Quan Thuật

Chương 2651: Chương 2651: Bá chủ Hoành Giang




- Thôi…

Nội khí Diệp Phàm vừa động, Huyết Trích Tử mở ra rụt trở về. Tuy nhiên, một chân ngư ông đã bị Huyết Trích Tử bẻ vụn rồi. Nhìn qua toàn bộ chân trái toàn máu tươi hình như bị máy xay thịt xoắn thành bộ dạng đó.

Không lâu sau, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện có rất nhiều cá chết nổi giữa sông.

- Sư phụ của cậu tên là gì, nhất định là ông ta trúng độc đúng không?

Nhìn thoáng qua ngư ông Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Sư phụ!

Ngô Tuấn ôm sư phụ bay nhanh lên bờ vào nhà tranh, một lúc lâu mới băng bó. Tuy nhiên, sau khi Ngô Tuấn đi ra cắn răng nhìn Diệp Phàm, hừ nói,

- Sư phụ của tôi muốn gặp anh.

Ba người Diệp Phàm vào nhà tranh, thấy bên trong thật sự đơn giản. Giường, bàn ghế đều được làm bằng cỏ lau.

Mà dụng cụ hiện đại không có cái gì cả, đến cái đèn điện cũng không có, trong túp lều bày biện rất nhiều ngọn nến, chắc là dùng để chiếu sáng.

Sắc mặt ngư ông cũng không phải trắng bệch như tờ giấy, mà lộ ra vẻ bề ngoài đen như than.

- Người trẻ tuổi, cậu tên là gì?

Ngư ông mở mắt ra nhìn Diệp Phàm một chút rồi hỏi.

- Diệp Phàm!

Diệp Phàm nói, cũng không có giấu diếm gì cả.

- Cậu gọi tôi là Trương Cửu Thiên là được, chắc thân thủ của cậu là 11 đẳng?

Trương Cửu Thiên ho khan một tiếng, lập tức tràn ra một chút máu tươi. Ngô Tuấn muốn khuyên ông ta không nói chuyện nữa, tuy nhiên bị Trương Cửu Thiên khoát tay áo ngăn lại.

- Dạ.

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Cậu xuất thân từ gia tộc nào của Trung Quốc chúng ta?

Vẻ mặt ngư ông khiếp sợ, hỏi.

- Tôi xuất thân bình thường. Không phải từ đại gia tộc nào cả.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trương Cửu Thiên hừ một tiếng, đôi mắt tìm tòi dò xét, nói.

- Ông trúng độc rất nặng, vừa rồi lại phải dùng nội khí so với tôi. Hiện tại độc đã vào tận xương tủy, chắc sẽ không còn nhiều thời gian.

- Đúng vậy, câu nói đúng, tôi trúng độc không phải là do cậu. Tôi trúng độc đã nhiều năm rồi.

Tôi cũng biết thời gian của tôi không còn nhiều nữa. Nếu không thi đấu với cậu chắc còn có thể sống thêm được mấy tháng.

Nhưng, hiện tại không được nữa rồi.

Trương Cửu Thiên liếc mắt nhìn Ngô Tuấn một cái, nói.

- Tôi với tên đồ đệ này, vốn cùng hiểu lầm nên có thù oán với Đồng gia.

Về sau nghe giải thích mới thật sự là hiểu lầm. Tuy nhiên, trong lòng đồ đệ tôi có thù oán, cho nên vẫn không chịu buông tha Đồng gia.

Nhưng, cậu đã nhúng tay vào việc này có thể hiểu được. Tuy nhiên, tôi hy vọng sau này Ngô Tuấn có thể đi theo cậu.

- Vì sao chứ?

Trong lòng Diệp PHàm thực sự đang có chút tò mò, hỏi. Ngô Tuấn cao thủ như vậy đương nhiên là Diệp Phàm rất thích. Tuy nhiên, thích thì thích, cũng phải hiểu rõ ràng về anh ta đã. Bằng không, sẽ trở thành dẫn sói về nhà mất rồi.

