Lạc quan nhất là hy vọng cuộc phẫu thuật thành công, thì sau này Không
Trạch Nhất Lang cũng chi là một người tàn phế trên giường.
Hồ Tuấn Thuyên trầm âm, nói.
Thế này thì đúng là phiền to rồi, Không Trạch Bản Tú là một đại sư hạng nhất về
Nghe nói được mệnh danh là Thái Sơn Bắc Đẩu ở Nhật Bản. Thế lực nhà họ rất hùng hậu, giờ anh lại làm cho cháu lão ta tàn phế.
Thù này đúng thật là lớn. Từ nay về sau lúc nào cũng phải đề phòng chẳng may lão ta đánh lén anh.
Hiện hai thuộc hạ của anh đều đã bị trọng thương, tôi nghĩ hãy để họ trở về trước.
Còn anh hãy điều mấy cao thủ trong bộ lạc tới. Bằng không, thì anh cũng phải cẩn thận.
Kiều Nhuế Vô Khinh đương nhiên là rất lo lắng, gần đây cùng ăn nằm với Diệp Phàm nên cũng có chút tinh cảm.
Thế nào tù trưởng, giờ anh có thể suy nghĩ lại xem có cần tập đoàn Trang Chu chúng tôi cho người ra bảo vệ anh không.
Yên tâm, có những thuộc hạ của tôi cộng thêm cả những con rắn độc này thì Không Trạch Bản Tú cũng không dễ dàng mà ra tay đâu.
ít nhất, khi lão ta muốn làm chuyện bất lợi cho anh thì chúng ta cũng sẽ biết tình hình
trước.
Hồ Tuấn Thuyên đúng là một người xấu, đúng là ngựa quen đường cũ. Mà mặt cũng không đò, tìm cũng chẳng phải thót lên.
Lúc này mà anh còn nói ra những lời này sao, Hồ Tuấn Thuyên, tôi đang nghi ngờ không biết anh có phải người máu lạnh không đấy.
Kiều Nhuế Vô Khinh tức giận mắng chửi hắn.
Chúng ta có gì, chúng ta cũng chi vừa mới quen biết. Chi có thể nói là bạn
hợp tác làm ăn, chúng tôi cũng cấp. phục vụ, còn Tháp Bố Tư anh phải bỏ
ra chút giá đó là điều bình thường.
Hồ Tuấn Thuyên vẻ mặt điềm tình nói.
Không cần, mệnh Tháp Gia này lớn vậy, không dễ mà để hy sinh ở nơi đây.
Nhưng anh phải suy nghĩ lại xem những con rắn của anh thì có ích gì. Khiến
cho ta không vui vẻ, nhất thời mà ta có nhã hứng thì cũng không thể
trách được.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, từ nhã hứng này chính là có thể khống chế những con rắn bằng cây sáo kia.
Ngoan cố không thay đổi, tôi thấy anh còn coi trọng cái đồ rác rưởi kia hơn
là mạng sống của anh. Nếu không được thì cũng không còn gì để nói nữa.
Đến lúc gặp Không Trạch Bản Tú thật thì bản công tử này chỉ làm người mù.
Còn nói về nhã hứng của anh thì cũng đừng quá mức.
Bằng không, đối thủ của anh không chi có một mình Không Trạch Bản Tú đâu.
Hồ Tuấn Thuyên cũng lạnh lùng phản bác lại.
Cứ chờ xem là được.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, nhìn Hồ Tuấn Thuyên một cái rồi hỏi:
Hai thuộc hạ của ta lẽ nào lại để bị người ta đánh thành người thực vật
được sao, khi nãy người áo đen có nói gì đến việc xử lý Không Trạch Bản
Tú không?
Anh cho rằng anh là ai, người ta là quân át chủ bài của
quyền hội Thommy, người ta có thể đứng ra để Không Trạch Bản Tú không
giết chết anh là được lắm rồi.
Hồ Tuấn Thuyên tức giận nói, nhìn Diệp Phàm rồi lại nói:
Đương nhiên, ông ta cũng đã nói rồi, nguyện làm người hòa giải, đợi khi quyền hội kết thúc hai bên chúng ta sẽ ngồi lại bàn tính chuyện bồi thường.
Nói chuyện, đợi đến khi kết thúc thì có lẽ việc cần báo thù cũng đã kết
thúc rồi. Lúc đó có thể quyền hội Thommy đã thu được cả chậu đầy rồi
chạy hết rồi. Bọn họ còn quan tâm đến chuyện sau mới là lạ, câu nói đó
chi là nói cho dễ nghe mà thôi.
Kiều Nhuế Vô Khinh châm chọc nói.
Đó không phải đúng sự thật, nếu như các anh là người tổ chức thì các anh có đồng ý lo lắng chuyện này không?
