- Ừm, tôi đã cho người theo dõi mọi lúc.
Mễ Nguyệt nói.
10 giờ sáng hôm sau, đại diện Cục điện lực thành phố đã ký hợp đồng mua bán Trạm điện Hồng Cốc với Tập đoàn Vạn Thắng. Từ nay về sau, trạm điện Hồng Cốc đã thuộc về Ủy ban Nhân dân thành phố Đồng Lĩnh.
Diệp Phàm lập tức lệnh cho mở cửa đập xả nước, người dân trại Hồng Cốc sau khi nghe nói việc này, người nào cũng chạy đến bờ suối dưới trại đón mừng chiến thắng.
- Trợ lý Diệp, anh là Bồ tát sống!
Tam Thúc Công ôm chặt Diệp Phàm vẻ mặt kích động nói.
- Bồ tát sống, Bồ tát sống...
Tức thì hàng nghìn người dân trong trại đều hô vang, âm thanh chấn động, vang dội đến tận mây xanh.
Trại Hồng Cốc náo nức.
- Tam Thúc Công, đây là việc cháu nênlàm. Muốn cảm ơn thì bác phải cảm ơn Đảng và Chính phủ, cảm ơn Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Vạn Thắng Liễu Tây Hà.
Diệp Phàm tủm tỉm cười nói.
- Đảng và Chính phủ đương nhiên phải cảm ơn, nhưng trợ lý Diệp, cậu có ảnh hưởng quan trọng ở trong đó. Quan chức nước cộng hòa đều có thể giống như cậu, thì chúng tôi đâu lo gì nước không mạnh dân không giàu.
Người dẫn chương trình Phong Thái Lan Trúc vẻ mặt tủm tỉm cười cầm microphone nói.
- Không thể nói như thế được, nước cộng hòa bây giờ đã lớn mạnh rồi. Nếu nói như thế thì trách nhiệm của những người làm công bộc của dân như chúng tôi là không thể thiếu.
Tuyệt đại bộ phận công bộc đều đặt nhân dân trong lòng. Nếu không đã không có sự vui mừng của Trại Hồng Cốc ngày hôm nay.
Diệp Phàm khiêm tốn nhìn Lan Trúc hỏi:
- Nhà báo Lan, mấy ngày hôm nay cô đều quay phim, chụp ảnh chữ trên vách đã của Trại Hồng Cốc. Vậy nhất định là đã bị sự uyên bác tinh thâmcủa văn hóa Trung Hoa chúng tôi làm cảm động rồi phải không?
- Ừm, chữ viết trên vách đá thực sự là vô cùng thần bí. Cho đến giờ chủ quán Dương vẫn chưa thể nghiên cứu được rút cuộc là dùng cách nào để khắc chữ lên đó.
Trong đó có mấy bài thơ rất quái dị, vừa không giống dùng đục, cũng không giống cách gì khác. Đến giờ vẫn là một câu đố.
Hơn nữa, việc này đồn ra đến giờ đã có nhiều đoàn khảo cổ đến. Có cả hai đoàn của Châu Âu cũng đến.
Sau khi nhìn thấy những chữ khắc trên vách đá mọi người đều rất kinh ngạc.
Lan Trúc cười nói.
- Không lẽ là người ngoài hành tinh làm?
Diệp Phàm cười ha hả.
- Oh, cũng có thể!
Lan Trúc hơi nghiêngđầu về bên cạnh rồi đột nhiên quay lại với nét mặt làm trò khiến mọi người và Diệp Phàm phải bật cười lên.
Ăn xong cơm trưa, Ngọc Xuân Phong vội vàng dẫn theo mấy người trở về. Trong đó có hai người là chủ quán Dương và giám đốc khu du lịch động Thiên Cương Trần Hùng Diệp Phàm biết, còn lại thì Diệp Phàm đều không quen.
- Trợ lý Diệp, vị này là Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Thiên Cảnh chúng tôi Đinh Đồng Sơn Đinh tổng.
Trần Hùng chỉ vào một người trung niên rất có khí thế, vóc dáng tương đối cao to, mặc một bộ vest đắt tiền, tóc cắt đầu đinh cười giới thiệu.
