- Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tuy công việc khác nhau nhưng là người một nhà, không cần nói cảm ơn. Suối Vượng Phu có thể cải tạo, tôi cũng rất vui.
Phạm Xa thật sự cũng mong suối Vượng Phu có thể được cải tạo tốt.
Buổi tối, Cục trưởng Cục công an thành phố An Kỳ đến thăm hỏi Diệp Phàm.
- Chủ tịch thành phố, người nhà họ Tô đang làm ầm ĩ, yêu cầu chúng tôi thả Tô Ngưu Đản.
An Kỳ vẻ mặt ngại ngùng hỏi.
- Vậy ý của Cục các anh thế ào?
Diệp Phàm nhìn An Kỳ một cái cố ý hỏi, tất nhiên là muốn thăm dò An Kỳ.
- Xử lý nghiêm.
An Kỳ nói nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Tuy nhiên, án này liên quan đến khá nhiều người, cho nên, nhất thời cũng không có cách nào kết án. Ý của tôi là hiện tại cũng đã là cuối năm, có thể để đấy, sang năm sẽ xử lý tiếp. Tuy nhiên Chủ tịch thành phố yên tâm, chỉ cần tôi còn ở Cục một ngày, Tô Ngưu Đản tuyệt đối không thể thả ra ngoài.
- Có phải anh đến đây để biện hộ giúp Lâm Nhi?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói. Biết An Kỳ có chút băn khoăn. Dù sao, nhà họ Tô quyền thế cũng khá lớn. Sức ảnh hưởng ở Hải Đông khá sâu.
- Trước mắt chưa có người nào có phân lượng đến xin hộ. Tuy nhiên, việc này…
An Kỳ có chút xấu hổ.
- Việc này rốt cuộc là vì cái gì?
Giọng Diệp Phàm có vẻ nặng hơn một chút.
- Chính là vì Tô thị lần trước thấy xe của cục Cảnh sát chúng tôi quá mức cũ nát. Cho nên, công ty bọn họ đồng ý tặng mười chiếc xe cảnh sát cho cục Công an thành phố. Tuy nhiên, nếu Tô Ngưu Đản liên quan đến vụ án, xe cảnh sát chúng tôi vẫn phải xử. Bằng không, việc này còn có chút khó làm.
An Kỳ có chút đau lòng.
- Là các anh không cần hay là họ đưa ra điều kiện?
Diệp Phàm không dễ bị lừa như vậy hỏi.
- Chúng tôi cũng không đến hỏi, họ cũng không lên tiếng. Trước kia không xảy ra việc của Tô Ngưu Đản người phụ trách của Tô thị có cho người gọi điện thoại đến. Bảo chúng tôi đến trụ sở của họ để thương lượng một chút về chuyện xe cảnh sát. Sau đó xảy ra việc của Tô Ngưu Đả, chúng tôi không nói gì. Xe cảnh sát, không cần cũng thế.
Vẻ mặt An Kỳ nghiêm túc nói.
Có vẻ người này đến đây là muốn xe cảnh sát. Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng một câu. Đây là điểm mấu chốt, An Kỳ nói như vậy rõ ràng Tô thị quyên tặng mười xe cảnh sát không phải là diễn. Vì Ủy ban nhân dân thành phố gây ra chuyện nên phải bồi thường 10 chiếc xe này không chừng.
Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, miệng nói:
- Tiền thành phố cũng không dư dả, lập tức trang bị cho các cậu 10 chiếc xe cảnh sát hơi khó khăn. Tuy nhiên, mặc kệ thế nào, nghèo cũng không thể để cảnh sát nghèo, các cậu phá án cũng không phải dễ dàng. Như vậy đi, các cậu làm báo cáo lên, tôi duyệt cho các cậu năm trăm nghìn.
- Cảm ơn chủ tịch thành phố ủng hộ. Chúng tôi nhất định sẽ nhớ chỉ thị của chủ tịch thành phố, bảo đảm an ninh trật tự.
An Kỳ đứng lên nói.
- Có một điểm các cậu phải chú ý, nghe nói Thành phố Thanh Ngưu trật tự không được tốt. Rốt cuộc sao lại thế, các cậu nói cho tôi nghe xem nào.
Diệp Phàm nhìn An Kỳ vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Muốn lập lại trất tự ở Thanh Ngưu, đầu tiên phải làm tốt vấn đề trị an. Có lẽ đầu tiên phải bắt người phụ trách bộ máy Thanh Ngưu.
Bằng không, không cử một cán bộ thực sự đến, muốn lập lại tình hình Thanh Ngưu nói dễ hơn làm. Tôi có chút lo lắng thành viên của cục công an Thanh Ngưu đều mục nát hết.
