Quan Thuật

Chương 2118: Chương 2118: Ba ông chủ của Thang Đế.




Vậy thì có liên quan đến cái mũ trên đầu của hắn rồi, bằng không, hắn sẽ không ra tay quyết đoán như vậy đâu.

Trương Chấn Lưu gật gật đầu nói.

- Làm quan sợ nhất là cái gì chứ, chắc chắn là sợ mất cái mũ trên đầu mình rồi. Ví dụ như chúng ta chẳng hạn, sợ nhất chính là bị khuynh gia bại sản, không có tiền. Địa vị và hạnh phúc của chúng ta là do có đồng tiền gây dựng nên. Nếu không có tiền, chúng ta chẳng là cái thá gì cả. Cho nên, hắn không thể không rat ay được. Áp lực này từ đâu mà ra vậy?

Hứa Chính Phong nghiêm túc nói.

- Ừ, Tưởng Huy một khi đã không có chức vụ trong quân đội, đi ra ngoài liệu có mấy người nhận ra hắn chứ. Tuy nhiên, ông chủ, có cần phải gọi điện để hỏi một chút không?

Tưởng Huy không chào hỏi anh, nhưng chúng ta không thể không đi hỏi được. Chuyện này nếu không hỏi cho rõ ràng thì có muốn xuất chiêu thì cũng không biết xuất chiêu vào đâu.

Hơn nữa, Tam thiếu gia bị tóm vào lần thứ hai, tình thế chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn lần trước nhiều. Đám binh viên kia dường như còn hung hãn hơn so với lần đầu tiên bắt Tam thiếu gia. Tôi sợ Tam thiếu gia lần này sẽ bị cho một vố nặng tay.

Trương Chấn Lưu vẻ mặt lo lắng nói.

- Nặng thì chắc là không bị đâu, ít nhất Tưởng Huy sẽ chiếu cố trong khả năng của mình.

Nếu chút tình đó mà cũng không có nốt thì Hứa Chính Phong tôi dù có khuynh gia bại sản thì cũng phải khiến cho Tưởng Huy mở to mắt ra mà nhìn.

Như vậy chúng ta lập tức đi đến nhà Tưởng Huy một chuyến, sẽ trực tiếp hơn.

Hứa Chính Phong nói, vẻ mặt lạnh như băng.

Trương Chấn Lưu nhấn ga một cái, chiếc xe phóng thẳng đến thẳng khu nhà ở của cán bộ cảnh vệ.

- Lão Tưởng, tôi muốn gặp ông một lúc.

Ở trong xe, Hứa Chính Phong gọi điện thoại cho Tưởng Huy.

- Ở chỗ nào?

Tưởng Huy hỏi.

- Tôi đến chỗ nhà ông rồi, tuy nhiên phải qua bảo vệ, nếu không sẽ không vào được.

Hứa Chính Phong nói.

- Đừng có vào nhà.

Tưởng Huy nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp:

- Đi đến Hoàng Thành Cân đi.

Không lâu sau, xe đã đi đến Hoàng Thành Cân. Tưởng Huy vội vàng đẩy cửa một phòng riêng rồi bước vào.

- Mời ngồi Tư lệnh Tưởng.

Hứa Chính Phong nói với giọng khách khí, Tưởng Huy nghe thấy vậy sắc mặt trùng xuống, vẻ mặt khổ sở nói:

- Ông bạn, chúng ta đã đến chỗ này rồi, còn khách sáo gì chứ.

Bởi vì Hứa Chính Phong từ trước đến giờ đều gọi Tưởng Huy là lão Tưởng, còn Tưởng Huy cũng gọi Hứa Chính Phong là lão Hứa, cách gọi như vậy rất thân mật, lúc này Hứa Chính Phong lại gọi như vậy, chẳng khách nào đang ở phòng làm việc, như vậy liệu có phải có chuyện gì rồi không.

