- Thật sự đã quyết định rồi sao?
Diệp Phàm xác nhận lại một lần nữa.
- Quyết định rồi. Điền Nhất Đao tôi dù sao cũng là một người đàn ông, lời đã nói như bát nước đã hắt đi, không thể thay đổi.
Điền Nhất Đao nói.
- Được rồi, cái này tôi liên lạc với Tư lệnh Lang là được rồi. Tôi đã cho anh số điện thoại rồi đúng không?
Diệp Phàm bắt đầu lên tiếng đòi quyền lợi.
- Tôi đã gọi rồi nhưng mà không ai bắt máy.
Điền Nhất Đao có chút buồn bực nói.
- Quái, sao lại không có người?
Diệp Phàm bộ dạng có chút kinh ngạc, nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Có lẽ là vậy, Tư lệnh Lang là một người rất kỳ lạ, thường không nghe điện thoại của người lạ. Hơn nữa việc của anh lớn như thế này thì có lẽ đích thân tôi phải đi một chuyến. Nếu không Tư lệnh Lang sẽ không coi ra gì rồi lại lỡ dở của anh ra.
- Đúng vậy, tôi sao có thể trì hoãn được. Chủ tịch Diệp, chúng ta khẩn trương đi đi.
Điền Nhất Đao vội vã nói.
- Việc này, ôi, công ty của tôi nhiều việc quá, tạm thời thì không có cách nào mà đi được. Anh có lẽ không biết đấy chứ, chức Chủ tịch này của tôi nhiều lúc cũng ngột ngạt lắm.
Trước kia ban bảo vệ vũ trang trực thuộc công ty chúng tôi cũng bỏ chạy rồi. Hiện giờ đổi thành cục công an thuộc công an tỉnh.
Mà xe của các đồng chí ban bảo vệ vũ trang dùng trước kia đều là xe trong quân đội, hơn nữa họ cũng mang đi rồi. Công ty chúng tôi hiện giờ đến một chiếc xe cảnh sát cũng không có.
Nếu như đột nhiên xảy ra chuyện gì thì cũng không thể để họ đi xe của công ty đi bắt người xấu được.
Việc này phải giải quyết xong trước đã, giám đốc Bao cũng thúc giục vài lần rồi. Chủ tịch như tôi đây cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Diệp Phàm cố tình thở dài, còn nhíu mày.
Điền Nhất Đao là một người thông minh, nhưng anh ta có chút không hiểu hỏi:
- Hình như tôi đã nhìn thấy xe cảnh sát của công ty anh ở trên sân cỏ, có những mấy chiếc cơ, lẽ nào cục công an tập đoàn Hoành Không có những trăm người hay sao?
- Cái kia là sở cho chúng tôi mượn dùng tạm thời. Hạn cho chúng tôi một tháng phải hoàn trả lại. Không tin anh đi xem xem, chiếc xe cảnh sát kia còn có chữ của sở nữa.
Diệp Phàm nói.
Đúng lúc này, Bao Nghị ở phòng ngoài la hét lên cần xe cảnh sát.
- Tôi nói anh có trước có sau không vậy, đi ra ngoài cho tôi. Còn chưa đến một tháng, anh la hét cái gì?
Diệp Phàm kéo cửa đến phập một cái.
- Chủ tịch Diệp, không thể để chúng tôi đi xe đạp đi phá án đúng chứ? Anh xem sáng nay còn gây sức ép được, nếu như lại xảy ra những chuyện tương tự thì phải làm sao? Đó là phá chỗ ở của anh đấy, đến lúc đó thật sự bị phá rồi thì anh lại phê bình tôi, phải vậy không?
Bao Nghị vẻ mặt nghiêm túc hành lễ.
- Được rồi, anh cứ ra ngoài trước, tôi đang nghĩ cách. Thành phố Hạng Nam không phải là đã nói quyên tặng chúng ta mấy chiếc sao?
Diệp Phàm nói.
