Quan Thuật

Chương 2315: Chương 2315: Anh không biết xấu hổ




- No, no. Tôi sao lại uy hiếp cô. Tôi đây là đang giúp cô. Đến lúc đó, muốn bắt tôi, bọn họ chẳng phải là trước tiên phải xác định rõ ràng tội danh của các cô sao.

Một khi tội ác của các cô đã bị xác định rõ ràng, tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc các cô có chạy đằng trời. Muốn trốn tránh trách nhiệm à, không có cửa đâu.

Huống chi, Phượng Thảo Thiên mấy năm nay đã làm không ít chuyện rùm beng. Lần trước các cô bỏ tiền ra, vì nghĩ cho đại cục nên họ không đào sâu hơn vấn đề.

Đó là nằm trong phạm vi có thể khống chế được. Nhưng lần này rõ ràng không giống với lúc trước, là người từ phía trên xuống. Hơn nữa, người ta đến là nhằm vào tôi, cô.

Người ta còn không tóm lấy cái đuôi điều tra tới cùng ý chứ. Đến lúc đó, càng điều tra, lỗ hổng càng lớn, càng tra càng ra nhiều chuyện. Đến lúc đó, tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc phỏng chừng cũng sẽ khá gay go.

Không có tài lực to lớn chống đỡ, Phượng gia các cô ngay cả sống cũng không xong, sao còn có thể ung dung tự tại, đóng góp gì cho xã hội?

Tôi đây là có ý tốt nhắc nhở các cô. Vào lúc này, chúng ta phải đoàn kết một lòng, chúng ta đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền rồi.

Nếu các cô không bỏ ra chút tâm sức, chúng ta sẽ bị bọn họ tiêu diệt từng bộ phận. Đến lúc đó, Diệp Phàm tôi đương nhiên không giữ được mũ quan, tuy nhiên, các cô, phỏng chừng cũng không xong.

Nếu muốn gây sức ép với quốc gia, Phượng gia các cô còn chưa đủ tư cách. Không phải nói tới các cô, các cô nhìn xem, trên đời này, gia tộc nào có thực lực chống lại quốc gia, tuyệt đối không có.

Trước mặt cơ quan quốc gia, gia tộc có dũng mãnh đến đâu cũng là chỉ là gà đất chó kiểng.

Phượng gia các cô có cao thủ, nhưng quốc gia cũng có tổ chức ngăn chặn được các cô. Hơn nữa, không cần nói đến cao thủ, chỉ phái một đoàn thôi cũng đủ trực tiếp san bằng Phượng gia thôn.

Huống chi, việc này, nói ra thì tôi mới chính là thằng xui xẻo. Là do Phượng gia các cô làm tôi xui xẻo. Việc lần trước tôi làm dù sao cũng là có ân đối với các cô, vậy mà các cô đối đãi với ân nhân như vậy sao? Thật không có lương tâm.

Diệp Phàm ép tới.

- Tôi không nói lại được với anh, mấy người làm quan như các anh đều giảo hoạt, đều là sói. Vậy anh nói đi, nên làm gì bây giờ?

Phượng Tứ im lặng một hồi, cũng hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, không thể không cúi đầu. Đến lúc tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc sập rồi, cho dù Diệp Phàm có vào tù thì đối với Phượng gia cũng chẳng có tác dụng gì.

- Kỳ thật, biện pháp thì không phải không có.

Diệp Phàm nói.

- Vậy anh cứ nói đi, tôi hôm nay mới phát hiện anh rất dài dòng. Giống như một ‘bà Tám’.

Phượng Tứ hừ nói, hiển nhiện là tức giận.

- Không dài dòng chút, cô sao hiểu được. Thực ra, Phượng gia các cô chẳng phải có mấy cao thủ sao?

Diệp Phàm bắt đầu dẫn dắt đến chủ đề.

Bởi vì, hậu quả liên đới của việc này, Diệp Phàm cũng từng tính toán rồi. Từ lâu đã có một dự định nhất định, chỉ có điều vẫn chưa ngả bài ra với Phượng gia thôi. Hiện tại bị ép buộc, bất đắc dĩ phải nói ra.

