- Việc này…anh họ, việc này là vì sao?
Dương Chí Thăng hỏi, mặt lão tái đi.
- Chẳng phải cậu đã nói rồi sao, vì tranh chấp công trình trọng điểm quốc gia lại chạy đến hỏi tôi, thế nào gọi là hạng mục công trình trọng điểm quốc gia, cậu không hiểu có phải không? Nếu không hiểu thì về tìm kiếm tài liệu, hiểu rồi hãy qua đây.
Ninh Chí Hòa không hề giữ thể diện cho cậu em họ. Thực ra, trong lòng lão ta có tâm tư thế nào thì Ninh Chí Hòa đều đã biết rõ.
- Anh họ, cứ thế này thì thành phố Hạng Nam chẳng phải sẽ trở thành sản phẩm phụ thuộc của tập đoàn Hoành Không sao?
Một nhà máy dù có lớn thế nào, lại muốn quản lý một thành phố cấp 3, đây chẳng phải là đảo lộn đầu đuôi sao?
Dương Chí Thăng cũng cãi lại bằng bất cứ giá nào.
Thời khắc này chính là cơ hội cuối cùng. Dù Ninh Chí Hòa cảm thấy những lời này khó nghe, nhưng cũng vẫn phải nói.
- Cái gì là “đầu”, cái gì là “đuôi”, ta thấy cậu căn bản không hiểu. Cậu nói tôi nghe xem, nếu đưa thành phố Hạng Nam vào đại quy hoạch Hoành Không, nhận được sự công nhận là công trình trọng điểm của nhà nước thì là lợi hay hại?
Ninh Chí Hòa khẩu khí dịu đi rất nhiều, ngồi xuống nhẹ nhàng nói.
- Đương nhiên, việc này…
Dương Chí Thăng có chút khó khăn không muốn thừa nhận.
- Ngượng không nói được phải không, ta nói hộ cậu, đương nhiên lợi nhiều hơn hại. Đưa thành phố Hạng Nam vào trong đại quy hoạch Hoành Không, đây chỉ là một kế tạm thích ứng mà thôi.
Nhập vào thì có làm sao? Thành phố Hạng Nam các cậu vẫn là thành phố Hạng Nam, Dương Chí Thăng cậu vẫn là số một của thành phố Hạng Nam.
Lại chẳng hạ thấp cậu, trong lòng cậu bất bình cái gì? Đương nhiên trên đầu đột nhiên lại thêm một “bà bà” nữa thì trong lòng cậu cũng không thoải mái.
Hơn nữa, cậu và Diệp Phàm có lẽ cũng có chút khúc mắc. Nếu là đồng chí khác làm “bà bà” này thì trong lòng cậu cũng thoải mái một chút, nhưng là Diệp Phàm thì không.
Nhưng không thoải mái thì không thoải mái. Cơm vẫn phải ăn, công việc vẫn cứ thế phải làm. Thực ra làm như thế thì điều tốt chắc chắn nhiều.
Đến khi đó, một khi hạng mục này đạt được thành công, sự hỗ trợ của nhà nước tăng lên. Chẳng nói cái gì khác, về tiền bạc, sau khi Tập đoàn Hoành Không kiếm được thì chẳng phải cũng chia cho thành phố Hạng Nam các cậu một ít sao.
Đối với các cậu mà nói, căn bản chỉ có lợi mà không hề có hại. Thêm một “bà bà” thì thêm thôi.
Về Diệp Phàm, ta thấy cậu trong lòng đừng bất bình nữa. Hắn chắc chắn có ưu thế hơn cậu, đây là sự thật.
Cậu xem, mâu thuẫn trước kia giữa đồng chí Cái Thiệu Trung và Diệp Phàm sâu sắc thế nào, bây giờ thì thế nào, hai người người ta đã thành bạn bè rồi.
Ninh Chí Hòa nói.
- Nhưng trong lòng em vẫn không phục, dựa vào cái gì mà một Tổng giám đốc của một nhà máy lại muốn quản lý đường đường mọt thành phố lớn như Hạng Nam?
Dương Chí Thăng vẫn chưa thông.
