Diệp Phàm cũng biết, việc này không vội. Người ta chắc chắn phải tính toán cẩn thận, cuối cùng biết thắng mới có thể hợp tác xây dựng nhà máy.
Hơn nữa, nếu người ta đưa ra điều kiện, điều kiện cũng không phải cao. Thật ra về quy hoạch suối Vượng Phu đã từng có người đưa ra đề xuất với Thành ủy và Ủy ban nhân dân. Sau vì cần số tiền đầu tư quá lớn, nên đã gặp trở ngại.
- Được, tôi tin thành ý của tập đoàn Phi Thành, chậm nhất vào tháng ba sang năm cũng chính là ngày này sang năm, tôi sẽ đưa ra quy hoạch cho các anh.
Diệp Phàm cẩn thận gật đầu, thật ra cũng không có cách nào. Đây chính là điểm mấu chốt để giải quyết vấn đề Thuận Hoa.
Đó thật ra là không có cách nào, Diệp Phàm cũng là bị ép đến đường cùng. Tuy nhiên, tin rằng có Hà Nghi Viễn ở Sở Thủy lợi hỗ trợ, việc này muốn có chút tiền hẳn là không khó khăn. Kỳ thật Hà Nghi Viễn chính là Phó Chủ tịch tỉnh Nam Phúc. Quyền lực lớn, năng lực của y còn lớn hơn nữa.
Đương nhiên, không muốn mất một khách hàng lâu năm như tập đoàn Phi Thành cũng là nguyên nhân mà Diệp Phàm thận trọng.
- Không náo động, thật là đáng tiếc.
Cục trưởng cục Tài chính thành phố Lưu Nhât Tiêu khá tiếc nuối lắc lắc đầu còn vò vò đầu hói.
- Vài tên lưu manh, chung quy không đáng trọng dụng.
Trương Minh Sâm thở dài, nhìn mọi người một cái, vẻ mặt khá mất mát.
- Thằng nhóc này gan không nhỏ, không ngờ dám chen vào hàng ngàn quần chúng đang biểu tình. Chúng ta đang thấy thủ đoạn đầu tiên của hắn.
Lần này sắp xếp riêng hơn một trăm người biểu tình, không thể tưởng tượng được vẫn không có tác dụng. Cục trưởng Cục Công an thành phố An Kỳ, y thật sự đáng ghét.
Tin rằng chỉ cần y không ra tay, thời gian lâu một chút, Diệp Phàm sao có thể đứng vững. Xem ra, phải tìm cơ hội gõ An Kỳ một chút mới được.
Biệt Đỉnh Phong thản nhiên nói.
- Làm Cục trưởng, y không ra tay cũng không được. Nếu thực sự xảy ra việc gì lớn, mũ cục trưởng của y không phải là bay sao. Việc này, hẳn là chuyện trong phạm vi chức trách y phải làm.
Đinh Nghĩa Minh nói.
- Chỉ có thể kéo dài thôi. Chỉ cần anh ra tay thì không có gì để nói. Tôi thấy An Kỳ hiện tại không giống thế, hình như là về phe Diệp Phàm. Người ta mới lên tiếng, liền vội vội vàng vàng tự mình chạy đến, thế là thế nào.
Lưu Nhất Tiêu hừ nói.
- Thôi vậy, đùi ở trên chân y, y muốn làm gì không liên quan đến chúng ta. Vả lại, An Kỳ với chúng ta quan hệ cũng không tốt, chẳng qua chưa đến mức đối lập thôi. Tuy nhiên, người này thật sự có chút đáng ghét, cũng nên tìm cơ hội gõ y một chút. Nếu thật sự không thể dùng, nên bỏ y. Một Cục trưởng bị rút răng, cũng giống gà trống không mao.
Trương Minh Sâm hừ một tiếng khoát tay nhắm mắt thư giãn nói.
- Một người đánh lại mấy chục người, có can đảm.
Trưởng ban thư ký thành ủy Cao Hoa vẻ mặt khâm phục nói.
- Có nhìn thấy sự can đảm của chủ tịch thành phố chúng ta không? Tình hình này, bình thường lãnh đạo đều lui binh, đợi rất nhiều cảnh sát đến mới ra mặt.
Anh xem xem, người ta trẻ tuổi, có tính khí bốc đồng. Hơi chút đã vung tay lên rồi. Hơn nữa, còn nhảy lên xe nói chuyện với mọi người.
Tôi thấy, người ta gọi hắn là Chủ tịch thành phố bạo lực không đúng, hắn cũng không bạo lực. Tôi thấy gọi là Chủ tịch thành phố quyền cước mới đúng.
Phạm Viễn nói cười ha hả.
- Đúng,
Cao Hoa gật đầu không ngừng, nhìn Phạm Xa một cái còn nói thêm
- Nghe nói có tập đoàn Phi Thành muốn hợp tác đầu tư với nhà máy dệt Thuận Hoa.
