Nếu nói về cấp bậc, Trương Đại Đồng anh chỉ là một anh lau dọn cho Phó
giám đốc sở thôi, người ta Diệp Phàm dù gì cũng là trợ lý chủ tịch tỉnh
cấp Giám đốc vậy mà anh lại không giơ hai tay.
Thứ hai, Diệp
Phàm là do La Khảm Thành tôi chỉ thị là người điều hành việc trị liệu
này. Anh có thái độ vậy tức là không phục chỉ thị của tôi.
Đương nhiên là con mắt chim ưng của Diệp Phàm đã nhìn rõ hết, trong lòng hắn thầm nghĩ, ông đen đủi rồi.
Nhưng tiểu Diệp lại rộng lượng, giơ cả hai tay ra bắt, nét mặt khiêm tốn cười nói :
- Dù Bí thư La có chỉ định tôi tham gia vào tổ điều trị, những nói về
kinh nghiệm thì tôi chỉ có thể hỗ trợ các anh có phải không? Đâu dám
nhận chức tổ trưởng tổ trị liệu chứ.
Câu nói này của đồng chí tiểu Diệp thật nham hiểm.
- Trước kia trợ lý Diệp tốt nghiệp chuyên ngành y sao? Không biết là đã tốt nghiệp trường y nổi tiếng nào? Trường Phục Đán sao?
Trương Đại Đồng hỏi.
- Thật ngại, tôi không phải tốt nghiệp ngành y, mà tốt nghiệp chuyên ngành quản lý Đại học Hải Giang.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Cả hiện trường đột nhiên ồ lên.
Mười mấy chuyên gia cùng bác sí, y tá đứng sau Trương Đại Đồng đều xì
xào bàn tán, vị chuyên gia nào đó chắc chắn không phục, bền nói lớn:
- Không tốt nghiệp chuyên ngành y thì sao có thể chữa bệnh, đây đúng là trò đùa. Hiện nay trên các phố, hàng thuốc, các bác sĩ đều phải có giấy phép hành nghề mới được làm nghề y. trừ phi là ngầm…hay là…
Lời nói còn chưa hết.
- Không đúng, không đúng, nếu là hoạt động ngầm thì cũng phải có vài
năm kinh nghiệm điều trị lâm sàng. Phương pháp của họ có quê chút nhưng
dù sao người ta cũng có bát cơm bằng nghề bác sĩ. Lẽ nào trước đây trợ
lý Diệp cũng làm việc này?
Một vài chuyên gia bàn tán.
Khụ khụ…
Viện trưởng Trương đột nhiên ho hai tiếng, ông ta liếc nhìn mọi người nói:
- Đừng có nói lung tung đằng sau thế, dù trợ lý Diệp không có giấy phép bác sĩ, có thể là ngày trước đã làm trong bộ Y tế. Nên cũng có hiểu
biết đôi chút, có đúng không nào?
- Ngại quá, viện trưởng
Trương, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, đến chính quyền Đảng làm chủ nhiệm rồi lại làm Phó chủ tịch thị trấn, chủ tịch thị trấn, bí thư Đảng ủy,
Phó chủ tịch huyện, Chủ tịch huyện, Phó Chủ tịch thành phố, Chủ tịch
thành phố, rồi Cí thư Thành ủy và cuối cùng là kiêm cả chức trợ lý chủ
tịch tỉnh, trước giờ chưa làm việc ở Bộ Y tế. Nhưng đều đã gặp hết đồng
chí trong bộ đó.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Không làm việc trong Bộ Y tế, lại không có giấy phép y học, lại không phải tốt nghiệp ngành y…
Viện trưởng Trương nói đến đây cố ý nhìn đồng chí Ngô Quế Viên, cục trưởng cục vệ sinh, cùng bí thư La Khảm Thành.
- Bí thư La, như vậy có phải là không hợp lý đúng không?
Ngô Quế Viên đương nhiên tức giận. Vốn nghĩ đã sắp xếp tốt rồi, ai ngờ
lại xuất hiện con “hắc mã”. Công lao trị bệnh lần này đã bị con “hắc mã” kia cướp mất. Tự nhiên đồng chí này cũng không thoải mái.
- Nếu các anh làm được thì tôi còn gọi trợ lý Diệp đến làm gì? Có lần nào mà các anh không nói là có phương pháp mới.
Còn cả những kỹ thuật trị liệu hiện đại, chuyên gia tốt nhất… Cuối cùng thì thế nào, toàn là những lời vô nghĩa.
Làm đi làm lại, rồi hành hạ người ta không chịu nổi. Không nói nữa, điều trị lần này để cho trợ lý Diệp làm.
Các anh phải nghe anh ấy. Anh ta nói gì là làm nấy.
La Khảm Thành tức giận, vung tay lên đi vào. Viện trưởng Trương thấy vậy cũng câm miệng đành nghe theo.