Huống chi họ lại còn cứng nhắc với đại sư Không Trạch của Nhật Bản như vậy.
Mà cũng có chút băn khoăn về quyền hội Thommy.
Tôi thấy anh nên nghĩ cách làm sao để mà kết thúc bảo toàn tính mạng cho mình thì hơn.
Hồ Tuấn Thuyên trên mặt thể hiện chút đểu rả nói. Diệp Phàm tức muốn xông lên cho một cái bạt tai.
Không cần anh phải bận tâm, cái mạng nhỏ này của tôi, tôi cũng không để cho ông ta lấy đi.
Diệp Phàm bình tình nói, xua tay, nói:
Người áo đen đó rất lợi hại, anh đã điều tra lai lịch của ông ta chưa?
Nghe nói quyền hội Thommy có cao thủ Dã Đương. Nhưng người này chưa từng lộ
diện. Tôi đang nghĩ có phải người áo đen đó là Dạ Đương không.
Kiều Nhuế Vô Khinh nói.
Dạ Đương, lai lịch người này ra sao?
Diệp Phàm nhanh hỏi, trực giác mách bảo hắn ta người này có chút liên quan đến Xa Nhất Đao.
Không rõ lắm, cho dù là tôi có nội gián cao cấp nhất thì cũng không điều tra ra được người này.
Kiều Nhuế Vô Khinh lắc đầu.
Đương nhiên là không điều tra ra được rồi. Người này là người thần bí nhất của quyền hội Thommy.
Hồ Tuấn Thuyên nói.
Sau 4 tiếng đồng hồ, người đã được đưa ra.
Tình hình không lạc quan lắm.
Xa Thiên vẫn còn choáng, hôn mê chưa tinh, có thể đúng như lời chuyên gia
phán đoán trước anh ta có thể sẽ trở thành một người thực vật.
Còn
Lang Phá Thiên cũng bị trọng thương, tạm thời chưa có biện pháp khắc
phục. Diệp Phàm vận nội công rồi dùng kim châm để châm cứu.
Cảm thấy công lực của Lang Phá Thiên như bị phế thật. Trong lòng không khỏi buồn phiền.
Không có cách nào, Diệp Phàm đành phải sắp xếp để cho hai người này về. Đến lúc đó bên tổ A sẽ cho người đến đón.
Xa Nhất Đao chưa thấy bóng dáng đâu mà đã phải hy sinh hai vị tướng rồi,
Diệp Phàm không có cách nào khác, đành phải gọi điện cho Lạc Phi ở quần
đảo Chris đến.
Nhưng hình như bên này cũng đang có chút rục rịch.
Diệp Phàm suy nghĩ lại rồi cuối cùng cũng bỏ dự định đó. Cuối cùng cũng
yêu cầu thủ trướng Cung cho cao thủ trong tổ đến để trợ giúp hoàn thành
nhiệm vụ.
Chiếc du thuyền này hàng ngày đều có những chiếc thuyền nhỏ đưa đón khách đến về.
Như vậy Khoảng Không Bản Tú cũng không thể âm mưu đánh lén hai người bị trọng thương này.
Những người bên cạnh Diệp Phàm giờ chi còn lại có ba người là Đường Thành,
Đằng Các và Đỗ Thiên Thảo là đáng tin nhưng võ công của ba người này lại quá yếu, chi là trợ thủ thôi thì cũng còn được.
Không Trạch tiên
sinh, chúng tôi đã cố hết sức rồi. Nhưng cậu chủ vẫn chi là người tàn
phế trên giường không thể tự xoay sở được.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đã mở ra, một chuyên gia đã bỏ mũ phẫu thuật xuống, vẻ mặt xin lỗi nhìn Không Trạch Bản Tú nói.
Một chút hy vọng khôi phục cũng không có sao?
Sắc mặt Không Trạch Bản Tú lạnh lùng nói.
Theo như kỹ thuật y học hiện tại thì đúng là như thế.
Chuyên gia nói.
Khốn khiếp.
Không Trạch Bản Tú đấm một cái, chiếc giường bằng hợp kim bên cạnh biến thành một đống đồng nát.
Đám chuyên gia vừa thấy, liền khẩn trương chào rồi vội vàng mà đi.
Tiểu nhi, ta không để con lên Mã Lệ Châu Nạp thì từ nay về sau sẽ không còn có Không Trạch Bản Tú nữa.
Không Trạch Bản Tú lấy lại bình tình, lạnh lùng nói.
Âm thanh kia không lạnh nhưng phát run. Ngay cả những chuyên gia đi xa rồi nghe
cũng phải run sợ, nên vội vàng bước nhanh hơn.
Đúng là một con hắc mã.
Trong phòng khách của hội trướng quyền hội Thommy Bran, người cha mặt mặc đồ đen hừ nói.
