Editor: Quỳnh Nguyễn
Minh Ý ôm một đứa nhỏ năm tuổi xuất hiện bên cạnh Mậu Hinh ở sảnh yến hội vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt, không ít người đều nhìn về phía này, xì xào bàn tán, vô cùng tò mò đối với đứa nhỏ mà Mậu Hinh và Minh Ý ôm.
Minh Ý không để Mậu Hinh, Ninh Vĩ Trạch ngồi ghế chủ nhà, vẫn xếp họ ngồi ở chỗ khách quý.
“Minh thiếu, anh chiêu đãi long trọng như vậy, có phải quá phô trương hay không?“. Mậu Hinh ngồi xuống nói.
“Em xuất hiện ở đây, nên nghĩ đến sẽ có kết quả này.“. Minh Ý nói xong, liền nói với Tiểu Sâm, “Tiểu Sâm, cháu muốn ăn gì, chú Nhất dẫn cháu đi lấy.“.
“Vâng, chú Nhất.“. Tiểu Sâm cực kỳ tín nhiệm Minh Ý, lập tức để Minh Ý nắm tay dẫn đến chỗ tiệc đứng lấy điểm tâm.
Ninh Vĩ Trạch ngồi xuống bên cạnh Mậu Hinh, Mậu Hinh vô lực nhìn anh: “Anh dẫn Tiểu Sâm tới đây, ít nhất phải nói trước với em một chút chứ?“.
“Không phải là sớm hay muộn cũng phải tới sao? Hiển nhiên là khiến Minh gia chấn động không nhỏ.“. Ninh Vĩ Trạch cười.
“...” Mậu Hinh quay đầu nhìn con trai.
Minh Ý dẫn Tiểu Sâm đến khu điểm tâm, gắp hai miếng bánh ngọt cho Tiểu Sâm. Bên kia còn có cánh gà chiên, lại gắp chân gà và cà rốt.
Một tay Minh Ý nắm tay Tiểu Sâm, một tay cầm một mâm tràn đầy đồ ăn.
“Nói thật, người không biết chuyện đứng xa xa nhìn bọn họ như vậy, thật sự giống một đôi cha con.“. Ninh Vĩ Trạch nói.
“Vĩ Trạch, từ khi nào thì anh cũng thích làm bộ nghiêm trang nói chuyện linh tinh rồi?“. Sắc mặt Mậu Hinh khẽ trầm xuống nói.
“Hinh Hinh, anh đã nghĩ như vậy, em đoán người Minh gia sẽ nghĩ như thế nào?“. Ninh Vĩ Trạch nói.
Mậu Hinh trầm mặc, Tiểu Sâm và Minh Ý đã đi tới đây rồi.
“Mậu Tiểu Sâm, con có thể ăn nhiều như vậy sao?“. Mậu Hinh nhìn một mâm đồ ăn, không khỏi nhíu mày.
“Hinh hinh, năng lực của con mẹ rõ ràng nhất, con tham ăn, đương nhiên là có thể ăn được.“. Tiểu Sâm nói.
Minh Ý nhìn Tiểu Sâm vẻ mặt sủng nịch, gọi nhân viên hội trường lấy một ghế dựa trẻ em đến, đặc biệt lấy thêm chút gì đó cho Tiểu Sâm ăn.
“Chú xin phép vắng mặt một lát, Tiểu Sâm, lát nữa chú Nhất sẽ quay lại tiếp cháu.“. Minh Ý nói với Tiểu Sâm.
“Chú Nhất, chú đi làm đi, hiện tại cháu cũng rất bận, chú đừng gọi cháu.“. Tiểu Sâm nói xong, nhét một miếng cà rốt vào miệng mình.
Mậu Hinh nghe con trai nói chuyện, đầu đầy vạch đen.
Ninh Vĩ Trạch lại suýt nữa thì bật cười ra tiếng, Tiểu Sâm thật sự quá đáng yêu rồi.
Minh Ý nhìn Mậu Hinh, mới chậm rãi rời khỏi.
“Hôm nay đến tham gia tiệc đính hôn Minh gia, không phú tức quý, em xem đại đa số danh môn vọng tộc Tân Thị đều đến rồi.“. Ninh Vĩ Trạch nói.
Mậu Hinh đương nhiên biết, cô đột nhiên cảm nhận được một tia ánh mắt ác ý nhìn về phía mình, dựa vào trực giác cô liếc một cái liền nhìn thấy một người phụ nữ đang cười như không cười nhìn mình.
Người phụ nữ này tên là Nhạc Vi, lúc đầu là người hầu Minh gia, con gái thím Lý, hiện tại là một quản lí giao tiếp bộ phận giao tiếp tập đoàn Hoàn Vũ. Hôm nay cô mặc lễ phục màu xanh rất trễ ngực, tóc ngắn gọn gàng, trang điểm đơn giản, nhìn thông minh lanh lợi giỏi giang.
Năm đó vì Mậu Hinh cãi nhau với Minh Nhất Hạ hại cô ta vỡ đầu. Tống Mạn Vân đuổi cô xuống ở dưới lầu, trong phòng người hầu, chính là ở chung với Nhạc Vi.
“Anh chăm sóc Tiểu Sâm một chút, em thấy một người bạn, đi chào hỏi.“. Mậu Hinh nói xong, chậm rãi đứng dậy.
“Được.“. Ninh Vĩ Trạch cũng nhìn về phía Nhạc Vi, người phụ nữ rất mỹ lệ, khí chất cực kỳ độc đáo. Anh vô cùng rõ ràng, người phụ nữ có thể sinh tồn ở Minh gia, đều không đơn giản.
Mậu Hinh và Nhạc Vi ra sảnh yến hội, đến hoa viên phía sau sơn trang.
“Gần đây tôi vẫn luôn chú ý đến cô, cô thành người nổi tiếng ở Tân Thị rồi.“. Nhạc Vi đánh giá Mậu Hinh từ trên xuống dưới, “Nhiều năm không gặp như vậy, Mậu Hinh, cô thay đổi rất nhiều.“.
“Cũng vậy, có thể đi đến một bước này, Nhạc Vi cô cũng coi như đạt được mong muốn rồi.“. Mậu Hinh cười nói.