- Đợi xe cảnh sát của họ biết đến đời nào.
Bao Nghị nói.
- Tôi đại diện cho mỳ Đao tước Điền thị quyên tặng các anh 5 chiếc, thế nào?
Điền Nhất Đao nói.
- 5 chiếc dùng thế nào được, đội ngũ chúng tôi có 60 người, lại còn cả đội viên dân phòng nữa, cả thảy không dưới 100. Hai người một chiếc cũng đến 50 chiếc rồi.
Bao Nghị nói rồi liếc mắt nhìn Điền Nhất Đao.
- Hai người một chiếc, các anh cần nhiều thế để ăn à?
Chủ tịch Diệp bắt đầu giáo huấn Bao Nghị.
- Chủ tịch Diệp, đội phá án lớn của tỉnh đều như vậy. Tôi phải đào tạo cục công an Hoành Không thành một đội ngũ tinh anh. Nếu không Bao Nghị tôi cơ bản sẽ không xuống đây. Dựng đồn công an để tôi làm, làm con khỉ gì? Không phải là một tập đoàn sao.
Bao Nghị dáng vẻ bệ vệ nói.
- Tôi quyên tặng 50 chiếc là được rồi.
Điền Nhất Đao đau xót đến mức suýt chút nữa thì bùng nổ.
- Anh là ai, 50 chiếc xe cảnh sát anh nói quyên tặng là quyên tặng được ngay à. Đây không phải là một số lượng nhỏ, chú em đừng có ở đây mà khua môi múa mép. Đến lúc không đưa ra được thì Bao Nghị tôi không chấp nhận đâu.
Bao Nghị hừ lạnh một tiếng, nhìm chằm chằm Điền Nhất Đao.
- Điền Nhất Đao - chủ tịch hội đồng quản trị Điền thị Cảng cửu, không phải 50 chiếc sao? Anh nói con số là được rồi.
Điền Nhất Đao khí thế bừng bừng.
Thật ra anh ta cũng hiểu rằng đoán chừng việc này là chủ tịch Diệp và đồng chí công an này đang phối hợp đóng kịch.
Nhưng hiện tại anh ta cần sự trợ giúp của chủ tịch Diệp, không quyên tặng thì cái mạng này cũng không giữ được. Làm sao có thể bận tâm đến tiền nữa.
Đương nhiên, trong lòng Điền Nhất Đao cũng đã thăm hỏi mấy lần bát đại tổ tông của Diệp Phàm rồi.
- Tôi tính xem. Xe cảnh sát của chúng tôi không phải là loại xe đồng nát được. Chí ít cũng phải là Passat của Thượng Hải sản xuất.
Còn Bao Nghị tôi đây lại là phó giám đốc sở công an, nếu theo tiêu chuẩn mà tập đoàn Hoành Không đề ra thì phải là Audi.
Nhưng bản thân tôi cũng không thích xe con, tôi vẫn thích xe việt dã hơn, lái thuận tiện. Hơn nữa phá án cũng tiện nhiều.
Vậy thì quyên tặng Audi q7 đi, bốn bánh khu động, chạy đường núi không vấn đề gì.
Bao Nghị nói.
“Sao không đi giành lấy, một cục trưởng tàn mà còn đòi q7 nhập khẩu”. Điền Nhất Đao suýt chút nữa là phun ra.
- Nói bậy, q7 vẫn chưa xuất hiện trên thị trường trong nước, hay là a8 đi, trung quy trung củ, lại không phải lo các đồng chí Ủy ban Kỷ luật tìm đến tận cửa.
Diệp Phàm nói.
Điền Nhất Đao thật sự muốn cầm dao mà đâm Diệp Phàm một nhát thật tàn độc, chiếc a8 này quả không rẻ chút nào, còn đắt hơn cả q7. Cơ bản chính là loại xe sang trọng.
