Quan Thuật

Chương 2231: Chương 2231: Ai lên cũng không thể hắn lên




Mặc kệ là trùng hợp hay có sắp xết từ trước nhưng tôi tin rằng Diệp Phàm cũng không có khả năng đổi mười mấy cán bộ là ủy viên thường vụ thành cán bộ giao lưu hết.

Chỉ có một người đến thì uy lực không lớn. Hơn nữa, nếu Vương Long Đông muốn ủng hộ Diệp Phàm thì thành phố Chương Hà cũng là địa phương phức tạp.

Những người của Khổng Đoan trước kia đều ở đó. Nếu không chúng ta đứng giữa gây ra cho người này chuyện gì đó.

Cứ đưa y về với ông bà vậy. Mẹ kiếp, một cán bộ từ bên ngoài đến, ghê gớm cái nỗi gì chứ.

Phó Chủ tịch thành phố Ngô thản nhiên hừ một tiếng.

Ha ha, Chủ tịch Ngô nên thường xuyên đến thành phố Chương Hà một chút thôi.

Cao Thành ranh mãnh cười nói.

Thật ra, lần này chúng ta ra tay đẩy Bao Nghị lên cũng không phải là chuyện gì xấu. Tôi đã điều tra qua người này rồi, có thu hoạch lớn.

Phó cục trưởng thường trực Cục Công an thành phố Ninh Mãn vẻ mặt vui sướng nói.

Ừ, nói nghe một chút xem.

Cao Thành hơi sững sờ hứng thú nói.

Nghe nói Bao Nghị tính tình bướng bỉnh, thẳng thắn, thi thoảng đầu óc ngang ngược, làm việc thẳng thắn. Nghe nói mấy tháng trước điều tra việc gì đó đã đắc tội với một số lãnh đạo, cho nên bị người ta điểu chuyển từ Trung đoàn cảnh sát hình sự của Sở Công an tỉnh đến Trung đoàn trị an.

Tuy nhiên, người này không phục, tiếp tục làm. Cuối cùng ngay cả chức đội trưởng đều bị cách chức xuống làm Phó Chi đội trưởng.

Lần trước vì chuyện đua xe mà đắc tội với Giám đốc Sở Công an tỉnh Hồ. Ngay cả con của Phó Chủ tịch Trần Húc Trần Tiểu Mãn mà y cũng dám đánh.

Còn bắt cả con của triệu phú nổi tiếng tỉnh Lĩnh Thẩm Nhất Vạn, cái này giống như chọc vào tổ ong vò vẽ.

Cuối cùng, cấp trên lên tiếng, chức phó Chi đội trưởng cũng bị cách, bây giờ đang trực ở đồn với chức Phó đồn.

Đồn đó tính cả Bao Nghị là năm cảnh sát giao thông. Phó đồn Bao hàng ngày đều cầm gậy điều khiển giao thông. Hơn nữa hưởng thụ đãi ngộ cấp Cục trưởng trong đãi ngộ.

Phó cục trưởng Ninh Mãn vẻ mặt đắc chí nói.

Cảnh sát điều khiển giao thông hưởng thụ đãi ngộ cấp cục trưởng.

Đào Cư Lễ cười khan hai tiếng.

Ha ha ha…

Tất cả các đồng chí khác đều cười theo Đào Cư Lễ.

Xem ra Bao Nghị đắc tội với không ít các dch.

Cao Thành thản nhiên hừ một tiếng.

Nếu việc này có thể thành, Diệp Phàm bắt đầu dùng Bao Nghị, đây chắc chắn sẽ là một vấn đề đối với một số lãnh đạo không hài lòng với Bao Nghị.

Cứ như vậy, có lẽ Bao Nghị vừa nhậm chức phiền toái cũng sẽ đến với Diệp Phàm. Mà Diệp Phàm cũng sẽ bị nhớ tên.

Không cần nói đến những cái khác, chỉ cần Phó Chủ tịch tỉnh Trần, Phó Giám đốc sở Hồ cùng với Thẩm Nhất Thiên cũng đủ cho Diệp Phàm uống mấy ngụm. Mà lãnh đạo trước đây điều chỉnh vị trí của Bao Nghị không chừng phân lượng quá nặng.

Ninh Mãn nói.

Đó là điều chắc chắn, có thể làm cho Sở Công an tỉnh thay đổi người, thì người này chắc chắn không tầm thường. Tuy nhiên, chỉ sợ đề cử của chúng ta Sở Công an tỉnh không có cách nào thông qua.

Cơ quan công an và chính quyền địa phương là do hai đơn vị lãnh đạo khác nhau.

Chỉ là phía dưới chúng ta đề cử lên, không đồng ý họ cũng không quyết định.

Không cần nói đến những chỗ khác chỉ là cửa phòng Hồ Quý Thiên, Bao Nghị cũng không qua được.

Phượng Thủy Linh nói, người phụ nữ này thật ra có khi đầu óc cũng rất linh hoạt, cũng không phải đầu heo.