- Ha ha, chẳng phải cũng đồng cấp với các cậu sao? Bên phía tỉnh Điền Nam hôm nay đã có văn bản rồi xuống rồi, đưa toàn bộ Địa khu Giang Hoa vào trong đại quy hoạch Hoành Không.
Ninh Chí Hòa cười nói.
- Diệp Phàm tự mình lo cho mình đi, lại còn gì nữa?
Dương Chí Thăng nói.
- Ha ha, cho dù là hắn tự lo cho hắn thì cậu sẽ không có ý kiến gì đối với đồng chí Diệp Phàm hay sao?
- Không phải em có ý kiến với anh, chỉ là trong lòng khó chịu thôi. Từ đó đến giờ thời gian em xuống cũng chưa được mấy tháng, nhưng bên phía Diệp Phàm chỗ nào cũng có việc khúc mắc công việc.
Em muốn làm một số việc thiết thực nhưng Diệp Phàm dành lấy, em muốn có thành tích thì Diệp Phàm vô hình ép xuống.
Em sắp không thở được nữa rồi. Bây giờ lại lập cái gì là một Tiểu ban công tác Đảng thực tiễn, ngay cả những đồng chí của thành phố Hạng Nam bọn em cũng kéo vào đó.
Vì sao Diệp Phàm không chào hỏi em một tiếng, đây rõ ràng là hắn muốn làm khó em mà. Công tác xây dựng Đảng này dù sao cũng là việc của Bí thư Thành ủy em mà.
Hắn muốn đồng chí cấp dưới của em gia nhập mà lại không chào hỏi em. Căn bản việc này là coi thường em, coi Dương Chí Thăng em là Tôn Bồ Tát.
Trong lòng em không phục, nhưng khí lượng của đồng chí Diệp Phàm hắn cũng chẳng lớn đến đâu cả.
Dương Chí Thăng nói.
- Cậu thật là, bảo tôi phải nói thế nào với cậu đây. Bây giờ người ta đang triển khai công việc của Tiểu ban công tác Xây dựng Đảng rất là rầm rộ rồi. Ngay cả Ban Tổ chức Tỉnh ủy 2 tỉnh cũng có người tham gia cùng, thành phố Hạng Nam cậu còn cừng đầu cái gì.
Lẽ nào đồng chí Dương Chí Thăng cậu khí thế còn hơn cả Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy 2 tỉnh hay sao?
Ninh Chí Hòa hỏi.
- Chí Thăng, cậu nên hiểu rõ tình thế.
Diệp Phàm đã làm rất tốt, cậu tham gia đi mà. Đây không phải là vấn đề thể diện, mà là vấn đề thái độ cá nhân của cậu.
Cậu tích cực tham gia có phải là cũng có thể thu hoạch được một chút hay không. Còn nếu cậu xin tham gia, Diệp Phàm còn có thể có lý do để từ chối cậu hay sao?
Ví dụ như, nếu cậu thực sự cảm thấy không thể mất thể diện, thì cậu có thể có thể gia nhập trước vào Tiểu ban công tác của Ban Tổ chức Tỉnh ủy mà, sau đó gia nhập vào Tiểu ban công tác xây dựng Đảng của Đại quy hoạch Hoành Không.
Cứ như thế cậu chẳng phải cậu là từ trên tỉnh xuống hay sao, lại không phải cá nhân cậu tự đi xin. Cách này rất hay, quan trọng là xem cậu có thông hay không.
- Việc này quả thực e cũng không nghĩ tới.
Dương Chí Thăng gật gật đầu, sau đó nói,
- Trên tỉnh đã chuẩn bị chỉ đạo việc này, em biết em cũng chẳng có cách nào để xoay chuyển được đại cục.
Thành phố Hạng Nam gia nhập vào xu hướng phát triển lớn. Tuy nhiên bọn em ra nhập rồi thì Thành phố Hạng Nam bọn em chính là một bộ, ngành cấp dưới của Tập đoàn Hoành Không.
Còn vị trí số một của em ở Hạng Nam chẳng phải cũng có thể phải nằm trong Ban Đảng ủy Tập đoàn Hoành Không hay sao?