- Còn nữa, Phó cục trưởng cấp dưới của tôi cũng đều là cấp cục trưởng đấy. Audi a4 là được rồi, còn cán bộ cấp trưởng phòng thì cũng chỉ có vài người, Passat là ổn.
Bao Nghị lại một lần nữa rút dao, sắc mặt Điền Nhất Đao thay đổi hẳn.
- Bao Nghị, đừng như vậy, xứng cái này xứng cái kia, chúng ta cũng nên trợ giúp một chút. 50 chiếc xe cảnh sát thì chủ tịch Điền cứ quy về quyên góp 10 triệu là được rồi, thiếu đâu thì công ty chúng tôi bù.
Đương nhiên, cần giao cho đồng chí Bao Nghị thì tổng công ty không thiếu một xu. Cục công an các anh cũng là một ban lớn mà.
Hơn nữa, bảo vệ trật tự trị an cũng là việc lớn của tập đoàn. Đồ tốt đưa các anh rồi thì phải giúp tôi bảo vệ thật tốt mảnh đất này đấy.
Bằng không tôi sẽ hỏi tội anh.
Diệp Phàm ra vẻ hiểu Điền Nhất Đao.
- Tôi nghe sự sắp xếp của lãnh đạo.
Bao Nghị đứng nghiêm, hoàn thành nhiệm vụ rồi lui ra ngoài.
- Thật ngại quá, công ty chúng tôi đều chiều chuộng nhân viên thành ra thế này rồi. Thật ra tôi sớm đã muốn sử đổi thói xấu này rồi.
Xe của các lãnh đạo công ty tôi phối tốt quá, chức phó đều là a6, a8. Nhưng nhất thời không có thời gian.
Đợi một thời gian nữa nhất định sẽ chỉnh đốn, thật không thể tưởng tượng nổi. Công ty đã thành ra thế này rồi còn chơi gì xe nữa.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cái này, ha ha, các lãnh đạo vất vả rồi, hưởng thụ một chút cũng là xứng đáng. Chủ tịch Diệp, lần quyên tặng này toàn quyền do chúng tôi quyết định đi.
Bỏ tiền ra cũng không cần thiết, trong vòng nửa tháng nữa, Điền Nhất Đao tôi tất sẽ đưa xe đến. Có thể kết bạn với chủ tịch Diệp đây, Điền Nhất Đao tôi rất vui mừng.
Tiền tài là vật ngoài thân còn bạn bè thì không có nhiều.
Điền Nhất Đao tỏ vẻ rộng rãi nhưng trong lòng đương nhiên rất bực tức.
- Ha ha ha, vậy thì tôi đại diện cho công ty cảm ơn sự ưu ái của chủ tịch Điền dành cho công ty chúng tôi.
Nghe nói các anh chuẩn bị muốn đóng gói một loại mỳ, yên tâm đợi khi các anhh tung ra thị trường, công ty chúng tôi sẽ đặt mấy xe hàng đầu tiên.
Tôi phải tuyên truyền nhiều cho các anh, khuyến khích các nhân viên cán bộ trong công ty dùng mỳ của Điền thị. Sau này lúc tăng ca cũng không cần trợ cấp nữa rồi, phát mỳ Điền thị là được rồi.
Diệp Phàm cười rồi bắt tay với Điền Nhất Đao.
“Ăn không chết được lũ tham tiền như quỷ các ngươi, đến lúc đó e là mỳ của ông cũng trở thành hàng quyên tặng.”
Trong lòng Điền Nhất Đao có suy nghĩ rất cay độc, nhưng hiển nhiên là vẫn đưa tay ra bắt.
Nhưng trong nháy mắt, Điền Nhất Đao toàn thân run lên, ngơ ngác nhìn Diệp Phàm. Bởi vì anh ta cảm thấy có một sức mạnh rất quen thuộc.
Hơn nữa trong nháy mắt vây quanh lấy toàn thân mình. Một lát sau, cảm giác thoải mái lại lan truyền đến toàn cơ thể, dường như sự bủn rủn trên người trong chốc lát đã mất đi một nửa.
