Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 7: Chương 7: Lại gặp rắc rối




Editor: Quỳnh Nguyễn

Mậu Hinh vừa lên xe, trợ lý Tiểu Nam của cô đã nói: “Mậu kiểm, lần này chị ở trên tòa quá đặc sắc, có tình có lí, tuyệt đối có thể xếp vào sách án lệ của chúng ta.“.

Mậu Hinh tháo kính mắt xuống, lúc này điện thoại vang lên, là cô giáo Chu ở nhà trẻ gọi tới.

“Mẹ Mậu, bạn nhỏ Mậu Sâm Mặc nhà cô lại đánh nhau với bạn nhỏ khác rồi.“. Giọng điệu cô giáo Chu trong điện thoại vô cùng bất lực.

Mậu Hinh nghe cũng rất đau đầu, nói với Tiểu Nam bên cạnh: “Tiểu Nam, cô giúp tôi mang đồ đạc về Luật Chính Tư, tôi có việc đi trước.“.

“Đươc.” Tiểu Nam sững sờ, gật đầu nhìn cô.

Vì thế Mậu Hinh xuống xe giữa đường, sau đó ngồi lên một chiếc xe taxi đi nhà trẻ.

Chạy tới văn phòng cô giáo Chu ở nhà trẻ Tiểu Thái Dương, Mậu Hinh vừa vào văn phòng liền nhìn thấy cô giáo Chu đang an ủi cha mẹ hai người bạn nhỏ khác.

Sau đó là tiếng khóc của hai cô bé nhỏ, cô cúi đầu nhìn, mái tóc hai cô bé đều đã rối loạn, quần áo cũng bẩn thỉu dơ dáy, ngược lại Mậu Sâm Mặc nhà mình mặc áo sơmi ô vuông, tóc cực kỳ chỉnh tề, quả thực chính là tiểu thân sĩ.

“Mẹ Mậu, rốt cuộc cô cũng đến rồi.“. Cô giáo Chu thở phào một hơi.

Vừa nghe mẹ Mậu đến đây, ánh mắt hai người mẹ kia không hẹn mà cùng nhìn Mậu Hinh. Mậu Hinh còn mặc tây trang, tóc cột lại, trang điểm hơi chút nồng đậm, nhìn thành thục hơn chút với tuổi thật.

Không đợi hai người mẹ kia làm khó dễ, Mậu Hinh tươi cười nói: “Thật xin lỗi, xin lỗi.“.

“Hinh Hinh, vì sao mẹ phải nói xin lỗi?“. Bạn nhỏ Mậu Sâm Mặc nhìn mẹ giống như nhìn người ngoài hành tinh.

“...” Mậu Hinh giận trừng con trai, sau đó nói với hai người mẹ kia, “Tiểu Sâm nhà tôi quá bướng bỉnh, thật sự xin lỗi. Bất kể là gây ra thương tổn gì cho hai bạn nhỏ tôi đều sẽ bồi thường.“.

“À, kỳ thật cũng không thể trách Tiểu Sâm hết được.“. Cô giáo Chu hơi khó xử nói, “Là hai bạn nhỏ Hoan Hoan và Đào Đào tranh nhau đều chơi xếp gỗ với Tiểu Sâm, nhưng mà Tiểu Sâm chỉ đồng ý chơi với một bạn nhỏ thôi, sau đó Hoan Hoan và Đào Đào đều không nhường nhau, vì thế liền đánh nhau.“.

Chỉ là, chuyện như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra, cho nên cô giáo Chu cực kỳ khó xử.

Muốn trách chỉ có thể trách bộ dáng Mậu Sâm Mặc quá đẹp, ánh mắt bé rất lớn, đôi mắt vừa đen lại sáng. Làn da trắng, mũi tròn tròn, môi hồng hồng, bé gái nhìn đến bé đều muốn đi hôn vài cái, bé gái nhà trẻ vừa thấy bé đều thích chơi với bé, đều thích vây xung quanh bé.

Mà bạn nhỏ Mậu Sâm Mặc mỗi lần chỉ đồng ý chơi với một bạn nhỏ, cho nên mới xảy ra chuyện bạn nhỏ đánh nhau vì bé.

“...” Mậu Hinh lập tức hiểu ra, sau đó quay đầu nhìn con trai, “Sao con không thể đồng thời cùng chơi với Hoan Hoan và Đào Đào?“.

“Sao con phải đồng thời cùng chơi với Hoan Hoan và Đào Đào, con chỉ thích mỗi lần chơi với một bạn.“. Mậu Sâm Mặc cực kỳ khờ dại nói.

Mậu Hinh muốn bóp chết con trai, may mà hai bé gái cũng chưa bị thương, nhiều lắm là quần áo hơi bẩn, tóc hơi rối mà thôi.

Từ nhà trẻ đi ra, Mậu Hinh nghiêm mặt không nói lời nào, dẫn con trai đi bắt xe.

“Hinh Hinh, con bảo cô giáo Chu gọi điện thoại cho chú Ninh, chú ấy sẽ đến đón chúng ta.“. Mậu Sâm Mặc nói.

“...” Muốn nói hiện tại có cái gì khiến Mậu Hinh đau đầu, đó chính là con trai Mậu Sâm Mặc, tiểu bại hoại này còn nhỏ tuổi, nhiều mưu ma chước quỷ khiến cô lo trước lo sau.

Đang nói, một chiếc Audi màu trắng đi tới, xuống xe là một người đàn ông còn trẻ. Áo ô vuông màu lam cùng quần polo, khóe môi nhếch lên tươi cười, cực kỳ tiêu sái nhìn bọn họ.

“Chú Ninh, thật đúng giờ!“. Mậu Sâm Mặc chạy tới.

“Con lại khiến Hinh Hinh tức giận?“. Ninh Vĩ Trạch vừa thấy vẻ mặt Mậu Hinh đã biết ngay.

“Hinh Hinh giận rất kỳ quái, cũng không phải chú không biết.“. Mậu Sâm Mặc bày tỏ vô cùng bất đắc dĩ.

“...” Mậu Hinh thật muốn vo đứa con trai này thành một cục, đây là cô sinh ra à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.