Editor: Quỳnh Nguyễn
Lúc Mậu Hinh làm cơm gần xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa, thầm nghĩ chắc là Minh Ý đến rồi. Tiểu Sâm chạy ra mở cửa, quả nhiên là Minh Ý. Anh thay quần áo ở nhà chất tơ tằm màu xanh đậm, mới vừa tắm rửa xong, tóc cũng hơi ẩm ướt, trong tay bưng ô mai mơ, đẹp trai tươi mát như anh trai nhà bên.
“Chú Nhất, mau tiến vào.“. Tiểu Sâm cầm một đôi giày mới từ tủ giầy ra. “Mời đổi giày, đây là dép lê mới, không ai đi qua.“.
“Cảm ơn cháu.“. Minh Ý thay dép lê, đi vào cùng Tiểu Sâm. Phòng họ giống nhà anh, nhưng mà bố trí ấm áp hơn. Giấy dán tường màu vàng ấm, trong nhà ăn có bàn gỗ tròn, phòng khách bày sô pha hình chữ L, màu lam, phía trên còn bày hai con gấu. Anh đánh giá ngôi nhà này, quan sát xem căn phòng có dấu hiệu đàn ông ở lại hay không. Ánh mắt của anh nhìn ra ban công, trên ban công treo áo sơmi nữ tính và váy, còn có vài quần áo bé trai không có quần áo đàn ông, ngay cả tủ quần áo bên cạnh vừa thấy đều là nữ phục và đứa nhỏ, không có đàn ông. Cho nên Ninh Vĩ Trạch chỉ là bạn của cô? Cũng không ở chung. Hoặc là đang hẹn hò, còn chưa ở chung?
“Có thể ăn được rồi.“. Mậu Hinh bưng đồ ăn ra, bốn mắt nhìn nhau với Minh Ý đứng bên cạnh ban công. Minh Ý thấy cô tháo kính mắt xuống, đôi mắt sáng ngời trong suốt, trên người mặc tạp dề in hình gấu, nhất thời có chút hoảng hốt, thậm chí là khó thở. Năm đó, sau khi xảy ra sự kiện kia, Tống Mạn Vân cảm thấy quan hệ của Minh Nhất Kỳ và Mậu Hinh quá gần gũi, hơn nữa ánh mắt Minh Văn Hiên nhìn Mậu Hinh cũng càng ngày càng trở nên nóng bỏng, bà nhìn Mậu Hinh mà trong lòng lo lắng. Trong mắt bà con lớn nhất là ngoại tộc (khác loài), không có một chút quan hệ cùng Mậu Hinh, hơn nữa anh thường xuyên không ở nhà, không hề liên quan với tất cả phân tranh trong nhà. Bà không muốn để cho Mậu Hinh ở tại Minh gia, nhưng bà lại bận tâm thanh danh, lo lắng người khác nói bọn họ đuổi đi bé gái mồ côi Mậu Hinh. Sau cùng Tống Mạn Vân nghĩ ra một biện pháp, để cho Mậu Hinh ở trong nhà trọ Minh Ý tại hoa viên Tân Giang. Mậu Hinh ở hai tuần trên tầng 18. Hai tuần kia kỳ thật là tuần lễ an bình thoải mái nhất từ lúc cô đến Minh gia. Minh Ý ít khi ở nhà, một tháng cũng chỉ trở về một hai lần, mỗi lần nhiều lắm chỉ ở một hai ngày lại đi. Anh không có bất kỳ hạn chế gì đối với mình, cũng sẽ không chủ động nói chuyện với cô, đồ dùng hàng ngày trong phòng lại có người giúp việc theo giờ bố trí gọn gàng, cô tùy ý là được. Mậu Hinh nhớ rõ mấy ngày anh trở về, cô tự giác làm đồ ăn thêm một phần, đến giờ cơm Minh Ý sẽ ăn cơm cùng cô. Anh không kén chọn đồ ăn, mặc kệ cô làm gì thì anh ăn cái đó. Sau khi ăn xong, còn có thể chủ động đi rửa chén. Cô chưa bao giờ biết đàn ông sẽ đi rửa chén, đàn ông Minh gia đều có chủ nghĩa đại nam tử rất mạnh, là không có khả năng dính một chút việc nhà. Cô muốn đoạt lấy rửa, anh nói: “Mấy cái bát mà thôi.“.
Anh rửa cực kỳ lưu loát, rất sạch sẽ, rất quen thuộc. Về sau cô nghĩ, có lẽ ở trong bộ đội anh cũng làm qua, hoặc là khi anh chuyển ra đã quen tự chăm sóc mình. Minh Ý ở trong trí nhớ của Mậu Hinh là người đặc biệt trầm mặc hướng nội, anh không quan tâm Minh gia, cũng không thèm để ý đến cô. Minh Văn Hiên và Tống Mạn Vân đều thường thường quên mất có một con trai như vậy, Minh Nhất Kỳ cũng vẫn cho rằng mình là người thừa kế tập đoàn Hoàn Vũ, ai mà ngờ có một ngày Minh Ý xuất ngũ trở về sẽ ngồi trên vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ.
“Quấy rầy rồi.“. Trí nhớ trở về, anh mở miệng trước.
“...” Mậu Hinh giật nhẹ khóe miệng, biết quấy rầy, anh còn tới.
“Hinh Hinh, chú Nhất mang theo ô mai tới nè, con nếm thử một viên rất ngọt, ăn ngon lắm.“. Nói xong Tiểu Sâm cầm một viên muốn đút cho mẹ. Mậu Hinh không đành lòng từ chối con trai, cúi đầu nếm một ngụm, hương vị ngọt ngào tản ra trong miệng. Con trai nói không sai, thật sự rất ngọt.