Editor: Quỳnh Nguyễn
Mậu Hinh trở về, vụ án đầu tiên mà cô làm chính là án cảnh sát ngộ sát làm oanh động cả nước. Ngày thẩm vấn vụ án được quyết định rất nhanh, Minh Ý mời luật sư riêng của Minh gia là Diệp Tư Cần bào chữa cho Thái Chí Chiêu.
Ngay từ khi bắt đầu thẩm vấn, Mậu Hinh liền gọi mấy người quan trọng tại hiện trường lúc ấy tới làm chứng, đội trưởng đội đặc biệt, bảo vệ ngân hàng, đội viên Tổ Trọng Án.
“Vương đội trưởng, tôi xem báo cáo hiện trường của các anh. Báo cáo của các anh miêu tả như thế này: Kẻ cướp có sáu tên, trong đó 2 tên bị đánh gục ngay tại trận, một trọng thương đã bị khống chế được, tên cướp khác chuẩn bị bỏ vũ khí xuống, hiện trường cơ bản đã bị khống chế. Tôi có nói sai hay không?“.
Vương đội trưởng nhìn Thái Chí Chiêu, anh gật gật đầu: “Phải.”.
“Áp dụng hiện trường phạm tội bình thường mà nói, nếu hiện trường phạm tội đã bị khống chế, các anh sẽ không nổ súng, có đúng hay không?“.
“Nếu không có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, sẽ không nổ súng.“. Vương đội trưởng trả lời.
“Trong án bắt cóc, nhiệm vụ hàng đầu của các anh là gì?“.
“Con tin không bị thương, bắt tội phạm.“.
“Bảo vệ con tin không bị thương thật ra là nhiệm vụ hàng đầu.“.
“Đúng như là vậy.“.
“Có phải tôi có thể lý giải là: Trong lúc con tin bị bắt đi, nếu khi đó cảnh sát không có trăm phần trăm nắm chắc có thể lập tức đánh gục tội phạm thì không được dễ dàng nổ súng hay không.“.
Vương đội trưởng gật đầu: “Phải.“.
“Tôi xem sơ yếu lý lịch của Vương đội trưởng anh, anh gia nhập đội cảnh sát đã mười năm, trong thời gian này phá án và bắt giam vô số vụ án lớn lớn nhỏ nhỏ. Trong tình hình lúc đó, từ góc độ làm cảnh sát chuyên nghiệp và thâm niên kinh nghiệm nhiều năm để nói, anh cho rằng Thái Chí Chiêu nổ súng có thích hợp hay không?“.
Vương đội trưởng hít sâu một hơi: “Tình huống lúc ấy phức tạp, hơn nữa là con tin bị bắt, chúng tôi không xác định tội phạm một giây sau sẽ làm cái gì, cho nên cảnh sát ở mỗi góc độ, mỗi thời khắc đều sẽ đưa ra phán đoán không giống nhau, tôi không thể nói không thỏa đáng.“.
“Nếu anh đứng ở vị trí Thái Chí Chiêu, anh sẽ nổ súng sao?“. Mậu Hinh truy hỏi.
“Tôi...Tôi không biết.“. Sắc mặt Vương đội trưởng rất xấu.
“Ở đây tôi có một tấm ảnh chụp mô phỏng hiện trường, trên ảnh chụp anh đứng ở vị trí sáu giờ, Thái Chí Chiêu đứng ở vị trí mười giờ, anh là tay súng cừ khôi trong đội cảnh sát, theo lý thuyết góc độ của anh càng thuận lợi cho việc nổ súng. Nhưng theo báo cáo hiện trường của anh viết, anh cho rằng tội phạm đã bắt đầu bỏ vũ khí xuống, hiện trường đã bị khống chế, cho nên anh không nổ súng, cũng cho rằng không cần thiết phải nổ súng, đúng hay không?“.
“Vâng, nhưng là ở góc độ của tôi.“.
“Chánh án, tôi không có gì để hỏi nữa!“. Mậu Hinh hỏi xong, liền ngồi xuống.
Luật sư của bị cáo Diệp Tư Cần bắt đầu đặt câu hỏi: “Vương đội trưởng, tôi xem qua một chút án lệ (những vụ án đã có từ trước), trong đó có một cái án lệ là viết như thế này. Tại quảng trường Tân Hải có ba tên lưu manh cướp bóc, lúc ấy các anh để cho lưu manh bỏ vũ khí xuống. Lúc lưu manh bắt đầu bỏ vũ khí xuống đột nhiên có một tên lưu manh lại giơ lên dao muốn đả thương con tin, kết quả anh nổ súng bắn gục anh ta, đúng không?“.
“Đúng.“.
“Cũng là theo anh vừa nói, cho dù trước một giây, lấy kinh nghiệm phong phú của cảnh sát các anh cho rằng hiện trường phạm tội đã khống chế được, nhưng là vì không thể khống chế hoàn toàn tội phạm khi hắn phạm tội, khả năng sẽ phát sinh những chuyện không thể biết trước dẫn đến các anh sẽ đột nhiên nổ súng, phải hay không?“.
“Tình huống như vậy thường xuyên phát sinh.“.
“Cho nên lúc ấy theo góc độ của anh là tội phạm đã chuẩn bị buông súng, có lẽ từ góc độ của đương sự, có khả năng cho rằng tội phạm muốn đả thương con tin, cho nên nổ súng, có phải có khả năng này hay không.“.
“Hoàn toàn có khả năng này.“. Vương đội trưởng trả lời.
“Chánh án, tôi hỏi xong rồi.“. Diệp Tư Cần quay đầu nhìn Mậu Hinh, hai người đối diện, cười thâm thúy.