Điều này khác xa so với chúng ta đã dự tính. Không ngờ chúng ta lại có thề
thấy được con ngựa tốt như vậy, người này đúng thật là rất lợi hại,
không ngờ lại phế được Không Trạch Nhất Lang. Nhưng cũng cần phải chú ý
không được để Không Trạch Bản Tú cho người ám sát.
Bran nói.
Tôi
đã phái người theo dõi Không Trạch Bản Tú rồi, tuyệt đối không để ông ta làm hỏng đại sự của chúng ta được. Nhưng, nếu ông ta thật sự tức giận
thì tôi thấy chúng
ta cũng không nhất thiết phải ra tay
Người che mặt nói.
Không được, ít nhất cũng phải để ý trước khi người ta bị đánh. Hắn ta chính là cây kiếm tiền của chúng ta.
Mà tôi còn muốn dùng anh ta để dụ tử vong chi thần đến. Các chuyên gia đã phán đoán, anh ta cũng còn trẻ, có thể là chưa quá 40.
Loại người như thế một khi gặp Tháp Bố Tư chắc chắn sẽ muốn tranh đấu một
phen. Tôi đang nghĩ, tử vong chi thần có phải đang ấn trong quyền thủ
của chúng ta không.
Cho nên từ bây giờ trở đi, mỗi một trận đấu đều phải chú ý. Ai ai cũng phải cẩn thận, chú ý.
Bran nói rồi nhìn người che mặt, đột nhiên cười nói:
Lão già cục trướng kia chắc đang khóc đây.
Khóc, không phải chứ.
Người mặc áo đen nói.
Tôi hiểu rõ con người này, vừa nãy đặt hơn một triệu đô, nhưng đáng tiếc đã đặt nhầm. Không Trạch Bản Tú đã thua rồi. Ha ha Bran cười lên vài
tiếng.
Nghe nói Phil cũng đã đặt 3 triệu, có thể giờ cũng đang bực tức đây.
Người áo đen cười nói.
Đáng đời, Hải Lang của chúng ta mới may làm sao, đúng là nhận thức đúng. Tình
báo thì có sao chứ?Có thể sau này sẽ có ông ta khóc rồi.
Bran hung hăng nói, đầu hướng về phía sô pha nằm thoải mái.
Đáng tiếc chính là đến giờ mà chúng ta vẫn không có một chút manh mối nào về Tử vong chi thần, tuy mọi người đều đã đoán là hắn ta chắc chắn trà
trộn trong đám quyền vương. Nhưng ai ai cũng đều đáng nghi, thật khó để
mà phát hiện ra.
Người mặc áo đen nói.
Đúng vậy, Decker đã thúc
giục nhiều lần. Đã giao cho chúng ta mệnh lệnh, lần này nhất định phải
khiến tử vong thần chết ở trên mã lệ châu nạp này. Nếu như có thể biết
rằng hắn ta đang trên thuyền thì ông ta sẽ cho xuất đao, cậu có biết thế là thế nào không?
Bran nghiêm túc nói.
Chẳng lẽ lại giết hắn ta sao?
Người mặc áo đen nói.
Không biết thân phận hắn ta thì sao mà giết được, Decker đã nói rồi, để cho
cả con tàu này chon vùi dưới biển thì hắn ta chắc chắn không có đường mà thoát.
Bran nói ra câu này, chính người mặc áo đen kia cũng phải kinh ngạc, hừ, Decker đúng là biết cách hạ thủ.
Vì một tên tử vong chi thần mà hy sinh toàn bộ người trên thuyền để làm
vật chon theo. Tôi nghĩ Decker sẽ bảo cậu sắp xếp cho tàu đến vùng tam
giác Bermuda tiến hành trận đấu rồi hủy luôn con thuyền này.
Cậu rất
thông minh, như gì cũng biết vậy. Đúng thế, một khi con tàu bị hủy diệt, chúng ta cũng có cái cớ nói. Nơi này trước giờ vẫn rất thần bí, thường
xuyên có máy bay, tàu bị mất tích. Giờ thêm một Mã lệ châu nạp cũng có
sao.
Bran nói không chút tình người.
Tôi nghĩ Decker có thể diệt chúng ra không?
Người áo đen nói.
Làm sao có thể thế, yên tâm, ông ấy diệt ai chứ không thể diệt chúng ta.
Thân phận cậu còn quan trọng hơn cả tên tử vong thần chết kia. Nhưng
người của Cục tình báo hay Lầu Năm Góc thì cũng khó mà nói.
Bran nói.
Không chừng còn cộng thêm cả cao thủ của tổ A, võ sĩ tổ Thần Đạo, và cả người mũ xanh của tổ Hồng Quân. Nhưng chúng ta nghĩ được thì người khác cũng
nghĩ được. Có thể dưới con tàu này lại có cả tàu ngầm của Hoa Kỳ nữa.
Người áo đen nói.