Quan Thuật

Chương 545: Chương 545: Ăn đứt nhà ngươi.




Tôi nghĩ Tổng giám đốc Triệu là người biết chuyện, tôi cũng muốn mời tập đoàn Bố Thăng bơm tiền 2000 vạn cho Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương chúng tôi, hùn vốn kinh doanh, mở rộng sản xuất, tạo thành cơ sở dệt tơ ở tỉnh Nam Phúc, đương nhiên, có nhiều đầu tư hơn thì càng tốt.

Đương nhiên, việc xây dựng lại nhà máy dệt Ngư Dương sẽ do tập đoàn các anh giữ cổ phần khống chế. Ngư Dương chúng tôi tuy nói là địa phương nghèo nhưng cũng có rất nhiều ưu thế.

Ví dụ như về tiền lương công nhân, ở vùng duyên hải tiền lương công nhân tối thiểu cũng phải 500 đồng, ở Ngư Dương chúng tôi bình quân chừng 280 đồng là đủ rồi, giảm đi gần một nửa. Nhà máy năm sáu trăm người cũng là một khoản chi không nhỏ. Thứ hai, Ngư Dương có khá nhiều người nuôi tằm, nguyên vật liệu căn bản là thành vấn đề. Thứ ba, đất đai của Ngư Dương còn rất rẻ, một mét vuông chỉ khoảng 200 đồng

Diệp Phàm nói một hồi từ địa lý đến sửa đường, từ nhân văn đến lịch sử, từ sắp tới đến viễn cảnh, đem ưu thế Ngư Dương cực lực thổi phồng.

Hắn cũng biết mấy điểm này không thể có khả năng lừa được Tổng giám đốc Triệu của Bố Thăng cũng không phải kẻ ngu, nhất định sẽ phái người đến Ngư Dương khảo sát thực địa, nhưng có thổi phồng vẫn hơn.

- Ngư Dương tuy nói có những ưu thế ở phương diện này, chẳng qua giao thông Ngư Dương tuy tôi chưa đi qua nhưng chắc rất khó khăn. Quan trọng nhất chính là Ngư Dương chưa có cơ sở dệt vải nên không tạo thành công nghiệp liên hoàn.

Đầu tư 2000 vạn là quá lớn, như vậy đi, Bố Thăng chúng tôi muốn bỏ ra 2200 vạn để các anh chuyển nhượng lại nửa tầng lầu mặt tiền của tòa nhà Thiên Mã, như thế nào đây?

Triệu Sĩ Tài nói một câu đánh tan bài phát biểu hùng hồn của Diệp Phàm, mỉm cười ném ra cái bánh bao tương đối hấp dẫn, nếu như Diệp Phàm đồng ý qua tay có thể kiếm được 200 vạn, số lượng đúng là không nhỏ.

- Ha ha, tôi nghĩ Tổng giám đốc Triệu biết suy nghĩ của chúng tôi không ở đây.

Diệp Phàm cười lắc đầu.

- Thêm một chút có thể không? Nói thí dụ như 600 vạn.

Bên này chúng tôi lấy 2200 vạn đem mặt tiền nửa tầng cho thuê lại, như thế nào đây?

Triệu Sĩ Tài hạ quyết tâm, cho dù là ném ra 600 vạn cũng không phải mạo hiểm, có thể lợi dụng ưu thế diện tích tầng ba và tầng bốn của cao ốc Thiên Mã áp chế lượng tiêu thụ của Tập đoàn Phi Vân ở đây, nếu được tuyệt đối có thể thu hoạch vạn nước vạn.

Đoán chừng hiện giờ còn sót lại mặt tiền phần giữa tầng, Tập đoàn Phi Vân cũng đã thò chân rồi, tuy nhiên Triệu Sĩ Tài sẽ không dễ dàng nhả ra như vậy.

- Ha ha ha, Tổng giám đốc Triệu, về chuyện mở rộng nhà máy dệt Ngư Dương tôi đã có một tính toán rất tốt, xây dựng ở thị trấn Lâm Tuyền, nơi đó vừa quy hoạch một khu công nghiệp.

Nghiệp đoàn giấy Thái Hưng Thủy Châu, , tập đoàn Hoành Sương Thủy Châu hợp tác bơm tiền 3500 vạn vào nhà máy giấy Lâm Tuyền nên đất đai của khu công nghiệp cũng không đắt, một mét vuông chắc khoảng 150 đồng, cộng thêm cả phí san lấp mặt bằng thì nhiều nhất là 200 đồng, hiện giờ đã san cả rồi.

Nếu đầu tư vào lập tức có thể xây dựng nhà xưởng mới, hơn nữa huyện chúng tôi dự định sẽ bán đấu giá mảnh cũ của nhà máy dệt nên có thể thu được một khoản tiền không nhỏ đầu tư trực tiếp vào xây dựng nhà máy mới.