- Không có mục đích gì cả, có lẽ là do lão phu cảm giác thôi. Tôi cảm thấy Ngô Tuấn đi theo cậu sẽ thích hợp hơn.

Ngô Tuấn từ nhỏ đã đi theo tôi, tình cảm của chúng ta cũng như cha con. Kỳ thật, lão phu đã sắp trăm tuổi rồi. Cho dù không trúng độc chắc cũng chỉ sống thêm được mấy ngày.

Nhưng, Ngô Tuấn là một nhân tài. Hơn nữa. Cậu cũng thấy đấy. Năm nay cậu ta chưa đến ba mươi lăm tuổi, nhưng bản lĩnh đã đạt đến cửu đẳng

Thiếu chút nữa là đạt đến thập đẳng. Hơn nữa. Năng lực công kích của Ngô Tuấn rất mạnh. Em bé vừa rồi chắc có thân thủ thập đẳng, Ngô Tuấn đang ở cấp cao nhất của cửu đẳng có thể cùng cậu ta chiến đấu như vậy chính là một căn cứ sống rất chính xác.

Hơn nữa chưa đến 35 tuổi đã ở đỉnh cao của cửu đẳng, ở được vị trí này chứng tỏ cậu ta cũng có thiên phú đấy.

Đương nhiên, không thể nào so sánh với cậu được, cậu so với nó càng là thiên tài. Thiên tài nhỏ đi theo thiên tài lớn, đời này cũng có thể làm được một việc lớn.

Người sống cả đời nhưng trong nháy mắt có thể chết, dù sao cũng phải làm chút gì đó có đúng không? Mấy năm nay đều vì độc trên người của ta làm liên lụy đến nó rất nhiều

Bằng không nó đã sớm đi khắp thế giới rồi. Nếu như sống có thể làm gì cho mọi người chết cũng không thấy uổng.

Ở cái chốn lau sậy này thì có tiền đồ gì, đó là do ông trời bắt nó ở đây không bản thân nó đã có một vị trí tốt rồi.

Ngư ông có chút gian nan nói.

- Sư phụ, chúng ta sống phải sống cho tốt, không cần phải đi cầu xin người khác. Ngô Tuấn con sẽ sống được thoải mái.

Ngô Tuấn nhìn chằm chằm Diệp Phàm giận dữ.

- Ngô Tuấn, hãy bỏ hết những thù hận ở trong lòng đi. Sư phu không phải là do cậu ta hại chết đâu, hung thủ thật sự là Điền Ly Thu.

Trương Cửu Thiên thở dài, không thôi nhìn Ngô Tuấn.

- Sư phụ yên tâm, con sẽ băm thây lão tặc Điền Ly Thu thành vạn đoạn.

Ngô Tuấn nghiến răng nói.

- Con không thể làm được đâu, hiện tại Đường Ly Thu đã ở 12 đẳng đỉnh giai. Lúc sư phụ chưa trúng độc thân thủ cũng không khác ông ta lắm.

Trương Cửu Thiên lắc lắc đầu nhìn Diệp Phàm một cái, nói,

- Nếu lão phu không trúng độc, cậu thanh niên, mười cậu cũng không phải là đối thủ của tôi.

Thôi vậy, bây giờ nói điều đó còn có ý nghĩa gì. Tôi với cậu làm vụ giao dịch, cậu sẽ nhận lấy Ngô Tuấn.

Bồi dưỡng nó thật tốt, chờ nó vượt qua Điền Ly Thu, sau đó để cho nó đi kết thúc thù oán của tôi với Điền Ly Thu.

Nói đến đây Trương Cửu Thiên liếc mắt nhìn Ngô Tuấn một cái, nói:

- Ngô Tuấn, con có nghe theo lời su phu dặn không? Đây là nguyện vọng duy nhất trước khi chết của sư phụ. Không có cậu ta giúp đỡ con không thể chiến thắng được Điền Ly Thu đâu. Nếu không nghĩ đến việc báo thù cho sư phụ con cũng không cần phải đi theo cậu ta. Con tự mình quyết định đi.

