- Tiếu Mộng Đường.
Cổ Bảo Toàn khẽ lẩm bẩm một tiếng, trao đổi một ánh mắt mịt mờ ngầm hiểu với nhau với Vệ Sơ Tinh.
- Đúng vậy, tiên sinh Tiếu Mộng Đường nghe nói là người nổi tiếng Minh triều năm Chu Lâm, thi đậu Thám Hoa. Làm quan tới tri phủ Mục Châu, cũng có người nói y từng làm qua chính sử thành phố Nam Phúc. Đã từng tham gia phối hợp biên soạn ‘Vĩnh Lạc đại điển’.
Ông ấy là danh nhân của Nam Phúc, đối với loại danh nhân cổ đại nổi tiếng có thể đề cao danh tiếng của Ngư Dương chúng ta, huyện nhất định phải làm tốt công tác tuyên truyền, tôi nghĩ lần này bức tượng đồng đưa đến chùa Nam Thiên là cơ hội tốt nhất.
Có thể mời hai vị lãnh đạo đến lúc đó cũng tới xem, nếu kinh phí đầy đủ, tôi có thể đi mời một số khách quý thần bí đến.
Diệp Phàm cười nhạt.
- Khách quý thần bí? Có thể nói ra để Vệ Sơ Tinh tôi nghe xem có chỗ nào thần bí không?
Vệ Sơ Tinh ra vẻ khinh thường, lơ đãng liếc nhìn Diệp Phàm, hoàn toàn không có vẻ quan tâm.
- Xin lỗi, nếu đã gọi là khách quý thần bí, đương nhiên phải bí mật rồi, nếu nói ra thì mất đi thần bí rồi, ha ha ha.
Diệp Phàm cười nhạt rất có tự tin.
- Được rồi, đến lúc đó gọi Phó chủ tịch huyện Tiếu đi một chút là được. Về phần kinh phí hoạt động, Chủ tịch huyện Vệ xem cho cậu ấy một ít, nếu không có cũng không được.
Cổ Bảo Toàn khẽ cười nói.
- Đúng! Nếu Tiếu Mộng Đường là danh nhân, thật sự cũng phải coi trọng hoạt động lần này, hai ngàn đồng. Phải dùng tiết kiệm một chút.
Vệ Sơ Tinh ném ra hai ngàn đồng.
“Mẹ kiếp! Keo kiệt như vậy sao, hai ngàn đồng thì dùng được cái rắm gì. Nếu bố mày tiếp tục làm thì ngay cả cái quần cũng phải bán. Nếu đem cái quần tam giác của Vệ Sơ Tinh đi bán đấu giá có thể còn bán được hai đồng. Quần của bố mày thì ai cần chứ.”, Diệp Phàm thầm mắng một câu, không có hảo ý liếc mắt Vệ Sơ Tinh, ánh mắt mơ hồ lướt qua chỗ quần của Vệ Sơ Tinh.
Vệ Sơ Tinh cảm giác vô cùng bén nhạy, hai chân không khỏi khép lại. Bí thư Cổ còn trợn mắt liếc nhìn Diệp Phàm, cơn tức giận nhàn nhạt trên mặt chợt lóe rồi biến mất.
- Chủ tịch huyện Vệ, hai ngàn đồng đúng là quá ít. Tổ chức hoạt động mang tính chất một lần này kéo theo rất nhiều thứ phải làm, ăn cơm, dừng chân, xe, đeo ruybăng, giấy màu, pháo gì đó đều cần đến tiền.
Diệp Phàm kêu khổ.
- Hừ! Đã là quyên tặng tượng đồng cho chùa Nam Thiên, lẽ nào trong chùa không bỏ ra chút gì. Các cậu chỉ là tổ chức hoạt động, có thể mở rộng đường đi. Ví dụ như quyên góp một chút trong nhân dân, tôi nghĩ pho tượng đồng này và Tiếu gia của Ngư Dương cũng có chút quan hệ, có thể kêu Tiếu gia bỏ ra một ít, Tiếu gia là nhà giàu ở Ngư Dương, cũng không thiếu tiền đâu.