Miếng đất đó chừng 15 ngàn mét vuông, còn về phương diện giao thông thì huyện Ngư Dương đã lập ra Khu kinh tế Lâm Tuyền, lấy Lâm Tuyền làm trung tâm chuẩn bị nối thông sáu trấn hai xã, toàn bộ đường đều trải nhựa rộng đến 10 mét, từ đó có thể thông thương giữa các xã và thị trấn đồng thời đi sang tỉnh Tích Ninh bên cạnh. Như vậy đi, tôi cho anh thời gian một ngày, nếu giờ này ngày mai mà anh không đồng ý thì chúng tôi sẽ tìm đối tác khác, ví dụ như Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông.

Diệp Phàm cười bình tĩnh, tay cầm hợp đồng tràn đầy tự tin, coi như đặt cược với Bố Thăng.

Thật ra thì trong lòng hắn cũng là được ăn cả ngã về không, nếu như thất bại thì vẫn có thể lấy lại tiền vốn, chẳng phải mới vừa rồi Tổng giám đốc Triệu không phải lên tiếng trả 200 vạn sao? Xem ra nước nơi này rất sâu a!

- Chuyện này tương đối lớn, phí cho thuê là 2200 vạn, cộng thêm khoản đầu tư 2000 vạn, cộng lại gần 4200 vạn, hơn nữa anh mới nói là cần tiền mặt.

Tập đoàn Bố Thăng chúng tôi nhất thời muốn xuất ra 4200 vạn tiền mặt cũng là chuyện tương đối nhức đầu.

Về phương diện huy động tài chính cũng cần có thời gian nhất định. Như vậy đi, vào 8 giờ sáng mai chúng tôi sẽ có câu trả lời.

Nếu như đồng ý thì chúng tôi lập tức phái người đến Lâm Tuyền Ngư Dương khảo sát thực địa, về phần chính thức đàm phán sẽ phải đợi kết quả khảo sát mới có thể tiến hành, Diệp tiên sinh nói có phải không?

Triệu Sĩ Tài cười hòa nhã, tỏ thái độ rất thành khẩn.

Chẳng qua Diệp Phàm sẽ không bao giờ tin tưởng thêm lần nữa vào những người làm ăn, sau nụ cười bao giờ cũng là chiêu gì đó.

- Được! Tôi chờ anh đến 9h sáng mai, nếu như không điện thoại đến thì tôi sẽ tìm đối tác khác, ha ha.

Diệp Phàm cũng cười hòa nhã, hai bên trao đổi phương thức liên lạc rồi chào từ biệt.

Hắn thầm nghĩ:

- Ngươi muốn dò đáy thì cứ để đi dò đi, lão tử cho ngươi thời gian hai ngày, quá hạn không đợi, tìm Tập đoàn Phi Vân đi. Tuy nhiên cũng không có thể kéo dài quá lâu, mình đi ra ngoài khu kinh tế quá lâu như vậy cũng không biết Lâm Tuyền có loạn thành cái gì không, muốn giấu kín là rất khó, trong phòng tài vụ kiểu gì chẳng có người của lãnh đạo huyện, thời gian không chờ ai cả a! Gian nan một ngày rưỡi a!

Diệp Phàm cũng cực kỳ lo lắng nhưng không biết làm sao, chuyện liên quan đến tài chính 4200 vạn, tập đoàn Bố Thăng muốn thận trọng cũng là bình thường.

Mới vừa đi ra cao ốc Bố Thăng, Tề Thiên nhận được thông báo của Liệp Báo nói có nhân viên của tổng bộ đến khảo hạch, tiểu tử này nhảy lên ba mét rồi vội vàng chạy đi.

- Đắc ý cái rắm, một đội viên dự bị thì là gì, sau này nếu trở thành chính thức thì chắc vui đến điên lên mất.

Diệp Phàm âm thầm cảm thấy buồn cười.

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Diệp Phàm liếc Trang Hồng Ngọc mặc một thân váy hồng, cười nói:

- Trang cô nương, chúng ta khó được tới Hồng Kông một lần, đi dạo ở Thiên đường mua sắm một chút, hưởng thụ niềm vui điên cuồng mua đồ.

- Tốt! Thế mới là đàn ông chứ.

Trang Hồng Ngọc đột nhiên cười dịu dàng nói một câu khiến Diệp Phàm khó hiểu:

- Đàn ông thì làm sao?

- Thế mà cũng không hiểu, Diệp đại chủ nhiệm của tôi, uổng cho anh là đại nam nhân, xoẹt xoẹt xoẹt.

Lúc này Trang Hồng Ngọc như một tiểu yêu tinh xinh đẹp, vui vẻ như một cô bé, nhìn Diệp Phàm đang ngơ ngác.