- Không tồi mà, cách cậu đề cập cũng tốt. Xem ra, hôm nay cậu qua đây không phải là muốn phản đối Thành phố Hạng Nam. Cậu biết phản đối là vô hiệu. Cho nên đến để đề xuất yêu cầu mới là mục đích.
Ninh Chí Hòa cười nói,
- Đề nghị này của cậu có thể xem xét, đến khi đó tôi sẽ gọi điện thượng lượng một chút với Bí thư Trần bên phía Điền Nam.
Nếu đã chính thức làm như thế thì phải làm theo cách chính quy. Bằng không sẽ khiến cho người ta diễu cợt 2 tỉnh chúng ta chính là vì tranh chấp tiền hỗ trợ của Chính Vụ Viện nên mới tham gia.
Như thế rất không tốt, muốn đưa công việc đi vào thực tế thì phải làm cho cấp trên có thể hài lòng, cấp dưới tâm phục mới được.
- Em hiểu rồi anh họ.
Dương Chí Thăng gật gật đầu.
- Chí Thăng, có những việc không cần phải tỏ ra không phục. Thực ra Diệp Phàm làm tốt thì đối với cậu mà nói cũng là một cơ hội có phải không nào?
Ninh Chí Hòa nói.
Dương Chí Thăng bước ra khỏi Ninh gia, tuy nhiên, sắc mặt lập tức thay đổi.
Diệp Phàm, mày muốn biến tao thành cấp dưới của mày, được lắm. Dương Chí Thăng đã tao thua rồi, đã thành cấp dưới của mày rồi, Diệp Phàm mày đã nhờ quyền lực của cấp trên thì tao không thể xoay chuyển được tình thế. Tuy nhiên, Ủy ban Đảng ủy, Dương Chí Thăng ta cũng có một phiếu. Dương Chí Thăng lẩm bẩm một câu, bước nhanh đi.
11 giờ trưa ngày hôm sau, Cái Thiệu Trung lại gọi điện đến, cứ thế cười ha hả.
- Anh Cái à, có chuyện gì thế, đừng cười ngốc nghếch nữa.
Trong lòng Diệp Phàm nghi ngờ.
- Anh vui mừng chú em ạ.
Cái Thiệu Trung cười nói.
- Có phải là việc đề nghị danh sách của lão ca với Ban Thường vụ Tỉnh ủy đã được thông qua rồi? Thế thì đệ phải chúc mừng ông anh một tiếng rồi.
Diệp Phàm hỏi.
- Thông qua, thông cái con khỉ.
Cái Thiệu Trung “hừ” một tiếng.
- Đúng là kỳ lạ thật, thế ông anh lại cười cái gì? Tôi còn cho là danh sách đề nghị của anh đã được thông qua rồi, đang định chúc mừng anh một chút đây.
Diệp Phàm nói.
- Tuy của tôi chưa được thông qua, nhưng giấc mộng của hai đồng chí Triệu Hướng Vân và Phong Hồ Ninh cũng tan tành rồi.
Cái Thiệu Trung kéo dài giọng nói, khẩu khí tỏ ra hết sức vui mừng với nỗi đau của người khác.
- Việc này càng lạ hơn rồi, danh sách của 3 người đều không được thông qua, lẽ nào trên tỉnh mấy vị lãnh đạo lại phái người xuống để chỉ huy sao?
Diệp Phàm thực sự cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Thời buổi này cóc hai chân không còn nữa, nhưng người hai chân lại đầy dẫy. TQ chúng ta là nước có dân số lớn, có lúc nào là thiếu người đâu. Người làm quan lại càng nhiều.
Cái Thiệu Trung lại tức giận.
- Thế đúng là kỳ lạ, là đồng chí chí nào sẽ xuống thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này buổi sáng đã bàn ở Hội nghị Ban thường vụ Tỉnh ủy rồi, bởi vì thời gian không gấp được. Ở Hội nghị từng người lại có mối quan hệ của mình.
Đơn giản chẳng phải chỉ là một góc độ quan hệ sao? quan hệ của ta ở tỉnh cậu cũng biết rõ rồi. Bí thư Kim đương nhiên luôn ủng hộ ta, hơn nữa còn rất nhiều lý do, trong đó cũng bởi ta là lãnh đạo tỉnh phụ trách trực tiếp Tập đoàn Hoành Không.