Ừ, Hồ Quý Thiên là Phó Giám đốc thường trực sở Công an tỉnh. Ngoài Giám đốc Cổ Sinh ra thì là nhân vật số hai. Chuyện Bao Nghị thành phố chúng ta báo Sở Công an tỉnh chắc chắn phải qua cửa Phó Giám đốc Hồ này. Khó khăn.

Cao Thành lắc lắc đầu, quay người cười nói:

Tôi tin tưởng Bí thư Diệp của chúng ta sẽ nghĩ cách để qua cửa ải này.

Ha ha, đến lúc đó không thông qua, chúng ta hung hăng cho Diệp Phàm một cái tát cũng tốt. Mặc dù là thông qua được, Diệp Phàm đã tìm được một số đối thủ ở tỉnh Tấn Lĩnh.

Ninh Mãn cười nói.

Ninh Mãn, nếu không thông qua, anh có thể đi tranh thủ một chút.

Phó Chủ tịch thành phố Ngô nói đầy thâm ý cười cười.

Tôi sao có khả năng?

Ninh Mãn nói câu này xong nhìn Cao Thành.

Cậu cũng đừng nhìn tôi, muốn thì đi đi, trước tiên cậu phải thuyết phục Sở Công an tỉnh mới được. Nếu không, cái gì cũng là không tốt.

Hơn nữa, lần này thật sự muốn đẩy cậu lên áp lực rất lớn. Ảnh hưởng của Đồng Quân Phong rất xấu rồi, cho nên, lần trước mới để Diệp Phàm lượm một chút.

Chúng ta còn có thể nói cái gì, người chúng ta đề cử đã làm ra việc như vậy, tránh còn không kịp sao có thể đề cử cậu.

Không phải Cao Thành tôi không cố gắng, lần trước không nói. Nếu Bao Nghị không thông qua chúng ta sẽ nghĩ cách.

Cao Thành cũng thể hiện thái độ.

Ninh Mãn vừa nghe đương nhiên là tin tưởng them. Ánh mắt chuyển động, có lẽ là nghĩ lấy cái gì đánh lên đầu Bao Nghị.

Buổi tối này hôm sau.

Phó Giám đốc thường trực Sở Công an tỉnh Hồ đang ở trong căn hộ hơn hai trăm mét vuông.

Hồ Quý Thiên đang ngồi trên ghế đọc báo, ti vi LCD trước mặt cũng đang bật. Bà xã của y muốn xem nhưng sợ quấy rầy y cho nên để tiếng thật sự nhỏ, có vẻ không khác gì kịch câm.

Cha, xã hội này sao vậy?

Con của Hồ Quý Thiên vừa đẩy cửa vào sau đó tức giận nói.

Xã hội này làm sao? Con cả ngày bừa bãi bên ngoài còn oán giận gì xã hội này? Đừng cho là cha không biết, mỗi ngày con dẫn đám thái tử gia ở tỉnh. Cha nói với con, nhà chúng ta cũng không là gì, con khiêm tốn cho cha một chút.

Hồ Quý Thiên cũng chưa hề nhìn con nói.

Cha, cha tự coi nhẹ mình rồi. Nhà chúng ta ở tỉnh thành không là gì nhưng là so với mấy gia đình khác chúng ta vẫn còn hơn.

Hồ Thuyết cũng rất cuồng vọng.

Tốt lắm, con nói những cái này để làm gì? Về sớm như vậy, không có chuyện con sẽ không về, nói đi, có chuyện gì?

Hồ Quý Thiên đặt tờ báo xuống, nhìn đứa con một cái, hừ nói.

Chính là Bao Nghị ở trung đoàn cảnh sát giao thông Sở Công an tỉnh của cha. Người này hiện tại giẫm lên cứt chó.

Hồ Thuyết nói.

Sao lại nói thế, lần trước họ bắt con, Tuy nhiên, con cũng đáng ăn đòn. Đường cao tốc là nơi để giao thông, không phải là nơi chúng mày đua xe. Không muốn sống nữa có phải không? Hơn hai trăm chiếc xe, tôi thấy y còn nhẹ, nói về sinh mạng người ta làm rất đúng, tôi tán thành.

Hồ Quý thiên tức giận hừ nói.

Lão Hồ, bắt người thì đã bắt có phải không? Làm sao phải đánh người. Hơn nữa, cả ba người, không chỉ tiểu Hồ nhà chúng ta mà còn có công tử nhà Phó Chủ tịch Trần tiểu Mãn cũng bị đánh.

Bao Nghị không phải là nói xấu, cũng thật sự hơi quá. Người như thế cho là cảnh sát giao thông cũng đáng.

Chấp pháp cũng phải chú ý chấp pháp văn minh có phải không? Tôi thấy phạt y đi gác đồn là nhẹ rồi, cách chức đuổi việc cũng không quá.

Dương Mai Hoa hừ nói.