Một đám người tiến vào phòng họp.
Diệp Phàm nói một lượt về quá trình làm và dùng thuốc cho mọi người nghe.
Vừa dứt lời một chuyên gia tóc bạc lập tức đứng dậy phản đối :
- Trợ lý Diệp, tuyệt đối không được.
Dùng axit, dược lực quá mạnh, thông thường chỉ dùng trong trường hợp uống phải thuốc độc, hay những thứ có tính axit.
Hơn nữa tỉ lệ được khống chế là 1:100. Anh không những không dùng trong khoảng khống chế dùng mà lại còn tăng nồng độ, điều chỉnh tỉ lệ thành
1:20
Vậy chẳng phải nói gì đến ruột người, mà ngay cả
ruột bằng sắt thép cũng sẽ bị ăn mòn. Tuyệt đối không được, viện trưởng
Trương, Giám đốc Ngô, không thể làm như vậy được.
- Đúng vậy
Bí thư La, nếu như dựa theo tỷ lệ thuốc như vậy mà rửa ruột, kết quả sẽ
là sau mười mấy phút, tính axit sẽ phát huy tác dụng và ăn mòn ruột. Như vậy sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. và một điều chắc chắn là sẽ ảnh
hưởng nghiêm trọng đến tính mạng của hội trưởng Lôi.
Viện trưởng Trương nhìn La Khảm Thành rồi đứng lên kiên quyết phản đối.
- Đúng vậy, đúng vậy. Tuyệt đối không được làm như vậy. Tôi đã đi học
và thử nghiệm lâm sàng ở nước ngoài. Tỷ lệ cao nhất khi dùng thuốc rửa
ruột là 1:90 cũng là không được rồi.
Thầy giáo Kohl của tôi đã từng thử nghiệm một lần, chủ yếu là dùng để giải độc cho những người uống phải thuốc độc.
Bởi vì giáo sư thấy người đó bị trúng độc mạnh không có cách nào nên dùng thuốc rửa ruột, cuối cùng đã chết.
Vì thế giáo sư đã thử nghiêm cho tăng thêm nồng độ. Và dùng con chó làm thí nghiệm. Khi đó giáo sư chỉ dùng tỷ lệ là 1 : 80
Không ngờ sau khi rót thuốc vào con chó xong thì nó lăn ra chết ngay.
Sau đó khi giải phẫu phát hiện ra chỉ nửa tiếng sau đó dạ dày của con
chó đã mục nát cả.
Sau đó axit vẫn tiếp tục lan ra, khiến
phần da bên ngoài cũng bị mục nát. Bí thư La, đấy mới chỉ là tỉ lệ 1:80, phương án của trợ lý Diệp là 1:20.
Có thể nếu dùng cho chó thì không đến mấy phút sẽ chết ngay. Cuối cùng toàn thân đều thối rữa.
Một chuyên gia có quyền uy tại bệnh viện là La Mễ Sinh có chứng cứ phản bác.
La Khảm Thành nghe xong chó chút do dự, nhìn Diệp Phàm hỏi :
- Có thể điều chỉnh tỷ lệ tới mức mà cao nhất mà con người có thể chịu được không?
- Nếu điều chỉnh tới mức 1:95 thì hiệu quả không rõ ràng, đến lúc đó
tình trạng của hội trưởng Lôi cũng không thay đổi gì. Bởi vì dược tính
quá nhẹ thì không thể rửa sạch hết chất gậy bệnh, đương nhiên nếu như bí thư La kiên quyết thì tôi cũng chỉ làm như vậy. Nhưng hiệu quả không
tốt thì đừng nói rằng phương pháp của tôi không hiệu quả.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Phương pháp của anh hiệu quả, anh làm như thế là giết người. Tôi
không hiểu trợ lý Diệp có lòng dạ ra sao. Anh đến đây là chữa bệnh cho
hội trưởng Lôi hay là làm tăng thêm bệnh tật cho bà ấy. Là một bác sĩ
tôi tuyệt đối không cho phép anh làm như vậy. Như vậy là cực đoan, không chịu trách nhiệm về tính mạng của hội trưởng Lôi.
Viện trưởng Trương đột nhiên tức giận.
- Không chịu trách nhiệm, chính là muốn giết chết hội trưởng Lôi đây
mà. Trước khi anh làm phẫu thuật phải yêu cầu hội trưởng Lôi ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.
Anh muốn làm gì chứ? Bí thư La có thâm thù gì với anh mà anh lại lỗ liễu hại người như thế?
Tôi rất nghi ngờ mục đích thực sự về việc làm này của trợ lý Diệp.
Giám đốc Ngô lấn tới vì ông ta thấy Bí thư La có vẻ do dự, nên nghĩ rằng cơ hội đã đến, và vì thế tận dụng hết sức.
