- Thưa Cục trưởng Lang, tướng quân Diệp, tôi xin được tham gia việc điều đình ân oán cá nhân của Đỗ gia lần này.
Chu Khải tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.
- Ừ, sếp Trấn nếu đã cho anh biết việc này thì đương nhiên cũng có ý cho anh tham gia. Tôi bây giờ cũng chỉ biết gật đầu mà thôi. Ông già này, còn chơi trò này với tôi, bề ngoài thì như là trao quyền chủ động cho tôi, nhưng thực ra lại chẳng khác gì con rối trong tay bọn họ, ông già đúng là gớm thật.
Diệp Phàm có chút tức giận mắng nhỏ.
Chu Khải và Trương Hùng đều không dám nói gì, đùa sao, mắng sếp Trấn, đúng là chán sống rồi, không ngờ Diệp Phàm lại dám lên tiếng mắng thật. Hai người thầm chấn kinh.
- Ha ha, ông già ấy là như vậy, suốt ngày đùa giỡn chúng ta.
Lang Phá Thiên đột nhiên cất tiếng cười, liếc Diệp Phàm một cái, có chút bất mãn, nói:
- Đại ca, lần trước anh chơi không đẹp nhé, bọn họ được chia không ít, còn tôi, anh xem xem, túi quần lép kẹp.
Diệp Phàm mặt thâm sì, hơi ngượng, nói:
- Lang Phá Thiên, thân phận của cậu đặc biệt, cậu làm sao có thể lộ mặt ở Thái Lan, nếu bọn chúng mà tra ra thì phiền to. Hơn nữa cậu cũng đâu có rảnh rỗi, sự an toàn của các lãnh đạo nặng tựa Thái Sơn mà. Tuy nhiên cậu cũng phải tiết kiệm một chút, chuyến đi Hải Nam lần trước cậu chẳng phải cũng được chia mấy trăm nghìn hay sao, sao mới hơn một năm đã tiêu hết rồi, rốt cuộc là tiêu đi đâu rồi.
Diệp Phàm cũng rất láu cá, lập tức chuyển chủ đề, biết là Lang Phá Thiên đang có chút ghen tị.
- Mẹ kiếp, tôi không làm cái chức Cục trưởng rách này nữa, không có tự do, tiền cũng chẳng có, ôi...
Lang Phá Thiên tức giận chửi.
Gã này có chút phẫn nộ, lại nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Còn tiêu tiền thì mấy anh em chúng ta ai chẳng thế.
Cũng chẳng có cách nào khác, Bắc Kinh tuy phồn hòa nhưng cũng là nơi đắt đỏ, vào nhà hàng cao cấp ăn một bữa cũng mất mấy nghìn rồi. Tối lại đi loanh quanh mấy chỗ giải trí cao cấp, lại mất toi mấy nghìn. Tôi cũng không thể lôi cái mác Cục trưởng ra để bắt người ta trả tiền, có đúng không. Hơn nữa, đó cũng không phải là tính cách của tôi. Tiền đối với chúng ta chỉ như giấy mà thôi, cho nên, mấy trăm nghìn chẳng mấy mà hết sạch.
- Tình hình của anh Lang tôi cũng biết chút ít, gần đây cũng giống như anh Thiết, chị nhà anh ấy cũng thích một ngôi nhà cổ phong cách châu Âu, nghe nói xây từ thời Thanh, do một thương nhân châu Âu xây dựng. Nhưng vừa hỏi giá người ta đã hét 6 triệu tệ, anh Lang cũng làm không ít năm rồi, lương thưởng phụ cấp hàng năm cũng được hai ba trăm ngàn. Nhưng số đó căn bản không đủ cho anh ấy tiêu, mấy hôm trước đến “Thiên Đường Nhân Gian”, cảm thấy ca sĩ ở đó cũng được, lại cũng ngà ngà say, nên liền vứt ra bằng này.
Trương Hùng giơ hai ngón tay ra.
- Cậu Lang thật là hào phóng, tiền boa lên đến 20 nghìn, đúng là có tiền có khác, ha ha ha. Tôi không bằng được cậu.
Diệp Phàm sung sướng cười nói.
- Không phải hai mươi nghìn, là hai trăm nghìn.
Trương Hùng cười liếc Lang Phá Thiên một cái, vô cùng đắc ý.
- Hai trăm nghìn?
Diệp Phàm và Trương Khải đều không kìm nổi, két một cái phanh xe lại, quay đầu nhìn Lang Phá Thiên, vẻ mặt kinh ngạc.