Điền Nhất Đao kinh hãi, biết là chủ tịch Diệp này công lực còn cao hơn mình, người ta mới là cao thủ không để lộ tài. Lúc này, Điền Nhất Đao đã hiểu.
Tư lệnh Lang vì sao lại có chút kính trọng chủ tịch Diệp, có thể người mà người ta kính trọng ấy là cao thủ chứ không phải là thân phận Chủ tịch của Diệp Phàm.
Lúc này, Điền Nhất Đao thấy hơn 10 triệu của mình là đáng, hoàn toàn đáng giá.
- Chủ tịch Điền, sáng mai tôi phải họp, sau khi họp xong sẽ cùng anh đi tìm tư lệnh Lang . Anh bảo chủ nhiệm Khổng đưa anh tới phòng khách của tập đoàn Hoành Không chúng tôi nghỉ ngơi trước, việc của anh cũng không phải là vấn đề gì lớn lắm đâu.
Diệp Phàm an ủi nói.
- Cảm ơn anh.
Điền Nhất Đao lần này gật đầu rất trang trọng, trong lòng tự nhủ thật sự rất đáng.
- Chủ tịch Diệp, rút được đồng chí Điền này bao nhiêu vậy?
Lang Phá Thiên cười ha hả trong điện thoại.
- Không nhiều lắm, anh ta quyên tặng ít xe cho công ty chúng tôi.
Diệp Phàm nói.
- Những chiếc xe đó không rẻ chút nào đúng chứ anh Diệp?
Lang Phá Thiên cười nói.
- Không nhiều, cộng tất cả lại khoản mười bốn mười lăm triệu thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Đồ chó hoang, anh còn độc ác hơn Ngũ độc giáo đấy!
Lang Phá Thiên cười chửi một câu.
- Ai bảo anh ta rơi vào tay chúng ta, đưa tới tận của rồi ngu gì mà không cầm. Hơn nữa, sau này tôi còn phải giúp anh ta tiêu thụ mỳ Điền thị nữa mà.
Diệp Phàm nói ẩn ý.
- 15 triệu, có mà ăn đến chết cũng không hoàn lại được.
Lang Phá Thiên cười nói.
- Chúng tôi ăn nhưng lại không cần tiền, đến lúc đó anh ta phải quyên tặng mỳ cho công nhân công ty lúc tăng ca ấy chứ, phải vậy không?
Diệp Phàm cười một tiếng, Lang Phát Thiên hít một hơi lạnh, một lúc lâu sau mới nói tiếp:
- Anh ta kết giao với anh coi như xui xẻo 8 kiếp rồi, may mà tôi đây có chút đề phòng, nếu không chút đồ tốt đó toàn bộ bị anh cho nhẵn túi rồi.
- Hay là anh cũng quyên một ít, tình hình công ty chúng tôi không được tốt. Thiện nhân như anh cũng kiếm được không ít mà, quyên ít, thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Thôi đi, anh còn là tỷ phú đó, cũng không thấy anh quyên tiền cho công ty nát của các anh bao giờ.
Lang Phá Thiên nói.
- Ha ha ha
Lẽ nào tôi trúng kế rồi…Điền Nhất Đao đột nhiên từ giường vùng dậy, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm về con sông phía xa. Một lúc lâu sau lại ủ rũ, hai mắt trợn tròn nằm xuống giường.
Biết là trúng kế cũng không có cách nào, chỉ đành tùy anh ta bài bố thôi, tôi mệnh khổ mà, nhưng mà anh ta sao lại có thân thủ như thế, hay là anh ta cũng là xuất thân từ đội thần bí đó, không giống với tôi sau này, bên này thì sản xuất mỳ, bên kia thì lén lút “lao động”, chắc chắn là…
Sáng hôm sau, hội nghị bộ máy lãnh đạo chính thức bắt đầu.