Ngô Tuấn đứng lên suy nghĩ, không hề lên tiếng. Hai phút sau, Trương Cửu Thiên ho khan một tiếng sau đó sắc mặt ngày càng xám lại, lại không ngừng ho khan, máu đen cũng hộc ra bên ngoài, xem ra không xong rồi.

- Chẳng lẽ con thật sự muốn ta chết mà không được tâm nguyện hay sao?

Trương Cửu Thiên hô lớn, máu đen phun ra trong phạm vi khoảng ba thước đều nhuộm máu đen.

- Được, sư phụ, con nghe lời sư phụ.

Ngô Tuấn gật gật đầu một cách khó khăn, quỳ gối xuống trước mặt sư phụ, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói,

- Muốn tôi đi theo, điều kiện duy nhất là anh giúp tôi diệt Điền Ly Thu, sau khi giết được ông ta Ngô Tuấn tôi mới là thủ hạ thật sự của Diệp Phàm anh. Nói cách khác, muốn hàng phục Ngô Tuấn tôi, trừ phi tôi chết đi.

- Cậu đúng là khó bảo, cậu có tin là chỉ cần một cái tát của Diệp Phàm có thể đưa cậu xuống địa ngục.

Thiên Thông khinh thường hừ lạnh nói,

- Cửu đẳng đỉnh giai thì có gì là ghê gớm chứ. Trong tay Diệp Phàm có một đống nhân tài ấy chứ, mẹ ơi, mày còn tự cho mình là bảo bối có phải không? Trong mắt Diệp Phàm thì mày cũng chả khác gì cây cỏ đâu.

Đương nhiên. Đồng chí Tiểu Thiên cũng có chút khoác lác.

- Cậu nói xem Điền Ly Thu là ai, vì sao lại kết thù cùng sư phụ cậu. Nếu như là các người không đúng, Diệp Phàm tôi chưa chắc đã đồng ý giúp đỡ đâu. Tuy nói Diệp Phàm tôi trọng người tài, nhưng cũng sẽ không giúp kẻ xấu làm điều ác đâu.

Ngay lập tức Diệp Phàm thản nhiên đáp lại điều kiện của Ngô Tuấn. Diệp Phàm làm quan, cũng không muốn cho người khác có thể xỏ mũi dẫn đi đâu.

- Nói về việc này thì rất dài, năm nay Điền Ly Thu khoảng 50 tuổi, ông ta là người lái tàu thuê.

Môn phái của bọn họ cũng không có nhiều đệ tử, chắc khoảng một trăm người. Trong đó sáu mươi phần trăm là người làm công bình thường.

Còn lại mới thật sự là những người luyện công. Tuy nhiên, đa số thân thủ của các đệ tử không cao, chẳng qua là bọn họ núp bóng dưới thân phận người buôn bán để sống sót.

Mở ra công ty vận tải đường thủy tên là “Công ty Thiết Phiêu”. Bình thường những người này đều hoạt động ở tỉnh An Đô.

Thủy công của những người này tương đối lợi hại, một đệ tử bình thường chỉ cần giẫm lên một tấm ván gỗ là có thể nổi trên nước, cho nên gọi là Thiết Phiêu.

Tuy nhiên, bọn họ lũng đoạn vùng kinh doanh Hoành Giang. Bởi vì bọn họ dùng nắm đấm, người làm ăn khác cũng không dám tham gia vào.

Hơn nữa những người này rất ngang ngược. Bọn họ thu phí vận chuyển cao hơn gấp mấy lần so với những người khác.

Hơn nữa còn không ngừng chèn ép các thương gia khác. Cuối cùng chỉ còn lại công ty Thiết Phiêu của bọn họ làm ăn ở Hoàng Giang.

Trương Cửu Thiên nói.

- Chính phủ không quản sao?

Phí Nhất Độ có chút khó hiểu.

- Quản cái con khỉ ý, hiện tại chỉ có một vài ngành trong chính là có người làm việc. Chỉ cần có ăn có uống có tiền thì còn quản gì chứ.