- Ôi…
An Kỳ thở dài nhìn Diệp Phàm một cái vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Vấn đề trị an của Thành phố Thanh Ngưu thật sự đã đến mức không thể trị nổi. Trị an của Thanh Ngưu nói thật là đã đến mức đêm dân chúng không dám đi ra đường rồi.
Lưu manh khắp nơi gây rối. Đã nảy sinh tính chất xã hội đen.
Ban đầu tôi cũng muốn chỉnh đốn bộ máy cục Thanh Ngưu. Nhưng, không nói dối Chủ tịch thành phố, năng lực cá nhân tôi ở Thanh ủy không chịu nổi một kích.
Anh cũng biết, đến hiện giờ, tôi chỉ là một ủy viên của Đảng ủy công an thành phố. Đến chức phó cũng chưa đến lượt.
Tôi nói có mấy người nghe. Ở Hải Đông còn được, các huyện thị phía dưới, không mấy cục trưởng nghe lời tôi.
Đặc biệt là Cục trưởng kiêm bí thư Đảng ủy công an thành phố Thanh Ngưu Đàm Quang Huy. Không phải tôi lắm mồm sau lưng người khác, người này rất ngang ngược.
Ở Hải Đông, người này chỉ nghe lời Trương Minh Sâm. Ngay cả lời nói của Bí thư Phạm có khi cũng không nghe.
- Sao có thể thế? Lời của Bí thư Phạm cũng không nghe, đồng chí Đàm Quang Huy thật sự ăn gan hùm rồi. không nghe lời của bí thư Phạm còn không bắt y. Một Bí thư Đảng ủy công an cấp huyện, nhiều nhất cũng là cán bộ cấp cục phó. Ban tổ chức cán bộ Thành ủy có thể trực tiếp nắm mũ hắn.
Diệp Phàm có chút không hiểu, nhìn An Kỳ.
- Không dễ dàng như vậy, chủ tịch thành phố, Đàm Quang Huy bản thân cũng không có gì, đơn giản chỉ là bộ dạng thô kệch cao lớn.
Người này thật ra cũng không có nhiều bản lĩnh, cả ngày chỉ làm khách mời của các chủ khai thác quặng. Các nhóm khai thác quặng hầu y như hoàng đế.
Đàm Quang Huy ban đêm không ngừng vui chơi. Nghe nói thường đến hai ba giờ sáng, danh tiếng trong nhân dân cực kém. Ngoài ra kiếm cũng không ít tiền.
Nghe nói có một lần trên đường nhìn thấy một cô gái y thích không ngờ bảo nhân viên cấp dưới giữa ban ngày đến nhà người ta bắt người.
Bạn trai của cô gái kia bị cảnh sát mặc thường phục đánh cho tàn phế. Từ đó về sau không thể sinh hoạt tình dục. Mà người con gái sau khi từ chỗ Đàm Quang Huy trở về trên đường gặp tai nạn xe, từ đó về sau thành người điên.
An Kỳ vừa mới nói đến đây Diệp Phàm đã không kìm nổi.
Thịch một tiếng, Diệp Phàm đập một cái lên bàn, hừ nói:
- Khốn khiếp! Loại đạo đức bại hoại như vậy không biết liêm sỉ, mặc kệ mọi ciệc, chỉ biết ngồi quanh mâm như vậy sao không sớm đá ra ngoài.
- Lúc đó nhận được báo án của người nhà cô gái, tôi cũng cử người xuống điều tra. Tuy nhiên, không lâu sau liền nhận được điện thoại của bí thư Phạm và thị trưởng Trần.
Nói không thể vì việc nhỏ mà lỡ việc lớn, phải duy trì ổn định phồn vinh của Thanh Ngưu. Không cần vì dân chúng …
Sau đó có một lần gặp Đàm Quang Huy ở phòng hát, người này không ngờ hét lên với tôi:
- Họ An kia, mày muốn chính bố, phải tu luyện hàng trăm năm nữa.
Con đường nhỏ mày đi còn chưa đủ, mẹ nó, cũng dám điều tra bố. Nói cho mày biết, chuyện lần này thôi đi.
Lần sau nếu dám như thế nữa, thì chờ đến phòng có số ăn cơm đi. Nói xong cười ha hả, ôm một cô gái ngênh ngang đi.
Lúc đó tôi tức không thể đấm một cái, người này cũng quá kiêu ngạo. Cho nên, phải đi tìm Bí thư Đảng uy công an thành phố Thiết Đinh Sơn.
Tuy nhiên, Bí thư Thiết cũng khó xử, tôi không hỏi thăm ra cái gì. Sau đó hỏi thăm khắp nơi mới biết được Phó bí thư Đảng ủy công an tỉnh Tống Điểm Trần chính là dượng của Đàm Quang Huy.