- Ông bạn, ông không nên làm như vậy mới phải, chuyện đánh người kia không nói làm gì, nhưng còn chuyện bắt người, có cần thiết phải dã man tàn bạo thế không?

Trương Chấn Lưu gằn giọng nói.

- Ngồi sang một bên đi.

Hứa Chính Phong nghe thấy vậy, sắc mặt cũng đanh lại, nói với giọng giáo huấn, nhưng khi nhìn thấy miệng Trương Chấn Lưu khẽ nhếch lên thì cũng biết điều không nói câu nào nữa.

- Haiz, lão Hứa. Tôi biết chuyện này tôi làm cũng chưa đẹp lắm, cũng đang định ngày mai sẽ giải thích ngọn ngành với ông. Nhưng, cũng chẳng biết phải nói thế nào. Chuyện này, thật sự…tôi…

Sắc mặt Tưởng Huy trông càng khó coi hơn.

- Tôi đoán là ông bị ép, có đúng không?

Hứa Chính Phong khôi phục lại bình tĩnh nói.

- Haiz…

Tưởng Huy thở dài, đồng nghĩa với việc mặc nhận.

- Chẳng lẽ là chỉ thị của tư lệnh Tôn sao/

Hứa Chính Phong nói.

- Ông ấy cũng là bị ép thôi.

Câu này của Tưởng Huy nói ra, khiến cho kẻ dày dạn trên thương trường như Hứa Chính Phong cũng phải giật mình.

Tôn Lực là thủ trưởng cao nhất của khu Cảnh vệ, quân hàm thiếu tướng, có thể ép được ông ta thì chắc chắn quân hàm chức vị cũng phải lớn hơn ông ta. Hứa Chính Phong dùng ngón chân nghĩ cũng có thể đoán ra.

- Nếu tiện thì có thể nói cho Chính Phong, là cao nhân nào có thể khiến cho Tư lệnh viên cũng phải bó tay như vậy.

Hứa Chính Phong tỏ ra càng nghiêm túc nói.

- Là Phó tư lệnh thứ nhất quân khu Bắc Kinh.

Tưởng Huy nói, nhìn Hứa Chính Phong một cái, nói tiếp:

- Chuyện này, ông tuyệt đối phải giữ bí mật cho tôi. Nếu không chiếc mũ của tôi cũng bị thổi bay mất. Còn nữa, Tư lệnh Tôn cũng bị đánh vào mông đấy.

- Chẳng lẽ là người họ Triệu đó sao

Hứa Chính Phong hỏi.

- Haiz…

Tưởng Huy lại thở dài, gật đầu.

- Sao lại như vậy chứ?

Hứa Chính Phong miệng run run, mày chau lại. Phải nói rằng gia tộc khác thì Hứa gia còn dám động vào. Nhưng còn Triệu gia Bắc Kinh, với nhân vật sừng sỏ kia thì Hứa Chính Phong cũng cảm nhận được áp lực đặt trên vai của mình lớn thế nào.

Trương Chấn Lưu ngồi bên cạnh, miệng cũng run run, không thốt lên được câu nào.

- Haiz, ông bạn, ông nói xem, Tưởng Huy tôi chỉ là một đại tá, gặp người khác thì còn có thể ra oai được, nhưng gặp những kẻ tai to mặt lớn như vậy, tôi là cái thá gì chứ.

Tưởng Huy gia sức để hạ thấp bản thân mình, đương nhiên là để nâng cao sức mạnh của Triệu gia lên, từ đó giảm nhẹ trách nhiệm cho mình.

- Lão Tưởng, ông nói xem, có cách gì để giải quyết êm đẹp chuyện này không?

Hứa Chính Phong lại gọi “lão Tưởng” như trước đây, chứng tỏ ông ta cũng đã hiểu việc làm của Tưởng Huy rồi.

- Cách tốt nhất chính là tìm được người có thể địch được với Triệu gia, hoặc là người có quan hệ tốt với Triệu gia.