- Xin chào chủ tịchĐinh .
Diệp Phàm mỉm cười đưa tay ra bắt tay trước, nắm chặt tay Đinh Đồng Sơn nói:
- Hoan nghênh chủ tịch Đinh đến khảo sát du lịch tại trại Hồng Cốc của chúng tôi. Thế nào, chủ tịch Đinh, cảm thấy ra sao?
- Ừm, thực sự là có chút hấp dẫn, rất có giá trị khảo cổ, hơn nữa, hết sức thần bí.
Đinh Đồng Sơn gật đầu liếc nhìn Trần Hùng.
- Trợ lý Diệp, ý của chủ tịch Đinh là như thế. Đoàn khảo sát chúng tôi đã xem qua, cảm thấy có thể ký kết hợp tác tạm thời được rồi.
Trần Hùng nói.
- Vậy là tốt rồi, chọn ngày không bằng quyết địnhngày luôn. Hôm nay Ủy ban nhân dân thành phố cũng có mấy vị ở đây, có cả người phụ trách Cục Du lịch thành phố.
Nếu chủ tịch Đinh thực sự có ý muốn như vậy chi bằng chiều nay chúng ta hãy ký hợp đồng luôn. Về hợp đồng chính thức. Đương nhiên nếu các anh cảm thấy có thể ký kết thì cũng có thể ký kết luôn.
Đương nhiên, có lẽ còn có một vài điều khoản cần hai bên thương lượng giải quyết.
Diệp Phàm cười và dẫn mấy người chủ tịch Đinh đi vào phòng họp của trại. Phòng họp bây giờ được trang trí cũng tương đối rồi bởi vì Ngọc Xuân Phong thường xuyên phải tổ chức họp ở đây.
- Trợ lý Diệp. Ý của chủ tịch Đinh là lượng đầu tư của hạng mục này không thể quá ít. Ông ấy chuẩn bị phát triển du lịch ở cả trong và ngoài khe suối. Lấy Ngọc Diệp Am làm điểm du lịch chính kết hợp xây dựng một khu du lịch. Không dưới 20 hạng mục, vì thế không có 3, 4 tỷ thì không thể làm được.
Trần Hùng mỉm cười nói.
- Đương nhiên chúng tôi hoan nghênh rồi, làm càng lớn càng tốt mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Quy mô lớn cũng có thể thu hút khách du lịch đến, có điều chính là vấn đề tiền vẫn còn có một lỗ hổng lớn.
Ý của Đinh tổng là Tập đoàn Thiên Cảnh chúng tôi khống chế cổ phần, giữ 51% cổ phần, các anh giữ 49%.
Vấn đề mấu chốt vẫn là mở con đường quốc lộ thông với bên ngoài. Nếu không mở điểm du lịch thì con đường này chỉ là con đường nhỏ, chiều rộng chừng 4,5m là đủ.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, không rộng 8 mét tính thêm cả vỉa hè khoảng 12 mét nữa thì không làm được.
Nếu khu du lịch được làm tốt, thì phương tiện đồng bộ của con đường cũng phải phù hợp. Tuy nhiên những phương tiện đồng bộ này cơ bản vẫn là công trình dân sinh.
Đây là thuộc vào phạm trù công trình dân sinh, vì thế, con đường này cần hạch toán độc lập.
Trần Hùng nói.
- Hạch toán riêng thì tính thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Con đường này Tập đoàn Thiên Cảnh chúng tôi sẽ bỏ tiền, nhưng dưới hình thức quyên tặng. Nhiều lắm cũng không vượt quá 10 triệu.
Trần Hùng nói, thực tế là đang bắt đầu đàm phán điều kiện.
- Con đường này cũng thuộc một trong những hạng mục đầu tư của khu du lịch. Toàn bộ tiền đầu tư tương đối lớn. Đường rộng 12 mét tính ra không có 50, 60 triệu thì không thể làm nổi.