Trong lòng hắn đang nghĩ thầm:

- Con *** nó chứ! Ngọc nữ có phải là hình tượng như vậy không.

- Cô nói hai chúng ta đi mua đồ, tôi là nam, cô là nữ, có quan hệ gì thì đúng là tôi không hiểu.

Diệp Phàm nhất thời thật đúng là ngơ ngác, không hiểu Trang Hồng Ngọc cười cái gì.

- Heo!

Trang Hồng Ngọc cười khanh khách phun ra mấy câu:

- Anh xem xem, mấy người nước Anh có phong độ như vậy, lúc mua đồ phải thế chứ, khanh khách.

Diệp Phàm nhìn theo ngón tay chỉ của Trang Hồng Ngọc, nhất thời trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói:

- Thì ra là, phong độ thân sĩ chính là như thế a, nữ nhân thật vui vẻ mua đồ, nam nhân cầm túi đi theo, còn phải trả tiền, đúng là cay đắng.

- Coi như vậy đi! Tôi cũng là thân sĩ của Ngư Dương, chúng ta đi! Hồng Ngọc, mặc cô chọn!

Diệp Phàm định khoác tay Trang Hồng Ngọc, rất có phong độ bi thương của Kinh Kha một đi không trở về. Hơn nữa bộ dạng này đối với Diệp Phàm nếu là một viên chức làm công ăn lương bình thường vì bọn họ tiền ít, bị mỹ nữ sát thủ giết dĩ nhiên sẽ là bi thương, còn Diệp Phàm là giả vờ vì túi tiền của hắn không cạn.

- Ha ha ha.

Trang Hồng Ngọc bộ dạng gà mái đẻ trứng, cười đến run rẩy, khẽ lắc một cái tránh thoát khỏi cánh tay của cao thủ quốc thuật thất đoạn.

Anh Trư nhìn đến lồi mắt, , thầm nghĩ:,- Vưu vật! Cũng có thể nhìn thấy, chẳng lẽ cô ta không mang nịt vú, nếu không sao lại nổi bật thế chứ. Tuy nhiên cũng thật ấm ức, lão tử bỏ tiền cho cô đi mua mà muốn cầm tay cũng không được, xui xẻo! Tiền thật đúng là oan, so với Đậu Nga còn oan hơn!

Ở cao ốc Kim Thế Giới, Trang Hồng Ngọc chọn trúng cặp hoa tai theo phong cách cổ điển của Châu Âu, trên đó khắc hai con rồng đen, hai con gì đó giống như phượng hoàng không biết tên, Diệp Phàm vênh mặt, dĩ nhiên muốn trả tiền.

Tuy nhiên lại bị Trang Hồng Ngọc đè xuống, cười nói:

- Cám ơn thịnh tình của Chủ nhiệm Diệp, cái này tôi trả tiền.

- Vậy không để cho tôi biểu hiện phong độ thân sĩ sao?- Diệp Phàm nhún vai cười nói, một chút bộ dáng đau lòng cũng không có.

- Không được! Tôi phải tự mua mới được, nếu như để cho anh mua sẽ biến vị rồi, chẳng phải tôi vừa có hai vạn rưỡi sao.

Thái độ của Trang Hồng Ngọc rất kiên quyết làm anh Trư thoáng cái đã có cảm giác thất bại.

, thầm nghĩ, “ Xem ra bản tính bướng bỉnh của cô gái này vẫn chưa được mài giũa, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng a!”.

Ngoài miệng hắn cười nói:

- Tôi mua sao lại biến vị , không phải là mùi vị càng đậm sao?.

- Không thể! Chủ nhiệm Diệp, tôi chưa nhận đồ của ai tặng đã từ lâu lắm rồi. Từ khi hiểu chuyện đến nay tôi cũng chưa bao giờ nhận đồ của đàn ông.

Đương nhiên, ngoại trừ vật mà của người lớn tặng, còn hoa tai, nhẫn, vòng cổ đều để cho vị hôn phu tương lai của tôi mua tặng. Tôi rất thích mùi vị tinh khiết, hiện giờ chưa có nhưng tôi thích đồ mà tự mình mua, sau này có người mua tự sẽ trả lại vị trí cho người đó. Cho nên cảm ơn ý tốt của anh, chẳng qua là không thể.

Trang Hồng Ngọc thu liễm nụ cười, nói vẻ nghiêm túc khiến Diệp Phàm bối rối.

- Ai! Xem ra tôi là dế nhũi không lên được mặt bàn. Định ra vẻ thân sĩ cũng không được. Coi như vậy đi, tùy cô vậy, ha ha ha.

Diệp Phàm nhún vai rất có phong độ thân sĩ, bình thường trở lại.

- Tiểu thư, vòng tai bao nhiêu tiền, gói vào cho tôi.

Trang Hồng Ngọc nghiêng người cười hỏi , phong thái mê người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.