- Chỉ có thể thử thôi, tôi vừa gọi điện rồi. Nghe nói ngày mai trong nhóm họ có tổ chức một hoạt động, đến đập Bách Phẩm trên sông Ngưu Dương câu cá.
Có thể như là cuộc thi xem ai câu được nhiều cá hơn. Đoạn Đức Thành cũng là người ưa thể diện, đến lúc đó anh ra tay đánh bại ông ta rồi.
Tôi thấy, phải nhanh chóng chuẩn bị đồ đi câu cá tốt nhất thôi.
Xa Thiên cười nói.
- Không cần, chúng ta không cần dùng đến dụng cụ câu cá tốt nhất.
Diệp Phàm khua tay nói.
- Không cần phải tốt nhất đến lúc đó chúng ta mất mặt thì phải sao?
Xa Thiên hỏi.
- Chúng ta sẽ dùng công cụ câu cá lâu đời nhất, cổ xưa nhất để mà thắng ông ta, ông ta có thể tự xưng là ẩn sĩ, chúng ta càng phải là “cao nhân” hơn ông ta mới được.
Diệp phàm cười nói. :
- Cô chu… Độc điếu hàn giang tuyết, tiếc là sắp đến mùa hè rồi, có thể đi đâu tìm tuyết đây?
- Ha ha, thầy quên rồi sao, thầy là cao thủ mà, thủy công có thể tích lại thành hơi nước, lần trước không phải hơi nước tích lại thành tuyết sao?
Tôi nghĩ một khí thầy đến cảnh giới bán thần tiên có lẽ vận dụng thủy công mà có thể làm thành bong tuyết được.
Vỗ tay cũng có thể khiến một trận mưa đổ xuống.
Xa Thiên cười nói.
- Bán thần tiên, đó là chuyện quá xa rồi. Hiện giờ đến đỉnh cao của thập nhị đẳng tôi còn chưa lên được, cứ từ từ.
Diệp Phàm gật đầu nhìn Xa Thiên rồi hỏi :
- À lẽ nào cậu và Tuyết Nha bye bye rồi sao?
- Ôi, chuyện này… chẳng còn cách nào cả, cô ấy rắn lắm. Tuyệt đối không được phạm vào ý nguyện Phi Linh Đang của nhà họ Tuyết. Đời này tôi phải hạ được Phi Linh Đang này, nhưng có thể chỉ là mộng tưởng mà thôi. Thực ra đến mơ tôi cũng không dám nghĩ.
Xa Thiên buồn bực nói.
- Anh cùng lão Phí có thấy phòng của Viên Viên có gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi không phát hiện ra gì cả, nhưng tiền bối Phí đúng là rất tỉnh táo, cả ngày 24 tiếng đồng hồ, chỉ trừ thời gian ăn cơm ra, rất ít khi nghỉ ngơi, ông đều quan sát phòng của Viên Viên. Ông nói nếu ông có thể gặp được cao thủ thần bí kia thì ông vui lắm, nhưng người kia vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Tôi đang nghĩ, có phải là ảo giác của ông ấy không, ông ấy đã có tuổi cao rồi, 100 tuổi rồi.
Thường thì tuổi này não luôn xảy ra vấn đề gì đó phải không? Nếu không biết chúng ta có lắp camera thì cũng chẳng phát hiện ra được.
Trừ phi là có quỷ.
Xa Thiên nói.
- Cái này cũng khó nói, bản lĩnh của cao thủ chúng ta chẳng thể nào có thể nói rõ ràng được. Việc này là vấn đề về cấp bậc. Đối với người một ngày chỉ kiếm được hai mươi, ba mươi tệ thì anh ta không dám tưởng tượng ra một bàn ăn phải trả đến 7, 8 nghìn tệ.
Diệp Phàm cũng không thể khẳng định.
8 giờ sáng ngày hôm sau.
Trên đập Bách Phẩm tương đối náo nhiệt, nơi này bình thường chẳng có người nào, hôm nay lại có đến cả chục người.
- Lão Đàm, hôm nay chúng ta phải làm một kỳ tích.
Đoạn Đức Thành cười nói với một người tóc đã bạc.
- Tôi nói này lão Đoạn, hôm nay chưa chắc ông đã có được điểm tốt đâu, những lần trước đều không sai biệt lắm, lần này cũng có thể đổi chủ tồi, hôm nay toàn là sát thủ câu cá đó.
Lão Đàm đắc chí cười nói.
- Ồ, sát thủ, trên đời lại có cần câu công nghệ cao à, hình như chưa nghe thấy bao giờ cả. Các ông ngày ngày chỉ thích chơi những đồ cổ tôi. Những cái mới này cũng không bằng cần câu của chúng tôi đâu. Mà câu cà thì quan trọng là bản lĩnh mà.
Đoạn Đức Thành hừ nói.