Là do Diệp Phàm mời đến. Hành động của hắn thật ra rất nhanh. Cách này rất tốt, lập tức trấn an công nhân viên chức Thuận Hoa và người dân thị trấn Hồng Thư.
Nghe nói đã đạt được thỏa thuận, hai bên đều có cổ phần. Mà Ủy ban nhân dân thành phố không ngờ cũng có một phần cổ phần.
Thật lợi hại, Chủ tịch thành phố giúp công ty giải quyết vấn đề, không ngờ còn kiếm được cổ phần. Ủy ban nhân dân thành phố thì thành cổ đông. Nếu mỗi công ty được Ủy ban nhân dân giải quyết khó khăn đều thế thì Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta có thể biến thành công ty.
Bí thư Phạm, việc này có phải trái với nguyên tắc của tổ chức không? Thật sự có chút nghi ngờ.
- Đúng thế, Ủy ban nhân dân thành phố giải quyết khó khăn cho các công ty là việc phải làm. Nếu không, nhà nước cần xây dựng cơ cấu Ủy ban nhân dân làm gì. Bí thư Phạm, có nên có báo cáo về việc này. Một khi là sự thật thì Diệp Phàm có lẽ sẽ uống một bồ tội.
Ngô Sinh Phát có chút đắc ý, y sợ thiên hạ sẽ loạn.
- Mạnh mẽ, mạnh cái gì?
Phạm Viễn nhìn Cao Hoa một cái hừ nói.
- Người ta cũng phải lấy chút cổ phần danh nghĩa để làm của riêng, mà là lấy danh nghĩa của Ủy ban nhân dân thành phố.
Vả lại, đất đại là sở hữu của nhà nước. Ủy ban nhân dân thành phố giữ một phần cũng là bình thường. Chính quyền nhà nước bao nhiêu năm nay có gì đâu.
Hơn nữa, cậu là Phó chủ tịch thành phố có lẽ còn kiếm được chút ưu đãi. Bằng không, chúng ta hoàn toàn có thể thu hồi. Thật ra, tôi thấy mục đích của Diệp Phàm không phải ở một phần cổ phần kia.
- Không ở đấy thì ở đâu?
Cao Hoa không hiểu nhìnPhạm Viễn .
- Quản lý!
Phạm Viễn thản nhiên hừ nói, cầm chiếc bút gõ nhẹ lên bàn làm việc một chút.
- Anh nói là Diệp Phàm muốn khống chế nhà máy dệt Thuận Hoa? Việc này tôi không hiểu lắm. Hắn là chủ tịch thành phố, chuyện phiền toái đã quá nhiều, còn có thời gian rỗi đi lo chuyện kia sao? Hơn nữa, khống chế được một công ty thì có lợi gì, các công ty ở Hải Đông đều do Chủ tịch thành phố quản lý, chẳng lẽ hắn còn lo quyền lực không đủ lớn sao?
Cao Hoa thật sự không hiểu.
- Ha ha, tôi cảm thấy tập đoàn Phi Thành Hồng Kông có phải có điểm gì tốt. Diệp Phàm muốn đạt được mục đích của mình.
Phạm Viễn thản nhiên lắc đầu.
- Lợi hại!
Cao Hoa thở dài một tiếng, nhìn Phạm Viễn nói:
- Ở Thuận Hoa hắn không dám lấy ưu đãi, sợ bị người khác nhìn thấy.
Chuyển hướng sang tìm ưu đãi ở tập đoàn Phi Thành. Công ty người ta ở Hồng Kông, lại chẳng tiện điều tra.
Huống chi, nếu ưu đãi của tập đoàn Phi Thành cho hắn để ở Hồng Kông, về sau mọi chuyện đều dễ giấu diếm.
Tính toán tốt. Bí thư Phạm, chúng ta sau này có lẽ phải theo dõi chặt chẽ nhà máy dệt Thuận Hoa. Nếu phát hiện cái gì, chúng ta cũng xử lý tốt.
- Theo dõi thì phải theo dõi, nhưng trong khoảng thời gian này không cần thiết phải theo dõi sát sao.
Phạm Viễn thản nhiên cười bí hiểm.
Cao Hoa vừa thấy thế liền hiểu ngay, có lẽ nhà máy dệt Thuận Hoa đã có người của Phạm Viễn theo dõi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm triệu tập người phụ trách các bộ phận liên quan đến xây dựng thủy lợi, xây dựng đô thị, vấn đề chống lũ họp với các chuyên gia. Giao cho bọn họ điều tra suối Vượng Phu có thể quy hoạch lại, tiến tới mở rộng dòng chảy không.
- Chủ tịch thành phố, về việc mở rộng suối Vượng Phu chúng tôi đã báo cáo qua. Thành ủy cũng đã thảo luận, cuối cùng vì tốn quá nhiều kinh phí, khó khăn lớn quá nên ngừng lại.
Lúc này Cục trưởng cục Xây dựng thành phố Nhâm Thành Phương nói.
- Quy hoạch khi nào, lúc ấy quy hoạch cần bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm nhìn Cục trưởng Nhâm hỏi.