Tuy nhiên, Chủ tịch Khúc và Phó Chủ tịch Bố cũng không phải ủng hộ, dù sao mọi người cũng đã đưa ra rất nhiều lý do.
Cục diện này khiến tỉnh bỗng nhiên trở nên phức tạp. Một bên là Chủ tịch Khúc, một bên là Phó Chủ tịch Bố, một bên là Bí thư Kim, còn Bí thứ Kim tạm thời vẫn chưa có ý kiến gì, xem ra có chút bí hiểm khó lường.
Ba bên tranh cãi rất mạnh. Tuy nhiên, sau đó cục diện dần dần rõ ràng, dù sao Chủ tịch Khúc là Chủ tịch tỉnh chính thức, “bạn bè” của ông ấy ở Hội nghị Thường vụ Tỉnh ủy tương đối nhiều, đã ép được hai đồng chí còn lại.
Chỉ là, đúng lúc Chủ tịch Khúc đang hát vang khúc khải hoàn, khi đồng chí Phong Hồ Ninh chuẩn bị kết luận thì đồng chí Thư ký Tỉnh ủy Trường Đỗ Kiếm từ bên ngoài đi vào.
Nói thầm bên tai Bí thư Ninh một hồi, sau đó trở lại vị trí.
Cái Thiệu Trung cười nói.
- Có lẽ là vì thế mà tình thế thay đổi có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy, Bí thư Ninh đảo mắt một lượt, nghiêm túc nhấn mạnh tính quan trọng của Đại quy hoạch Hoành Không như thế này, thế này.
Tỉnh phải coi trọng như thế nào, như thế nào..vv... Cuối cùng Bí thư Ninh hỏi mọi người:
- Các anh có biết thái độ của Tỉnh Điền Nam đối với Đại quy hoạch Hoành Không thế nào không?
Đương nhiên mọi ddeuf nói phía Điền Nam rất xem trọng. Và Bí thư Ninh lại hỏi: “Các anh có biết Điền Nam lần này để phối hợp với đại quy hoạch Hoành Không đã xin phái đồng chí nào xuống để chủ trì hay không?”
Mọi người ngơ người, Bí thư Ninh đột nhiên nói: “Là đồng chí An Bình Phong của Điền Nam.”
Mọi người chợt ồ lên.
Đồng chí An Bình Phong chúng ta đều đã biết, anh ấy là nhân vật ngôi ở vị trí thứ 5 trong Hội nghị Thường vụ Tỉnh ủy.
Lời của Bí thư Ninh không cần nói cũng đã rõ. Lúc này thư ký Đỗ đứng dậy nói, tỉnh Điền Nam chỉ chiếm 4 phần cổ phần ở Tập đoàn Hoành Không, bọn họ đã coi trọng như thế, còn phân lượng của đồng chí được Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân chỉ định trực tiếp phụ trách Tập đoàn Hoành Không còn chưa đủ. Từ đó đã để lại cho các chuyên gia trong tổ Khảo sát ấn tượng xấu rằng bên tỉnh Thiên Vân không coi trọng Đại quy hoạch Hoành Không.
Thế chẳng phải nói rõ với các đồng chí trong Đoàn Khảo sát rằng Đại quy hoạch Hoành Không không có tư cách xin là Công trình quy hoạch trọng điểm quốc gia sao?
Đỗ Kiếm hỏi lại như vậy, chợt những “bạn bè tốt” kia của Bí thư Ninh lập tức triển khai “phản công”.
Còn sự thực cũng đã được bày ra trước mắt, Chủ tịch Khúc, Phó Chủ tịch Bố và Bí thư Kim đều trở tay không kịp.
Cuối cùng, việc chọn người này lại dễ dàng rồi có phải không nào? Điều kiện cuối cùng chính là những đồng chí mà chúng ta phái ra cũng được cùng cấp bậc với Phó Chủ tịch Tỉnh thường vụ.
Cái Thiệu Trung nói đến đây thì dừng lại.