- Ha ha, lúc đó lú lẫn, tiền cũng vứt ra rồi, lẽ nào lại đi đòi lại. Sau khi tỉnh rượu cũng rất hối hận.
Lang Phá Thiên vẻ mặt luôn rất nghiêm túc, không ngờ lúc này cũng hơi đỏ.
- Lẽ nào chỉ đơn giản vậy sao?
Diệp Phàm nhìn Lang Phá Thiên đầy ẩn ý.
- Cái này, còn có gì khác chứ, cũng chỉ là chơi bời thôi.
Lang Phá Thiên sờ sờ cằm, ngượng ngùng nói.
- Thôi vậy, Phá Thiên, nếu không có tiền thì tôi cho cậu vay vậy, mua tòa nhà phong cách châu Âu ấy đi. Không cần lãi, chúng ta là huynh đệ mà.
Diệp Phàm nói.
- Cái này, 6 triệu có lẽ chín mười năm tôi cũng chẳng thể trả nổi.
Lang Phá Thiên sờ cằm nói.
- Chín mười năm còn không trả nổi, vậy không cho vay nữa, mất cả chì lẫn chài.
Diệp Phàm vội vàng nói.
- Vậy tôi chi viện cho cậu 1/10 nhé, cho không, không cần trả.
- Không cần, cho không thì còn ý nghĩa gì nữa, nhưng nếu chuyện ở Phố Hải mà giải quyết được, đại ca có lẽ cũng sẽ kiếm được bộn tiền. Hình như lần nào đi cùng anh thu nhập cũng rất hậu hĩnh, sau này có việc lớn gì, đừng quên gọi tôi đấy nhé.
Lang Phá Thiên nói xong khiến Diệp Phàm và Trương Hùng đều không nói được gì, thì ra tên này đến là vì cái này, khó trách tết nhất còn chẳng thèm ở cạnh vợ, thì ra là thế.
Ha ha ha....
Tiếng cười vang lên trong xe.
- Nếu Đỗ Tử Nguyệt quá để ý đến Phá Thiên thì cậu về Bắc Kinh trước vậy. Trương Hùng cũng tìm chỗ nào lánh mặt đi, tôi ở một mình ở đây cũng cho Đỗ Tử Nguyệt cơ hội tiếp cận.
Diệp Phàm nửa nằm nửa ngồi trong xe, nói.
- Phương án không tồi, nhưng chúng ta có thể nghĩ ra thì Đỗ Tử Nguyệt cũng có thể nghĩ ra, có lẽ bỏ đi như vậy sẽ khiến hắn nghi ngờ, nghi ngờ chúng ta đã giăng bẫy hắn lúc ở bàn rượu. Người này không đơn giản, không phải hạng ngốc nghếch.
Trương Hùng nói.
- Phá Thiên tạm thời chưa cần quay về, đợi hai hôm xem thế nào đã. Tôi cũng đi loanh quanh một chút. Lúc trước Lang Phá Thiên đã nói là lần này đi chơi cùng tôi, việc này Đỗ Tử Nguyệt cũng đã nghe thấy rồi. Nếu đã nói ra rồi thì cũng phải làm ra vẻ một chút, nếu không người ta sẽ nghi ngờ. Đương nhiên, nếu Phá Thiên mà ở lâu quá thì Đỗ Tử Nguyệt có lẽ sẽ nghĩ ra cách nào đó đẩy Phá Thiên đi cũng nên. Lúc chưa gặp người này thì tôi tưởng hắn là kẻ bá đạo như hạng kiêu hùng bá chủ thời cổ đại, không ngờ người này cũng rất nho nhã. Trên người anh ta, chúng ta không hề thấy phong cách của đại ca, một ông chủ có gia sản mấy tỷ, một ông trùm khống chế thế giới ngầm của Phố Hải. Mà ra ngoài còn không có cả vệ sĩ, biểu hiện rất nho nhã, dường như là đang giả bộ vậy.
Diệp Phàm chậm rãi nói.
- Có lẽ là giả bộ, nghe nói trong tay Đỗ Tử Nguyệt có bốn đại cao thủ, tay này sùng bái Bao Công nên gọi bốn thủ hạ là Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán, đúng là buồn cười.
Chu Khải nói.
- Cũng chẳng có gì buồn cười, mỗi người có sở thích của mình. Giống như các ông chủ ở Đài Loan lại sùng bái Quan Công, thờ Quan Công ở công ty. Đỗ Tử Nguyệt sùng bái Bao Công chứng tỏ trong lòng vẫn còn có chút lương tâm, chính nghĩa. Còn về việc hắn ta khống chế các ngành giải trí, sòng bài...thì cũng không có gì ghê gớm cả, nếu hắn không làm gì quá đáng thì chúng ta cũng chẳng cần để ý. Nhưng thực lực của bốn gã thuộc hạ này thế nào, Chu Khải, cậu điều tra rõ chưa, nói xem nào.