- Ha ha, trên thế giới không có phát minh gì mới, nhưng đội Xanh của chúng ta vẫn là phương pháp cũ. Bảo đảm mọi người sẽ thua mà phải tâm phục khẩu phục, như thế may mắn sẽ lại thuộc về đội Xanh rồi.
Lão Đàm nói đến đây nhìn mấy vị bên cạnh nói :
- Sao mấy an hem, chúng ta có lòng tin hạ đội Đỏ không?
- Có.
Mấy đồng chí của đội Xanh đều lên tiếng.
Không lâu sau, mấy người của cả hai đội Xanh – Đỏ đã dàn thế trận, chiếm đến gần 200 mét đập Bách Phẩm. Bởi vì một người có đến hai cần câu.
Mà những đại gia đều mang cả bàn tra đến nữa, có những đồng chí còn đang lấy trà ra pha rồi.
Những người này đa phần đều đã về hưu rồi, hoàn cảnh gia đình không tồi chút nào. Có thể mượn cái xe cũng không vấn đề gì.
Đoạn Đức Thành là người nóng lòng nhất, ông ta và lão Đàm là thủ lĩnh của đội Xanh, nhất định phải phân định thắng thua rồi.
Vừa mới được mười mấy phút nhung hình như hôm nay không gặp may, hai mươi mấy “súng” câu cá mà chẳng có con nào cắn câu, lão Đàm và Đoạn Đức Thành có chút lo lắng rồi.
Không ngờ hôm nay sợi dây câu lại phản ứng chậm chạp như thế, nhìn đến hoa cả mắt.
Đúng lúc này một âm thanh cao vút ở bên trên truyền đến.
- Nhất cao nhất lỗ nhất ngư ông, nhất cá ngư ông nhất điếu câu. Nhất phách nhất hô hựu nhất tiếu, nhất nhân độc chiêm nhất giang thu.
Đột nhiên lại có người ngâm nga “Điếu Ngư tuyệt cú” của Kỷ Hiểu Lam.
Trong lòng mọi người thấy phiền, khiến cho người hát kia càng phiền. Không lâu sau, tháy một đội cần câu trúc trên thượng nguồn.
Một người đội chiếc nón tre nhìn rất nhàn hạ, vừa hát vừa câu cá. Đằng sau còn có một người cũng đội nón lá chèo thuyền.
Cứ hát xong là cá lại cắn câu.
- Ra ra, đi thuyền ra chỗ khác, không được hát.
Đoạn Đức Thành tức giận, bởi vì bè tre đó đã đến gần chỗ ông ta câu. Bè tre đến thế này thì còn câu cá cái khỉ gì nữa.
Đúng lúc này, lão Đàm cười điên cuồng, một con cá trắm cỏ chừng 1, 1.5 kg bị lão ta cho vào thùng của lão, Đoạn Đức Thành tức đển đỏ mắt.
Nhưng người ta cũng không thèm để ý Đoạn Đức Thành.
- Có nghe thấy không, cút ra mau.
Thấy người kia vẫn chưa phản ứng gì, Đoạn Đức Thành đã tức nhảy dựng lên rồi.
- Sông của sông nước, nên ai cũng có thể câu cá được, đây là địa bàn của tôi, cút ra cho tôi.
Người trên bè tre còn tức và điên cuồng hơn cả Đoạn Đức Thành nói.
- Ồ, tiếu tử, có khí phách à, muốn chọc tức lão phải không?
Đoạn Đức Thành đúng là tức rồi, đứng dậy nhìn chằm chằm vào bè tre cách ông ta 20 mét.
- Lão thất phu ta đây không có thời gian để nói lại với ông. Chỉ biết mau cút khỏi đây, hôm nay nơi này là địa bàn của tôi, cút đi hết mau.
Diệp Phàm khí phách nói.
- Tiểu tử, nói to hơn chắc sẽ đau lưỡi hơn đấy.
Lão Đàm cũng không nhịn được nói xen vào.
- Sao, các người muốn câu thì tôi không được câu sao. Hôm nay nếu không cút hết đi.
Diệp Phàm nói nửa vời chính là kích Đoạn Đức Thành.
- Sao, lẽ nào muốn chặt tay của anh mới thôi hả?
Đoạn Đức Thành chỉ Diệp Phàm nói.
- Bẻ nắm tay sao, có tin là cánh tay rồi cả chân của lão ta cho một chưởng xong không?
Diệp Phàm hừ nói, cần câu đưa lên trước chút.
- Chó má, lại dám đùa cợt trước mặt ta sao.
Đoạn Đức Thành không chịu được rồi, cũng tung cần câu trong tay ra, sợi câu như con rắn lao về phía Diệp Phàm quấn lên cổ. Thấy thế Đoạn Đức Thành như muốn câu con cá kia.
- Xuống.