Đàn bà thì biết gì.

Hồ Quý Thiên đặt chén trà thật mạnh xuống bàn.

Cha, Sở Công an tỉnh của cha là chuyện bọn con không hiểu được. Tuy nhiên, dựa vào cái gì cho Bao Nghị thăng chức.

Người chấp pháp lung tung cũng được thăng chức Cục trưởng. Chuyện hôm đó vẫn rành rành, rõ ràng bắt giữ bốn người, sao thả cho y.

Người ta không làm gì, bắt lại không nói lại còn đánh thô bạo, dùng chân đá con vào trong xe.

Rõ ràng y làm vậy cho cha xem, nếu biết con là con của cha thì không nên làm vậy, có phải là không coi Phó Giám đốc sở như cha ra gì không?

Việc con không hiểu được là trung đoàn trưởng trung đoàn cảnh sát giao thông Cát Lương An rất quan tâm đến Bao Nghị. Sao thế, thực sự nghĩ rằng sở Công an tỉnh là họ Cát có phải không?

Hồ Thuyết nói.

Con đang nói nhảm cái gì đó?

Hồ Quý Thiên rất tức giận, đập bàn chỉ vào con trai nói:

Mày nói ít một chút, mày biết cái gì, ngậm cái miệng thối lại là được. Nói cho mày biết, sở Công an tỉnh không họ Cát nhưng cũng không phải là họ Hồ, nó họ Đảng.

Ai không biết là họ Đảng, Đảng lãnh đạo thôi.

Hồ Thuyết thầm nói.

Đúng rồi, con nói Bao Nghịthăng chức, đến làm cục trưởng ở đâu, sao cha không biết?

Sau khi bình tĩnh lại Hồ Quý Thiên hỏi con trai.

Cục trưởng cục Công an thành phố Đồng Lĩnh Đồng Quân Đỉnh vì thăm dò bí mật quốc gia bị người của An ninh quốc gia bắt. Cũng thật lạ, Bao Nghị thật sự là may mán, không ngờ đã được Bí thư mới đến của Đồng Lĩnh quan tâm. Bí thư Diệp đã đẩy Bao Nghị lên rồi, nghe nói đã thông qua được hội nghị thường vụ Thành ủy, có lẽ ngày mai sẽ trình báo tư liệu có lien quan đến Sở Công an tỉnh.

Hồ Thuyết hừ nói.

Đó là chuyện của Thành ủy Đồng Lĩnh, con quan tâm làm gì?

Hồ Quý Thiên nhíu mày nhìn con trai một cái nói:

Đúng rồi, việc này con đang ở tỉnh thành sao có thể biết được?

Là tin tức của con nhanh nhạy tôi, việc này cực kỳ chính xác.

Hồ Thuyết đắc ý cười cười.

Hừ, con bị người ta dùng làm vũ khí còn không biết. Đắc ý cái rắm gì. Người ta vì sao muốn nói việc này cho con?

Con có đầu óc không? Tiểu Hồ, về sau con phải chú ý một chút. Có việc gì nên thắc mắc vì sao? Vì sao người ta lại cho con biết.

Tất nhiên là hi vọng tôi ra tay bí mật. Nếu Bao Nghị là người mà Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh Diệp Phàm muốn đẩy lên, đây không phải là bảo tôi đi làm chướng ngại vật kết thù với Bí thư Diệp sao?

Đầu óc con cũng không hiểu sao. Bí thư Diệp có thể ngồi lên vị trí số một của Thành phố Đồng Lĩnh, năng lực lớn hơn cha con nhiều lắm. Việc này con xen vào gây chuyện với Đại tướng ở biên cương không có lời đâu.

Hồ Quý Thiên nhắc nhở con trai.

Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Để Bao Nghị leo lên cao rồi quay đầu khoe khoang với nhà chúng ta, việc này tuyệt đối không được.

Hồ Thuyết khó chấp nhận, nhìn cha mình một cái nói them:

Nếu không, việc này con nói với Tiểu Mãn một chút, cha không dám tham gia việc này Phó Chủ tịch Trần không thể không quan tâm, Diệp Phàm là cái gì, chẳng lẽ không phải thứ mà Phó Chủ tịch Trần quan tâm sao?

Rầm…

Hồ Quý Thiên đập bàn một cái, hừ nói:

Con ít gây chuyện đi.

Nói xong đi thẳng lên tầng.

Cha mặc kệ con sẽ tự làm.

Hồ Thuyết tức giận gọi điện cho Tiểu Mãn. Tiểu Mãn không biết Hồ Quý Thiên đang đứng ở hành lang tầng hai nhìn con trai gọi điện.

Cái gì, thằng nhóc đấy cũng có thể thăng qua. Mẹ kiếp! tuyệt đối phải quấy mới được. Chọc bố mày còn muốn thăng chức…

Tiểu Mãn vừa nghe lập tức liền tức giận, y tức giận phát điên rồi, gầm lên trong điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.