- Tôi có tài liệu ở đây, mời Chủ tịch thành phố xem.
Nhâm Thành Phương lấy tài liệu ra, Diệp Phàm cầm lấy lật xem.
Nhìn Nhâm Thành Phương hỏi:
- Anh nói cụ thể một chút đi, càng cụ thể càng tốt. Con số trong tài liệu này không nhiều lắm tôi xem không hiểu, anh nói cho không khí sôi động một chút.
- Năm 1997, lũ lụt xảy ra, toàn bộ thành phố Hải Đông của chúng ta đều bị ngập Lúc đó làm mấy chục người chết.
Nhìn nước sông phá hủy thành phố, làm chết người, còn có vô số trường học bị phá hủy làm bọn trẻ không thể đến trường.
Nguyên cục trưởng Trịnh Phi đau lòng không ngồi yên, vốn tim của ông ấy không được tốt. Lúc đó phát bệnh.
Sau đó, ông ấy đề cử tôi giữ chức Cục trưởng Cục xây dựng. Nguyên cục trưởng có cẩn thận giao cho tôi, nhất định phải mở rộng suối Vượng Phu, để suối đạt tiêu chuẩn để có thể vượt qua lũ lớn như năm 1997 an toàn.
Cho nên, những năm gần đây, tôi luôn nghĩ cách, dùng hết mọi biện pháp có thể kiếm tiền đầu tư mở rộng, sửa sang suối Vượng Phu.
Tuy nhiên, đến hiện tại đã sáu năm, tôi tuy kiếm được mấy triệu, nghe thì có vẻ là con số không nhỏ.
Nhưng, đối mặt với một con suối chảy dài suốt nội thành, chút tiền đó cũng như muối bỏ biển.
Nói đến đây người Cục trưởng không ngờ có chút nghẹn ngào. Xem ra, thật sự y rất quan tâm đến việc này.
- Mấy triệu không tác dụng gì, ném vào suối Vượng Phu có lẽ cũng không tạo ra chút bọt nào.
Lúc này cục trưởng cục Thủy lợi Trương Hoa Phúc lên tiếng.
- Mấy triệu ném vào đấy cũng vô dụng, nhưng có ném cũng tốt hơn là không ném. Cục trưởng Trương anh là người cầm lái của cục thủy lợi thành phố, những năm gần đây anh ném vào không ít.
Nhâm Thành Phương lạnh lùng nói.
- Cục Thủy lợi chúng tôi làm đều là các công trình lớn, ví dụ như đầu tư trạm phát điện, hồ chứa nước. Những công trình này đều trên trăm triệu, đều là công trình lớn.
Trương Hoa Phúc hơi có vẻ đắc ý nhìn Nhâm Thành Hoa một cái.
Cảm thấy hai người này có mâu thuẫn, Diệp Phàm thầm nghĩ.
- Công trình lớn trên trăm triệu cũng không phải công lao của anh. Đó là do sở Thủy lợi đầu tư. Nếu nói là chính y tranh thủ được, tôi khâm phục anh.
Nhâm Thành Phương không nể nang, công kích.
- Nếu tôi không đi chạy vạy, công trình này sẽ đến Hải Đông chúng ta sao? Buồn cười, thiên hạ này làm gì có chuyện bánh rơi ngoài đường. Chuyện này anh cũng tin sao.
Trương Hoa Phúc cười nhạt.
- Tự mình vẽ lên mặt mình ai chẳng làm được.
Nhâm Thành Phương cười lạnh nói.
- Anh nói gì thế, anh Nhâm, anh…
Trương Hoa Phúc không ngờ gõ nhẹ lên bàn, nhưng lập tức một giọng nói vang lên.
- Đây là hội trường, không phải là chỗ đánh nhau.
Nghe Diệp Phàm nói thế, hai vị đồng chí vội im miệng.
- Nếu các anh nói là mình có năng lực, có khả năng thì như vậy đi, chúng ta lấy mục tiêu là mở rộng suối Vượng Phu. Hai vị cục trưởng vì suối Vượng Phu mà tìm một số các dự án hơặc tiền vốn. Tiền không cần nhiều lắm, mỗi người mười triệu là được.
Diệp Phàm theo đà ép xuống.
- Quá nhiều, chủ tịch thành phố, sao có thể kiếm được. Cục trưởng Trương kiếm được công trình mấy trăm triệu, hẳn là vô cùng dễ… Tôi nhiều nhất cũng chỉ mấy triệu. Như vậy có lẽ không kịp. Không dám nhận lời ở đây. Bằng không, Chủ tịch thành phố sẽ bảo tôi hám công.
Cục trưởng Nhâm Thành Phương vội vàng nói.
- Vậy anh thừa nhận không bằng cục trưởng Trương có phải không?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Nếu cục trưởng Trương có thể kiếm mười triệu, tôi cũng kiếm mười triệu.
Nhâm Thành Phương bị ép cũng phải nói.