- Đương nhiên có, nhưng can hệ gì đến anh? Thật sự không hiểu ra sao cả.

Phượng Tứ tức giận hừ nói.

- Tôi có người bạn, công tác tại cơ quan bí mật quốc gia. Phỏng chừng các cô đã nghe nói đến.

Diệp Phàm bắt đầu dẫn dụ Phượng Tứ.

- Bộ hai, bộ ba tham mưu gì đó của bộ An ninh quốc gia?

Phượng Tứ hừ nói.

- Không phải, bí mật hơn một chút. Hay là cô chưa nghe nói đến, tin là lão tổ tông của nhà cô hẳn là đã nghe nói tới.

Diệp Phàm nói.

- Không phải là Tổ đặc nhiệm A sao? Nghe nói cũng không ra sao, một đám người bản lĩnh ở bậc trung tụ lại cùng nhau. Cho rằng cầm súng, dựa vào chút thân thủ ít ỏi là có thể xử lý chuyện võ lâm.

Võ Lâm rất phức tạp, Bí thư Diệp. Thật sự gặp phải những cao thủ siêu cấp thì mấy người thân thủ hèn kém cầm súng cũng vô dụng.

Người ta sẽ không cho bọn họ cơ hội.

Phượng Tứ có vẻ khinh rẻ Tổ đặc nhiệm A. Diệp Phàm nghe xong thật sự muốn bật cười. Cũng không biết Phượng Tứ nghe được tin đồn từ đâu, phỏng chừng người đó quá coi thường năng lực của Tổ đặc nhiệm A.

- Ếch ngồi đáy giếng thôi.

Diệp Phàm hừ nói.

- Anh nói ai là ếch?

Phượng Tứ thanh âm nặng lên không ít.

- Không phải cô thì còn là ai?

Diệp Phàm phun ra những lời này.

- Anh, không nói với anh nữa.

Phượng Tứ định gác điện thoại.

- Gác đi, gác thì càng tốt. Cùng lắm thì cuối cùng cá chết lưới rách, Diệp Phàm tôi phải vào tù thì cũng muốn tìm mấy cái đệm lưng đấy.

Diệp Phàm cũng nói rất hung hăng.

- Tôi thấy anh thật đúng là một đại cao thủ quá vô lại, sao cứ cố tình nói mãi những lời vô lại vậy?

Phượng Tứ nghẹn họng.

- Thời buổi này, các cô gái thường thích những chàng trai vô lại, đàn ông không xấu, đàn bà không thương mà.

Diệp Phàm chẳng biết xấu hổ gì, nói.

- Không biết xấu hổ.

Phượng Tứ hừ nói.

- Thôi đi, không nói chuyện tào lao nữa. Cô thật sự quá coi thường Tổ đặc nhiệm A mà tôi vừa nói đó. Người bạn kia của tôi chính là ở trong Tổ đặc nhiệm A.

Thân thủ của người ấy ngang ngửa tôi, cô có thể nói là năng lực của Tổ đặc nhiệm A rất yếu sao? Nghe nói người bạn kia của tôi chỉ là nhân viên thuộc bậc trung trong Tổ đặc nhiệm A.

Có bao nhiêu người thân thủ cao hơn anh ta. Cho nên, tôi nói cô là ếch ngồi đáy giếng thì cũng có căn cứ đó. Với thân thủ yếu như cô, trước mặt tôi còn không làm được gì, nói gì đến người khác.

Trước tiên hãy tự lượng sức mình rồi hãy nói tiếp.

Diệp Phàm hạ Phượng Tứ xuống gần cấp trung rồi.

- Anh là đại cao thủ, được chưa. Tuy nhiên, Tổ đặc nhiệm A này, không quan hệ gì với chúng tôi.

Phượng Tứ hừ nói.

- Dài dòng một hồi như vậy, đương nhiên là có quan hệ. Nghe nói Tổ đặc nhiệm A có thể đặc biệt tuyển đội viên trúng tuyển. Nếu thân thủ của cô tương đối cao, thì cho dù cô làm chút chuyện xấu, bọn họ cũng sẽ không so đo, hơn nữa còn có thể giúp cô xử lý.