Em của cha Đàm Quang Huy Đàm Thành Dược chính là Đàm Lù Châu bà xã của Phó bí thư Tống. Hơn nữa, cha của Đàm Thanh Dược.
Đàm Thanh Dược chính là người lớn nhất của nhà họ Đàm. Người trong nhà đều dựa vào vai của Đàm Thanh Dược.
Mà người Đàm Thanh Dược yêu quý nhất chính là em gái Đàm Lù Châu. Quên ăn quên mặc để em gái được học hành.
Lúc ấy rất giỏi, Đàm Lù Châu là sinh viên duy nhất của thôn. Cho nên, Đàm Lù Châu rất kính trọng anh trai.
Do đó cũng yêu quý cháu ngoại Đàm Quang Huy.
An Kỳ cau mày nói những lời này. Hơn nữa, ánh mắt có chút phẫn nộ.
- Ừ, Phạm Xa và Chủ tịch thành phố lúc đó hẳn là đều nể mặt Phó bí thư Tống.
Diệp Phàm gật đầu nhấp một ngụm trà.
Sau khi uống ba chén, đột nhiên, đập chén mạnh lên mặt bàn, nhìn Cục trưởng An một cái nói:
- Cậu có quyết tâm không?
- Tôi nghe lời chủ tịch thành phố.
An Kỳ tỏ thái độ kiên quyết.
- Cậu thực sự đã quyết định? Có khả năng mất mũ?
Diệp Phàm nhìn An Kỳ chằm chằm.
- Mất thì đã đánh mất, đàn ông có việc nên làm có việc không nê làm. Vì việc nên làm đánh mất mũ, tôi cảm thấy xứng đáng.
An Kỳ kiên quyết nói.
- Điều tra, bí mật tìm người tin cậy điều tra Đàm Quang Huy. Mặc kệ liên quan đến ai, phải điều tra đến cuối cùng. Chỉ cần có chứng cứ, chúng ta ra tay bắt y. Tôi không tin, một thằng hề nhảy nhót có thể gây ra sóng gió gì. Thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Đảng, không phải của một cá nhân.
Diệp Phàm kiên quyết mười phần.
- Tôi theo Chủ tịch thành phố, mất mũ thì mất mũ. Thật ra tôi đã cho người bí mật điều tra Đàm Quang Huy. Bởi vì y thật sự rất đáng giận. Người như thế cũng có thể đảm nhiệm Cục trưởng cục Công an thành phố Thanh Ngưu. Đảng không thể để một người làm vấy bẩn. Tôi nguyện làm một người làm trong sạch Đảng.
An Kỳ hừ nói.
- Phải chú ý an toàn. Tôi đoán Đàm Quang Huy sẽ không vụng về như vẻ bề ngoài. Người này có lẽ trốn rất sâu. Lăn lộn với đám quặng khoáng sản, tất nhiên sẽ không vừa.
Hơn nữa, các ông chủ quặng ở Thanh Ngưu tạo thành một tấm lưới không dễ nhìn thấy. Chúng ta phải là người phá lưới, phải làm cẩn thận.
Chỉ cần có chứng cứ, chúng ta ra một đòn, tiêu diệt từng bộ phận. Trị an Thanh Ngưu, khoáng sản Thanh Ngưu, đã đến lúc phải chính đốn lại.
Đồng chí An Kỳ, chúng ta đều là cán bộ của Đảng. Tuy không dám nói hoàn toàn công chính nhưng tương đối công chính, tương đối có lương tâm. Nếu không, thế nào gọi là thái độ làm người.
Diệp Phàm thấy trong mắt An Kỳ sự khâm phục.
- Tôi sẽ chú ý, chỉ có tự mình được an toàn mới có thể làm công tác cách mạng.
An Kỳ thận trọng gật đầu.
An Kỳ vừa mới đi không lâu, hội trưởng thương hội Hải Đông Trương Văn Long đến.
Trương Văn Long trắng trẻo, nhìn qua chưa đến sáu mươi. Nhưng Diệp Phàm có thể cảm giác được người này không tầm thường.
Nghe nói Trương Văn Long chẳng những là hội trưởng Thương hội Hải Đông mà có cổ phần khống chế tập đoàn Tinh Sơn. Tập đoàn Tinh Sơn có tài sản lên đến hai trăm triệu, nguồn thu lớn nhất chính là nhà máy dược Tinh Sơn. Mà gia tộc nhà họ Trương là gia tộc lâu đời ở Hải Đông. Mạng lưới quan hệ rộng khắp Hải Đông. Nếu không Trương Văn Long cũng không đảm đương nổi chức hội trưởng thương hội này.
- Chủ tịch thành phố là người bận rộn, Văn Long tới chơi, quấy rầy chủ tịch thành phố nghỉ ngơi.
Trương Văn Long ôm quyền. Biểu thị sự trang nhã khí phách.