Vệ Sơ Tinh lại có thể xốc lại vẻ hách dịch.
- Hừ! Tôi dứt khoát cạo đầu đi làm đại sư khất thực cho rồi.
Diệp Phàm tức giận, hừ một tiếng lại đứng lên, đến trước mặt Cổ Bảo Toàn, đưa cho y một điếu thuốc Trung Hoa đặc biệt, rút cho mình một điếu, cười nói:
- Xin lỗi Chủ tịch huyện, Diệp đại sư tôi không nhịn được muốn hút một điếu, thế nào hả?
- Được! hút đi, Diệp đại sư.
Vệ Sơ Tinh giống như cũng giận dỗi gật đầu, lại có thể kêu một tiếng “ Diệp đại sư” làm Cổ Bảo Toàn cả kinh, bàn tay đang cầm điếu thuốc cũng khẽ run rẩy, thiếu chút nữa làm rơi điếu thuốc lên bàn.
- Tách!
Y châm lửa, hút một hơi nhàn nhạt nhìn Diệp Phàm và Vệ Sơ Tinh, trong lòng có chút buồn bực, “ Chủ tịch huyện Vệ có chút thất thường, Diệp Phàm giống một đứa trẻ lớn xác đang giận lẫy, hai người thật sự giống như một đôi oan gia, thú vị thật.”
Cổ Bảo Toàn nghĩ tới, đột nhiên có cảm giác, nhất thời cẩn thận liếc nhìn điếu thuốc Trung Hoa đặc biệt trong tay mình, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ, “ Hình như là loại thuốc đặc biệt chỉ có quan lớn cấp tỉnh bộ mới có cơ hội để hút?
Hình như chính là mùi vị này, lần trước đi gặp Bí thư thị ủy Chu, y nói vừa mới kiếm được một bao, chia cho một điếu, lúc đó khi nói chuyện còn nói là thuốc đặc biệt.
Nói là ngay cả quan lớn cấp phó tỉnh của thường vụ một năm chỉ được một cây, quan lớn cấp tỉnh bộ một năm ba cây, nghe nói vẫn chỉ là loại mặt hàng đặc biệt cấp thấp, đặc biệt cũng chia phẩm cấp.
Loại đặc biệt vĩ nhân hút chính là mặt hàng cao cấp nhất, nghe nói chỉ có lãnh đạo cấp trung ương mới có cơ hội để hút. Có lẽ phải làm tới ủy viên cục Chính trị gì đó.
Chuyện này có chút kỳ quái, Diệp Phàm lấy ở đâu ra chứ? Không phải tiểu tử này là thái tử gia tới từ tỉnh chứ, chuyện này tuyệt đối không thể.
Nội tình của hắn, bọn người Phí Mặc sớm đã điều tra kỹ càng rồi. Không có khả năng này. Nếu có loại quan hệ này, Phí Mặc còn dám chỉnh đốn hắn, có lẽ bạn bè, họ hàng kiếm được của lãnh đạo nào đó trong tỉnh.
Nhưng chỉ dựa vào chút quan hệ này cũng tương đối bình thường, trái lại phải xem xét lại một lần nữa năng lượng của tiểu tử này.
Chẳng trách, tiểu tử không phải kiếm được hơn ba ngàn vạn đầu tư vào nhà máy giấy Ngư Dương, có lẽ phương diện ngoại giao cũng không bình thường”
Cứ như vậy trong nháy mắt, trong lòng Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn đã suy nghĩ bao nhiêu ngóc ngách.
Diệp Phàm sau khi đưa điếu thuốc đặc biệt, cũng thi triển ra thuật xem tướng và Ưng nhãn thuật, mơ hồ quan sát động tĩnh của Cổ Bảo Toàn.
Thấy y quả nhiên có chút phản ứng, đương nhiên, loại phản ứng này vô cùng bí ẩn. Nếu không có thuật xem tướng và Ưng nhãn thuật bình thường mà nói không thể thấy được, vì trên mặt Cổ Bảo Toàn không thấy có một chút biến hóa gì, chỉ là khí cơ có chút biến hóa thôi.