Chỉ cần sau đó cô sửa chữa, cống hiến cho Tổ đặc nhiệm A, có thể gia nhập Tổ đặc nhiệm A. Lần trước tôi gặp người bạn đó, tôi nói đến chuyện Phượng gia các cô với anh ta.

Nghe nói người bạn đó của tôi cũng cảm thấy khá hứng thú.

Diệp Phàm bày ra bao nhiêu trò, cuối cùng cũng nói ra ý chính.

- Anh đúng là bát quái, sao có thể nói việc này cho bọn họ nghe?

Phượng Tứ thanh âm cao lên đến tám độ.

- Sau khi vừa nhận được tin, tôi liền nghĩ, chuyện của nhà các cô nếu phải xử lý, không có lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A ra tay thì không được.

Diệp Phàm nói, không để ý đến lời châm chọc của Phượng Tứ.

- Có ý gì? Tổ đặc nhiệm A chẳng lẽ sẽ đồng ý giúp chúng ta xử lý việc này mà không cần báo đáp ư? Bọn họ có tốt như vậy không? Phượng Tứ tôi không tin thiên hạ này có bữa cơm nào miễn phí.

Phượng Tứ nói.

- Haha, đương nhiên, thiên hạ không có chuyện bánh tự nhiên từ trên trời rơi xuống. Bọn họ xử lý việc này cho các cô, các cô cũng phải đền bù một chút.

Diệp Phàm cười nói.

- Nói đi, muốn bao nhiêu tiền, một trăm triệu có đủ không?

Phượng Tứ suýt chút nữa nghiến răng nghiến lợi.

- Bọn họ không thiếu tiền, cần người.

Diệp Phàm nhấn mạnh.

- Cần người, tôi hiểu rồi, các anh muốn ép người của Phượng gia gia nhập Tổ phải không. Nghĩ cũng không cần phải nghĩ. Người Phượng gia lười biếng quen rồi, không muốn làm nhân viên công vụ, càng không muốn làm quân nhân.

Phượng Tứ quả quyết từ chối.

- Cô kiên quyết không gia nhập thì thôi bỏ đi. Tuy nhiên, ví như thủ hạ của cô, cái người có biệt danh Thanh Xà đó bản lĩnh hình như cũng không thấp.

Hẳn là lục đẳng, còn nữa, nếu các cô đồng ý, bọn họ sẽ âm thầm xử lý chuyện của anh trai Phượng Thảo Thiên của cô.

Ví như, anh cô lập nhiều công lớn, có thể lập công chuộc tội, hoãn thi hành hình phạt, gia nhập Tổ đặc nhiệm A. Sau này, Phượng Thảo Thiên cũng không phải là tội phạm nữa, mà là anh hùng của quốc gia.

Là anh hùng vì nước vì dân. Còn Phượng Lôi kia, đêm hôm đó tôi đã nghe thấy, nghe nói là vệ sĩ luôn bên mình của cô, thực lực cũng phải ngủ đẳng.

Thân thủ của cô cũng đã là bát đẳng rồi, còn cần bọn họ bảo vệ gì nữa. Đây chẳng phải là lãng phí nhân tài sao. Để bọn họ gia nhập Tổ đặc nhiệm A, vì nước làm chút việc, Phượng gia các cô chẳng phải cũng vinh dự sao?

Diệp Phàm nói.

- Anh…anh muốn lấy hết những người bên cạnh tôi đi phải không? Không thể được, tuyệt đối không được. Dù sao tôi cũng phải giữ lại vài thủ hạ lót thân, không thể chuyện gì một cô gái như tôi cũng phải tự đi làm được.

Họ Diệp, anh rất thủ đoạn. Đừng nhìn vào gia nghiệp của Phượng gia chúng tôi lớn mạnh, thật ra, cao thủ cũng chỉ có mấy người này.

Anh là cao thủ, anh cũng biết, bồi dưỡng một cao thủ ngũ, lục đẳng khó khăn như nào. Tôi thậm chí hoài nghi, anh chính là phần tử của Tổ đặc nhiệm A.