- Giết người, tôi thấy các anh càng nói càng xa chủ đề rồi. Ý gì chứ?
Tôi làm phẫu thuật là âm mưu giết hội trưởng Lôi. Trên đời này, người có óc mà lại có thể làm thế sao? Chỉ sợ những lời đó chỉ do các người nói
ra thôi.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, biến những người ở đó đều thành đầu heo cả.
- Cách của anh như thế không phải là giết người thì là gì?
Giám đốc Ngô rất cứng rắn, đương nhiên cũng là thể hiện mạnh mẽ trước mặt bí thư La một phen.
- Trợ lý Diệp, tôi cũng không nói nhiều với anh làm gì. Chúng ta nói về người thực, việc thực nhé. Chắc chắn anh cũng biết về thấy giáo của tôi là giáo sư Kohl?
Lúc đó La Mễ Sinh đắc chí nhìn bí thư La .
- Giáo sư Kohl, xin lỗi, tôi chưa nghe thấy bao giờ.
Diệp Phàm nghiêm chỉnh lắc đầu nói.
Cả hội trường lại nổi lên một đợt âm thanh.
- Ha ha, ngay cả bậc thầy trong ngành y mà trợ lý Diệp cũng không biết
sao. Người ta là giáo sư đã đạt giải Nobel về y học. Như vậy có thể thấy trợ lý Diệp không hiểu về y học. Như vậy làm sao mà trị bệnh?
Viện trưởng Trương phản lại, ông ta liền cười lạnh lùng vài tiếng.
- Điều này chẳng có gì là lạ, làm gì thì biết nấy. Các anh là bác sĩ đương nhiên các anh thông thạo về giới y học rồi.
Còn tôi chuyên về chính quyền, nếu như các anh nói tổng thống Mỹ là ai mà tôi không nói được thì mới gọi là không biết gì.
Vì thế tôi không biết đến giáo sư Kohl là đương nhiên. Còn giải Nobel
thì cũng không hẳn là đại diện cho người này có bản lãnh đúng không?
Diệp Phàm bình tĩnh nói, không hề thấy nhục. Mà cũng còn hạ bệ cả người được nhận giải.
- Bí thư La, tôi nghĩ nên gọi điện cho thầy giáo của tôi – giáo sư Kohl. Xem xem ý kiến của ông ấy thế nào?
La Mễ Sinh nói.
- Vậy hỏi đi.
La Khảm Thành thực ra cũng không yên tâm, nhưng đã hạ quyết tâm.
Hiện giờ khi các chuyên gia đang họp thì có chút do dự. Dù sao đây cũng liên quan đến tính mạng của phu nhậ, nên cũng phải thận trọng. Hơn nữa
những chuyên gia này đều là những người có quyền uy trong giới y học của tỉnh.
Còn ông ấy chỉ coi Diệp Phàm là người hồi nhỏ có học
qua chút ít của giới đạo sĩ giang hồ. chỉ là may mắn chữa được mấy bệnh
khó
Đến lúc phu nhân mất mạng, có lấy mạng Diệp Phàm cũng đã muộn.
La Mễ Sinh liền đi gọi điện thoại, điện thoại cũng đã kết nối được, La Mễ Sinh hỏi thăm:
- Chào thầy giáo, em là La Mễ Sinh của bệnh viện Đệ Nhất tỉnh Tấn Lĩnh, TQ. năm ngoái đã làm trợ lý cho thầy.
- Ồ, là La Mễ Sinh à. Muộn thế này gọi điện đến chắc chắn gặp khó khăn
gì rồi. Không sao, nói xem nào, thầy cũng đang có hứng đây.
Giáo sư Kohl nói bằng tiếng anh.
Thế là La Mễ Sinh nói một lượt về phương pháp điều trị của Diệp Phàm cho thầy giáo nghe. Giáo sư ngay lập tức nói :
- Đây là phương pháp điều trị của bác sĩ khốn kiếp nào thế? Phương pháp này thầy đã thử rồi.
Không cần 1:20 mà ngay cả 1:80 thử nghiệm trong vòng 1 phút đã chết rồi.
Hơn nữa, cuối cùng toàn thân thối rữa. Nếu như các anh vẫn quyết định
làm như tên thầy thuốc đó nói thì tôi xin chúc mừng người bệnh đáng
thương kia, họ sắp lên gặp Thượng Đế rồi.
Đương nhiên, là một bác sĩ có trách nhiêm tôi nghĩ hãy khuyên người thầy thuốc kia không thể làm như thế.
Đấy là mang tính mạng của bệnh nhân ra làm trò đùa. Đây còn là hành vi
ngu ngốc, y đức bại hoại. và cũng là hành vi mà cả giới y học trên thế
giới phỉ nhổ vào.
Cả phòng đột nhiêm trầm lắng.