô dụng, thế mà bị Mậu Hinh nắm mũi dắt đi.“.
Trong lòng Minh Nhất Kỳ cũng tức giận, anh không nghĩ tới Lâm Văn Hi nghe lời mình mười mấy năm, hôm nay lại đâm Minh gia một đao.
“Con không nghĩ tới Lâm Văn Hi lại giúp đỡ Mậu Hinh, mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không bỏ qua cho cô.“. Minh Nhất Hạ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Con kiềm chế đi!“. Minh Văn Hiên lạnh lùng nói, “Hiện tại vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Minh gia, vụ án Lâm Văn Hi này mặc dù không đưa tin, nhưng không có nghĩa là không ai biết. Anh trai con sắp đính hôn rồi, nếu là con lại gây ra chuyện, Minh gia sẽ vô cùng xấu mặt.“.
“Mậu Hinh, mắt sáng trở lại là sao? Không phải nhóm máu của cô ta cực kỳ đặc biệt sao? Cô làm sao có thể tìm được giác mạc.“. Tống Mạn Vân nghe được tên Mậu Hinh thì không bình tĩnh được, con bé kia chính là cái gai trong lòng mình, “Phải điều tra thêm về cô ta, không thể để cho cô ta gây ầm ĩ ở Tân Thị như vậy.“.
“Con sẽ điều tra, mẹ yên tâm.“. Minh Nhất Kỳ nói, “Hinh Hinh có thù oán đối với Minh gia là cực kỳ bình thường, con sẽ hóa giải.“.
“Anh hai, không phải đến bây giờ anh vẫn còn thích Mậu Hinh chứ?“. Minh Nhất Hạ nghe Minh Nhất Kỳ nói xong, lập tức hỏi.
Minh Nhất Kỳ thật sự cảm thấy em gái ngu xuẩn, anh vừa muốn nói chuyện liền nghe được thím Lý người hầu nói, đại thiếu gia trở lại.
Ánh mắt mọi người xoay vòng, quả nhiên thấy Minh Ý tiến vào.
“Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không trở lại?“. Tống Mạn Vân nhìn con trưởng lạnh lùng, “Hiện giờ anh ngồi trên vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, trái lại ngay cả cha mẹ cũng không để vào mắt rồi.“.
Minh Ý không có nhận câu nói này của mẹ, xoay người nói với thím Lý: “Thím Lý, phiền thím rót cho tôi chén trà.“.
“Vâng, đại thiếu gia.“. Thím Lý nói xong đi vào bếp.
“Anh cả, chú hai dù sao cũng là người Minh gia, lần này nếu anh không ra tay, ông nhất định phải vào tù.“. Vẻ mặt Minh Nhất Kỳ ngưng trọng nói.
“Em muốn anh ra tay thế nào? Anh tự nhận còn chưa có năng lực nhúng tay vào tư pháp.“. Minh Ý chậm rãi ngồi trên ghế sofa, “Chuyện này nói đến cùng, em và Nhất Hạ đều phải chịu trách nhiệm.“.
Vẻ mặt Minh Nhất Kỳ không thay đổi, hai năm trước Minh Ý lên làm tổng giám đốc, quyền lợi trong tay anh đã bị cướp đoạt lần nữa. Không phải trong lòng anh không hận, nhưng Minh Nhất Kỳ là người có thể nhịn. Anh rõ ràng biết mình muốn cái gì, nếu ban đầu không được thì mặc kệ chuyện gì xảy ra nhất định phải nhẫn nại.
“Con cả, chuyện này Nhất Kỳ và Nhất Hạ đương nhiên có trách nhiệm, nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất là muốn cứu chú hai ra, nếu không Minh gia sẽ bị người nhạo báng, khó có thể đặt chân ở Tân Thị.” Minh Văn Hiên nói.
Minh Ý nghe lời này vẫn không hề động, chậm rãi nói: “Ba, nếu như thật sự muốn giúp đỡ Minh gia, thì để chú hai nhận được trừng phạt thích đáng, mới không hao tổn đến danh dự Minh gia.“.