Hơn nữa không có đường thì xe làm sao vào được. Nếu không xây dựng khu du lịch thì con đường của chúng tôi chỉ cần rộng chừng 4, 5 mét là đủ rồi, hà tất phải cố gắng làm 12 mét làm gì. Làm rộng thêm gấp khoảng 3 lần. Tính theo ban đầu, ít nhất 70% tiền đầu tư riêng của con đường là thuộc vào phạm vi của khu du lịch.
Các anh chỉ bỏ ra có 10 triệu thì làm sao có thể làm được con đường này? Hơn nữa nếu không làm khu du lịch nền đường cũng không cần phải làm dầy như thế.
Người dân ở trại chạy xe nhỏ hay xe 3 bánh gì đó là được rồi. Bây giờ thì không thế nữa, tiền đầu tư thành phẩm sẽ tăng gấp bội. Tất cả đều là từ khu du lịch.
Ngọc Xuân Phong nét mặt cứng đờ nói.
- Con đường này ít nhất dài 40 km. Nếu tính ra rộng 12 mét thì không có 50 triệu không làm được. Các anh chỉ bỏ ra 10 triệu, vậy chúng tôi phải bỏ ra 40 triệu.
Còn chưa tính vào tiền đầu tư. Chủ tịch Đinh, hợp tác cùng chúng tôi sửa lại con đường xong thì các anh kiếm được những khoản tiền lớn có phải không nào?
Cục trưởng Cục Du lịch thành phố Vương Tinh Tùng không nhịn được nữa, hơi châm biếm liếc nhìn mọi người nói tiếp:
- Nếu tính toán theo ban đầu rộng 4,5 mét, hơn nữa nền đường không cần quá dầy, có lẽ chúng ta chỉ cần hơn 10 triệu là làm được rồi.
- Không thể nóinhư thế được. Vấn đề con đường này dù là không có Tập đoàn Thiên Cảnh chúng tôi đầu tư thì các anh cũng sửa được, có phải thế không?
Hơn nữa, lần này bộTài chính rót xuống 1 tỷ. nếu ngay cả con đường Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh cũng không sửa thì làm sao nói đến việc đem lại sự giàu có cho trại Hồng Cốc.
Nếu chúng tôi không đầu tư khu du lịch, có phải các anh vẫn phải làm không. Lần này chúng tôi tự nguyện bỏ ra 10 triệu đã là tốtrồi. Việc này cũng xem như là quyên tặng từ thiện.
Nếu không chúng tôi hoàn toàn có thể chờ các anh sửa xong con đường này rồi mới đầu tư mà! Chẳng phải chúng tôi có thể tiết kiệm được số tiền đầu tư cho con đường này rồi sao.
Chủ tịch Đinh thản nhiên nói.
- Ha ha, nói như thế các anh chỉ có thể nhìn thấy con đường rộng 4,5 mét mà thôi. Hơn nữa chất lượng rất kém.
Những chiếc xe du lịch của các anh đều là xe to. Căn bản thì đừng có nghĩ vào được. Con đường này không phải sửanhiều, chẳng phải là càng hao tiền tốn sức của dân sao?
Hơn nữa, về cơ bản việc đầu tư của chính phủđã hoàn thành. Muốn làm du lịch thì số tiền đầu tư cho con đường khác chẳng phải toàn bộ là từ phía nhà đầu tư hay sao?
Diệp Phàm cười,nói đến đây, hắn dừng lại một chút rồinói tiếp:
- Huống hồ nếu các anh thực sự muốn chờ chúng tôi sửa xong đường rồi mới nói đến vấn đề đầu tư thì chúng tôi cũng đồng ý.
Vậy thì chờ đến lúc đó rồi nói. Nhưng giá trị du lịch của trại Hồng Cốc thực sự không thấp. Đến lúc đó hoa rơi vào nhà nào thì cũng không bảo đảm được.
Ai chẳng muốn cưới con gái của Hoàng đế, chủ tịch Đinh đã nhanh chóng đưa ra quyết định như thế, chứng tỏ ông ấy đã nhìn thấy được giá trị ở trong đó. Nếu không, nhất định không vội vàng quyết định như vậy. Vì thế Diệp Phàm cũng không vội.