- Tôi vẫn phải nhắc lại câu nói vừa rồi, muốn tiền muốn xe đều được, nhưng cậu phải xuất lực. Nếu không các cục khác trong huyện đều tới đòi tiền đòi xe như vậy thì ngân quỹ bị vét sạch à.
Như vậy đi, tôi chọn cách điều hòa, hiện tại có công ty thường xuyên chọn cách trích phần trăm làm phần thưởng khích lệ công nhân viên.
Tôi cũng sẽ trích phần trăm cho cậu, nếu cậu có thể lôi kéo được đầu tư thì trích cho cậu 5%, thế nào hả?
Đương nhiên, 5% này là cấp cho cục các cậu. Cậu có thể dùng mua xe hoạt động, ha ha ha.
Cổ Bảo Toàn lộ ra nụ cười gian xảo giống như lão hồ ly.
- Đúng! Cách này rất hay, trước mắt huyện chúng ta lấy xây dựng kinh tế là phương hướng chủ đạo, tất cả công việc đều phải mở đường cho xây dựng kinh tế, bảo đảm xây dựng kinh tế tiến hành thuận lợi.
Đối với một số đồng chí làm ra thành tích, chính quyền huyện chúng ta cũng đang định ra cách khen thưởng, không những phải khen thưởng đơn vị, cũng phải khen thưởng cá nhân. Làm được chuẩn mực thưởng phạt, điều động đầy đủ rộng lớn tính tích cực của cán bộ Đảng viên.
Bí thư Cổ, tôi cho rằng đề nghị này của anh rất hay, sao chúng ta không rút ra 1% bên trong 5% đó làm phần thưởng khích lệ những công thần?
Vệ Sơ Tinh nói tiếp.
- Đúng! 1% khen thưởng cá nhân. Nếu có thể đầu tư 100 vạn thì có phần thưởng 1 vạn, nếu 1 ngàn vạn thì có 10 vạn tiền thưởng, không hề ít. Đủ cho tiền lương 30 năm.
Có thể làm được! Sau khi cậu quay về hãy bàn bạc với mấy vị phó Chủ tịch huyện, đưa ra phương án thi hành cụ thể. Nhất định phải hoàn thiện một chút, đừng để người khác chui vào chỗ trống.
Thế nào hả Cục trưởng Diệp, phần thưởng 1% và kinh phí tiền xe 4% đang chờ cậu đấy.
Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh một nam một nữ giống như đang tung hứng với nhau, phối hợp cực kỳ ăn ý.
“Lão cáo già, 1 ngàn vạn dễ kiếm như vậy sao? Trên trời có treo một cái bánh lớn, cũng không ai cắn tới được thì có tác dụng gì. Đáng tiếc bố mày trước đây vì nhà máy giấy đã lôi kéo một số tiền khổng lồ mấy ngàn vạn, hiện tại nếu đề xuất ra có lẽ bọn họ sẽ nói quá thời hạn không có tác dụng. Dứt khoát không nói nữa. Các người muốn đưa bố mày vào bẫy sao.”
Diệp Phàm trầm mặc một lát cười nói:
- Hai vị lãnh đạo nói có đáng tin không?-
- Lẽ nào cậu nghi ngờ lời nói của tôi và Chủ tịch huyện Vệ. Chủ tịch huyện Vệ, cô nhanh chóng làm ra phương án để soạn thảo văn kiện, tiêu trừ nghi ngờ của một số người.
Giọng nói của Cổ Bảo Toàn hơi đề cao.
- Cám ơn! Lần này bản thân tôi thật sự có suy nghĩ, nếu không cũng sẽ không trực tiếp tới làm phiền hai vị huyện thái gia rồi.
Diệp Phàm như đã định liệu trước, khiến cho Vệ Sơ Tinh lẩm bẩm trong bụng, “ Không phải tên tiểu tử điên cuồng họ Diệp này thật sự tìm được con đường kiếm tiền rồi chứ. Lẽ nào mình lọt bẫy của hắn rồi, có lẽ không đơn giản như vậy.”