Dù sao vận tải đường thủy cho bọn họ làm hay cho người khác làm đều giống nhau. Hơn nữa. Chúng tôi nghi ngờ bọn họ đã mua công an và lãnh đạo địa phương.

Chắc là có cổ phần dành cho bọn họ. Những người này mặc kệ thì còn ai dám quản. Hơn nữa, trước kia cũng có vài công chức muốn quản, kết quả là bị đánh cho thảm hại. Nửa đêm có người ném gạch vào trong nhà.

Những công chức này sợ đến mức không dám lên tiếng nữa. Mà hai bên bờ sông đều là núi đá, muốn sửa quốc lộ tương đối khó.

Cuối cùng chỉ có thể vận chuyển bằng đường thủy. Năm đó sư phu không biết. Cho nên ra tay trừng trị bọn họ.

Không thể tưởng tượng được Điền Ly Thu hạ độc ám hại sư phụ. Ngày đó bản lĩnh của sư phụ cao hơn so với Điền Ly Thu một chút.

Tuy nhiên, sau khi bị đánh lén Điền Ly Thu lại bám chặt không tha. Sư phụ ứng chiến kết quả là bị trọng thương.

Nhiều năm qua hai thầy trò chúng tôi liền tránh ở khu lau sậy này. Chắc hiện tại thân thủ của Điền Ly Thu đã đạt tới 12 đẳng.

Năm đó sư phụ thu thập được một gốc cây trăm năm Thiên Sơn tuyết tùng liền bị ông ta cướp mất.

Lúc đó thân thủ sư phụ 12 đẳng cũng muốn cố gắng đột phá xiềng xích tấn công cánh cửa Tiên Thiên Đại Năng Giả.

Ngô Tuấn hừ nói.

- Thiên Sơn tuyết tùng liên là cái quái gì?

Thiên Thông không kìm nổi tò mò hỏi.

- Thật sự là chưa nghe thấy bao giờ, cái này thật sự không hiểu được.

Ngô Tuấn nói khách sáo Thiên Thông một câu.

- Trên đời này có đủ những cái lạ. Thảo dược của Trung Quốc chúng ta có hàng nghìn hàng vạn loại, sao có thể cái gì chó mèo cũng biết ý. Không phải là một cây cỏ viên nha. Biết làm cái rắm gì?

Thiên Thông cũng sắc bén phản chủy đạo.

- Anh vô tri đến mức đáng thương.

Không ngờ Ngô Tuấn quỳ trên mặt đất châm chọc Thiên Thông.

- Mày mới là đồ vô tri, bố mày cho mày chết!

Thiên Thông phát hỏa. Giơ tay lên định động thủ.

- Đủ rồi!

Diệp Phàm nghiêm mặt hừ một tiếng, Thiên Thông sợ đến mức rút ngay tay trở về.

- Nếu như gọi là Tuyết tùng liên, chắc là cũng không khác với sâm trăm năm tuổi là mấy. Thiên Thông nói cũng không sai, cậu cũng biết chúng ta đều không hiểu được. Chúng tôi hiểu được chưa chắc cậu đã biết.

Diệp Phàm nói. Cũng khiến cho Thiên Thông lấy lại được chút thể diện.

- Ừ, tuy nhiên, Tuyết tùng liên chính là quả của Thiên Sơn tuyết liên. Cho nên, giá trị dinh dưỡng cao hơn so với Thiên Sơn tuyết liên một chút.

Loài cỏ này cũng là vị thuốc hiếm có. Bởi vì, dược tính của thảo dược có cả âm lẫn dương.

Mà thuốc bình thường chỉ có thể có một dược tính. Hoặc là tính âm, hoặc là tính dương. Cũng tạo thành thảo dược hữu ích có hạn chế tính.

Ví dụ như người có đủ dương khí sẽ tìm thảo dược tính âm để bồi bổ. Trái lại là tính âm. Mà tuyết tùng liên cũng là tính âm đấy.

Trong lời nói của Trương Cửu Thiên lộ ra vẻ đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.