Lần này gây chuyện với Phượng gia, chính là các anh dựng nên. Xác định mục tiêu xong, các anh ngoài mặt thì bảo là vì muốn tốt cho chúng tôi, thực là đều là một đám cường đạo.

Phượng Tứ tức giận, giọng nói như viên đạn bắn hướng về Diệp Phàm.

- Hừ, lòng tốt bị cô coi là lòng lang dạ sói. Việc này, cho các cô năm tiếng suy nghĩ. Sau đó, Diệp Phàm tôi sẽ mặc kệ.

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói. ‘Ba’ một tiếng, liền cúp máy.

- Anh là tên khốn kiếp…

Đây là lời cuối cùng của Phượng Tứ truyền đến.

May là tới kịp chuyến bay đêm về thủ đô, Diệp Phàm gác máy, liền gọi điện cho hai người Bao Nghị và Vương Long Đông, hai người đi chuẩn bị từ lâu.

Bởi vì trên máy bay phải tắt điện thoại di động, Diệp Phàm liền ngồi suy nghĩ xem đàm phán thế nào với đồng chí Cung Khai Hà.

Chuyện này, khẳng định phải nhờ tới Tổ đặc nhiệm A. Nhờ đồng chí Cung Khai Hà dùng thủ đoạn đặc thù đến tác động phía Nội các Chính phủ, từ đó xử lý việc này trước khi xuất phát.

Phượng Tứ cũng hiểu được tính chất nghiêm trọng và nghiêm túc của việc này. Cho nên, trước tiên nói thông tin cấp trên sắp xuống điều tra cho người cầm lái toàn bộ sản nghiệp của Phượng gia là Phượng Khải Mai.

Vừa đặt điện thoại xuống, Phượng Tứ vội vàng tìm Phượng gia tổ tông, Phượng Thanh Hương. May là sư phụ Tài Đông Mi cũng đúng lúc ở đó, liền kể lại chuyện này một lượt.

Hai người nghe xong, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, im lặng một hồi, Phượng Thanh Hương nói:

- Đông Mi, bà nói xem, có phải là âm mưu của Diệp Phàm không?

- Cái này, khó nói. Tuy nhiên, theo lý mà nói thì không phải. Bởi vì chuyện này đối với cán bộ bọn họ mà nói thì rất nghiêm trọng.

Nếu xử lý không tốt, bản thân Diệp Phàm sẽ rơi xuống hầm đầu tiên. Một khi rơi xuống, bò lên cũng khó.

Nếu quả thật như Diệp Phàm nói, người phụ trách tổ điều tra do nội các Chính phủ phái tới là nhằm vào Diệp Phàm.

Vậy chuyện này lại nghiêm trọng hơn. Muốn nắm được Diệp Phàm, trước tiên phải làm lớn chuyện vụ bê bối của tập đoàn Thiên Mộc, từ đó mới dễ nắm được Diệp Phàm.

Tài Đông Mi cau mặt nói.

- Ừ, theo suy luận như vậy, chính là không có chuyện gì cũng phải làm cho thành to chuyện. Hơn nữa, Diệp Phàm nói cũng có lý.

Phượng Thảo Thiên mấy năm nay làm rất nhiều chuyện không ra sao. Nếu cấp trên nhất định điều tra đến cùng, tới lúc đó tập đoàn Thiên Mộc chắc chắn sẽ bị xử lý nặng.

Vị cán bộ họ Điền bên nội các Chính Phủ nghe nói là cán bộ cấp Thứ trưởng, có khả năng tác động đến cả doanh nghiệp chúng ta.

Hơn nữa, đại đa số quan viên đều không phải đám người não đầy ruột già. Bọn họ thật ra là thế hệ những người tinh anh của nước cộng hòa.

Đặc biệt là về sự thông minh. Chúng ta không đấu nổi với những cán bộ cao cấp này. Chúng ta biết cái gì, động tay động chân thì còn được, chơi đầu óc thì hỏng.

Đừng tưởng Phượng Thanh Hương lớn tuổi rồi, thực ra đầu óc bà không hề lạc hậu. Năng lực tiếp nhận cái mới rất mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.