- Ha ha, trợ lý Diệp. Anh hẳn cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mớinói như vậy. Trại Hồng Cốc đúng là có chút giá trị du lịch.
Nhưng, nếu Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh các anh cứ ôm suy nghĩ “Con gái của Hoàng đế ai mà không muốn cưới” thì có lẽ kết quả cuối cùng không còn là vấn đề hoa rơi vào nhà ai nữa.
Mà nơiđây sẽ vẫn như cũ thôi, căn bản khó mà tìm được ai có lòng tốt rộng rãi đầu tư như Tập đoàn Thiên Cảnh chúng tôi.
Đến khi đó các anh dù có tìm được một ông chủ khác, người ta cũng không có những lời tốt đẹp như chúng tôi đâu. Có lẽ đến 10 triệu ngoài định mức kia có bỏ ra không thì cũng khó nói trước.
Trợ lý Diệp, anh cần phải nghĩ kỹ đi. Nếu được thì hôm nay có thể ký kết sơ bộ. Nếu không được chúng tôi cũng chỉ có thể chờ các anh sửa xong đường rồi mới nói.
Chủ tịch Đinh đúng là không phải “đèn hết dầu”, ông ta cũng tỏ vẻ mặt thản nhiên cười nói đáp lễ Diệp Phàm.
- Ha ha ha, việc này không cần chủ tịch Đinh phải lo lắng. Vì việc này vốn là tổng dám đốc Trần có nói qua, cho nên đài truyền hình tỉnh và thành phố vẫn chưa tuyên truyền, bao gồm cả các báo, tạp chí.
Mấy hôm nay người dẫn chương trìnhnổi tiếng của đài tỉnh cô Lan đây luôn đi theo phỏng vấn quay phim. Nghe nói băng đã làm xong.
Chủ tịch Đinh cũng thấy rồi đấy, dù chưa tuyên truyền nhưng trại Hồng Cốc đã có 5 đoàn khảo cổ, trong đó còn có 1 đoàn từ Châu Âu đến.
Một khi được tuyên truyền, tôi tin rằng sẽ còn có nhiều đoàn khảo cổ nữa sẽ đến đây.
Diệp Phàm vẻ mặt tự nhiên cười nói.
- Sau khi tuyên truyền thì người đến đương nhiên cũng đông hơn một chút, tuy nhiên, trợ lý Diệp đã nghĩ qua liệu có nhà đầu tư hợp lý như chúng tôi thế này chưa, chắc là khó tìm đấy.
Hơn nữa, tuyên truyềnkhác nào vứt tiền xuống giếng. Dựa vào khoản tiền rót xuống kia của Bộ Tài chính, nghe nói buổi sang các anh đã dùng 70 triệu vào mua trạm điện Hồng Cốc rồi.
Chỉ còn lại 30 triệu các anh cùng lắmlà có thể sửa được con đường, vậy tiền thừa đâu ra để tuyên truyền. Hơn nữa, công trình hạng mục ở các phương diện của trại Hồng Cốc, ví dụ, thủy lợi, cải tạo ruộng đồng, còn đập ngăn nước, dọn dẹp đáy khe suối đều kéo đã khánh thành rồi.
Khoản tiền kia của các anh căn bản chẳng là gì. Nếu có thêm công ty chúng tôi vào, thì một vài công trình kia có thể được tính luôn vào trong khu du lịch.
Các anh hoàn toàn có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn dùng để nâng cấp công trình thủy lợi.
Chủ tịch Đinh cũng tỏ vẻ tự tin nói.
- Ha ha, trạm điện chỉ là một giai đoạn quá độ. Sáng nay đã bắt đầu tiến hành kiểm tra và thử nghiệm toàn diện đối với trạm điện Hồng Cốc rồi. Sau vài ngày nữa khi hoàn tất thử, chúng tôi sẽ công khai bán một phần cổ phần của trạm điện Hồng Cốc. Thực ra, chúng tôi hoàn toàn có thể không bán hết.
Diệp Phàm cười nói.