Diệp Phàm uống một chén rượu, nói.
- Bốn đại cao thủ này cũng chỉ do những người trong giới truyền miệng với nhau, bên ngoài chẳng mấy người biết. Tôi cũng điều tra qua, bốn người này thực lực có lẽ khoảng tứ đẳng. Vương Triều và Mã Hán lợi hại hơn một chút, có lẽ đã lên tới ngũ đẳng. Năm ngoái cô Phượng Tứ của Phượng gia ở khu vực sông Y Lê thuộc dãy núi Thiên Sơn có tới Phố Hải. Đệ nhất mãnh tướng của cô ta, biệt hiệu Thanh Xà không biết vì cớ gì mà lại gây sự trong trung tâm giải trí Mi Phương của Đỗ Tử Nguyệt. Việc này có chút kỳ lạ, không biết có phải do cô Phượng Tứ đó cố ý làm như vậy không. Sản nghiệp của Phượng gia cũng không ít, có lúc Đỗ gia vượt qua ranh giới, Phượng gia cũng tới Phố Hải nhắc nhở, hai bên đều là người thông minh biết điều. Kết quả là Thanh Xà và Vương Triều phá nát phòng karaoke, thực lực hai người tương đương, hình như Thanh Xà mạnh hơn một chút.
Việc này đương nhiên có người báo cảnh sát, tôi lúc đó cũng có mặt, mẹ kiếp, cái sàn nhảy tiêu tốn mấy triệu tệ trang hoàng cuối cùng biến thành đống rác. Bàn ghế đồ cổ đều là đồ cổ thật, tuyệt đối không phải đồ giả, biến thành đống gỗ vụn. Thật là đáng tiếc.
Chu Khải có vẻ tiếc của.
- Có nhìn thấy Phượng Tứ không?
Trương Hùng tò mò hỏi.
- Không thấy, nghe nói Phượng Tứ đội một cái mũ lớn, che hết nửa khuôn mặt.
Chu Khải tiếc nuối lắc đầu.
- Đáng tiếc, nghe nói cô ta xinh đẹp tuyệt thế.
Lang Phá Thiên cũng có chút nuối tiếc.
- Lẽ nào xấu quá không dám lộ mặt ra, cuối cùng làm ra vẻ thần bí, thực ra chẳng phải vậy.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Chắc không phải thế, nghe người trong giới nói có lần nhìn thấy nửa khuôn mặt, thực sự là tuyệt thế mỹ nhân, lúc đó những người đã từng được nhìn sau này đều không thể quên nổi. Nghe nói Phượng Tứ có huyết thống của Lâu Lan, chưa biết chừng Phượng gia là đời sau của quốc gia Lâu Lan cổ cũng nên. Nhưng đây là bí mật của Phượng gia, không cách gì chứng thực được.
Chu Khải nói.
- Mẹ kiếp, lúc nào gặp phải lột mũ ra xem mới được.
Lang Phá Thiên nói.
- Phá Thiên, có lột được hay không phải nhờ thực lực đấy.
Diệp Phàm chậm rãi nói, Lang Phá Thiên có chút đỏ mặt, lập tức lắc đầu, thở dài nói:
- Nghe nói thực lực của cô ta và tôi tương đương, chưa thử chưa biết được. Nhưng có cơ hội tôi nhất định phải thử. Đương nhiên, nếu đại ca chịu ra tay, đảm bảo có thể nhìn thấy mặt cô ta.
- Cái này, lột mũ cô ta không khó, nhưng nghe nói Phượng Tứ có sư phụ rất không đơn giản. Nếu chọc vào quái vật đó thì không có lỗ mà chui. Hơn nữa, tôi cũng sợ Phượng Tứ lại chơi trò lột mũ thì phải cưới, đến lúc đấy nếu mà là một cô mặt rỗ thì tôi thiệt to. Cho nên phải suy nghĩ kỹ.
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, nói cũng phải, chúng ta phải đề phòng Đỗ Tử Nguyệt. Theo lý thì dù có tìm anh nói chuyện thì cũng có chừng mực, dù sao vẫn còn có cái tiếng của tôi, nếu anh mà mất tích thì tôi nhất định sẽ đi điều tra.
Lang Phá Thiên nói.