- Chỉ là một thứ hỏng nát mà thôi, xin lỗi, lại bất kính rồi.
Diệp Phàm giơ tay ra bắt lấy rồi giật một cái khiến Đoạn Đức Thành suýt nữa thì nôn mửa ra, chiếc cần câu trong tay đã bay ra.
Lập tức ngay lúc đó mặt Đoạn Đức Thành đã đỏ bừng.
Bình thường ông ta là thủ lĩnh của cả nhõm, người ta cũng biết là ông ta cũng có võ công.
Ngay cả 7, 8 người xông vào ông ấy cũng có thể giải quyết gọn nhé. Hôm nay mọi người đểu nghến cổ mà nhìn xem ông anh sẽ làm gì nhưng không ngờ lại mất mặt như thế.
Đoạn Đức Thành có thể chịu nhịn được nỗi nhục này không?
Cầm lấy một chiếc cần câu khác rồi lại quăng lên phía trước, lần này ông ta đã cẩn thận hơn trước, lúc trước có thể là đã khinh thường quá.
Lần này sợi dây câu đã hướng về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng tránh ra sợi dây và vòng quấn của Đoạn Đức Thành đều cùng nhau. Hai bên đều tấn công.
Nội lực Diệp Phàm thoát ra, cứ như một máy hút bụi vô hình vậy, cần câu cá đến trước mặt Đoạn Đức Thành.
Quấn trên eo của ông ta một vòng, bốp một tiếng giòn vang. Đoạn Đức Thành đột nhiên như biểu diễn bay trên không trung bởi vì bị Diệp Phàm quật lên quật xuống.
Sợ tới mức mọi người đều hét cả lên.
- Ha ha ha…
Không ngờ được Đoạn Đức Thành lại cười sảng khoái như thế, đứng dậy nói với Diệp Phàm:
- Được lắm, các hạ đúng là cao thủ, chúng ta cùng lên trên này câu cá.
Diệp Phàm lại né ra, rõ ràng là ghế của Đoạn Đức Thành đã bị Diệp Phàm lến lên trên bè. Xa Thiên ở đằng sau đã vung gậy trúc lên, bè trúc như mũi tên đi xuống dưới, những người đứng đó đều phải ngây cả người nhìn.
- Xin lỗi, bác Đoạn, cháu là Diệp Phàm, Đoạn Hải Thiên là anh cháu.
Bè trúc đi nhanh xuống cuối dòng nước không còn nhìn thấy người câu cá đâu, Diệp Phàm đứng lên làm động tác nhận lỗi.
- Chẳng trách.
Đoạn Đức Thành ngồi xuống, nhìn Diệp Phàm nói :
- Đến tìm ta muốn lấy “Phật liên” đúng không?
- Vâng, vốn muốn đến hỏi thăm bác rồi nhưng gần đây cháu bận quá không đến thăm bác được.
Diệp Phàm nói.
- Anh biết tôi sẽ đưa cho anh sao?
Đoạn Đức Thành nhìn Diệp Phàm hừ nói.
- Ha ha, cái đó đương nhiên cháu không dám xác định rồi ạ. Nhưng nghe nói bác tự xưng là cao thủ câu cá, còn được gọi là Kim Điếu Can. Chúng ta đánh cuộc câu cá thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Được, nhưng điều kiện tiên quyết là không được dùng nội lực. Chỉ có thể như người bình thường mà thôi, so sánh cũng là kỹ xảo.
Hạn trong nửa tiếng, ai câu được nhiều thì thắng. Tôi biết anh là cao thủ, không được đùa giỡn.
Bằng không anh mãi mãi không có được Phật liên đâu.
Đoạn Đức Thành cũng nói, đúng là một ông cố chấp.
- Được.
Diệp Phàm gật đầu:
- Không dùng nội lực thì bác có thể cảm giác được đúng không?
Nội lực tuy nói là vô hình nhưng người luyện công lâu năm đều có thể cảm nhận được. Một khi dùng đều khiến gió, hay cỏ cây động.
Chúng ta tìm nơi sóng yên gió lặng câu được không?
- Vâng, cứ thế đi ạ. Nhưng chỗ khi nãy mà mọi người câu cũng rất bình lặng. Hôm nay để cho mọi người làm chứng.
Đoạn Đức Thành gật đầu biết rằng tên này không phục, nên muốn lấy lại sĩ diện trước mọi người.
Nhưng Diệp Phàm chẳng hề do dự gì, liền gật đầu. Xa Thiên bắt đầu lái thuyền không lâu sau về đến đập Bách Phẩm, tìm chỗ yên tĩnh, hai bên đã vào bị trí.
Đoạn Đức Thành nói với những bạn câu về cuộc đánh cuộc của hai người. Đơn giản nếu như Diệp Phàm thua thì phải gọi Đoạn Đức Thành là Đại sư.