Ví dụ như Trương Nhất Đống, tuy rằng ông ta không đủ sức để đấu với Triệu gia, nhưng nhà bọn họ có thân thích với Triệu gia.

Không chừng Triệu Khoát lại nể tình cháu của Trương Nhất Đống đính hôn với Triệu tứ tiểu thư mà lại chịu giúp thì sao.

Tưởng Huy vì không muốn trở mặt với bạn cũ của mình cho nên mới hao tâm tổn sức tìm ra nhiều thông tin như vậy.

- Ông nói chính là nghĩ cách khiến Triệu Phóng Hào lộ diện nói với Triệu Khoát?

Hứa Chính Phong hỏi.

- Vậy thì phải xem quan hệ của ông với Ủy viên Trương như thế nào rồi. Tốt nhất ;à phải giao hảo được với Triệu Phóng Hào. Đương nhiên, nếu như ông có thể trực tiếp thông qua Triệu Khoát thì công việc càng nhanh gọn hơn.

Tưởng Huy nói.

- Triệu Khoát chẳng có quen biết gì chúng tôi cả. Người chúng tôi kết giao ở Quân khu thủ đô chưa đạt đến đẳng cấp như ông ta. Nhiều nhất cũng chỉ là đại tá thôi, những đồng chí như vậy thì chẳng có tác dụng gì cả. Còn Triệu Phóng Hào thì có thể suy nghĩ.

Còn về Ủy viên Trương thì cũng có thể ra tay. Ra một lúc hai tay cũng được, như vậy hiệu quả sẽ càng cao.

Hứa Chính Phong nói, ông ta nhìn Tưởng Huy một cái, hỏi:

- Tuy nhiên, tôi cảm thấy chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, liệu có phải khu Cảnh vệ chuyện bé xé ra to rồi không?

Dựa vào điều luật mà nói, thì khu Cảnh vệ được quản việc tranh chấp dân sự từ lúc nào thế? Việc này là thuộc phạm vi của công an. Hay là chúng ta trực tiếp kiện lên tòa án nhân dân Bắc Kinh, yêu cầu khu Cảnh vệ trả chuyện này lại cho Công an khu Ngũ Mã.

Hứa Chính Phong nói.

- Tuyệt đối không được.

Tưởng Huy thái độ kiên quyết, lập tức bác bỏ ý kiến của Hứa Chính Phong.

- Vì sao?

Hứa Chính Phong hỏi.

- Ông nghĩ mà xem, nếu đã là Triệu Khoát ra tay, thì không chừng ông ta đại diện cả Triệu gia. Tòa án nhân dân Bắc Kinh chẳng lẽ việc nào cũng có thể làm công bằng hết hay sao? Đến lúc đó, thì đừng có nói nữa, bọn họ sẽ kéo dài ngày này qua ngày khác, nhốt Tam Cường trong trại giam thêm cả năm nữa thì phiền phức to.

Hai nữa là, nếu ông làm như vậy sẽ chọc giận lãnh đạo quân khu cảnh vệ. Đến lúc đó, đường đường là một quân khu Bắc Kinh lại không thể đối phó được với một mình Hứa gia nhà ông sao. Ông bạn à, muốn phát tài thì xã hội phải ổn định cái đã. Từ cổ chí kim, dân chưa đấu với quan bao giờ. Xã hội hiện đại, tuy rằng đã thay đổi nhiều rồi, tòa án cũng đã xử những vụ giữa quan và dân, nhưng đó đều là những vụ nhỏ. Nếu như đằng sau có thế lực lớn nâng đỡ thì đừng có nói chuyện pháp luật ở đây.

Vẫn là một câu chân thành, tuyệt đối không nên như vậy, phải đả thông các cửa mới là quan trọng.

Tưởng Huy khuyên nhủ nói. Ông ta đương nhiên không nói ra chuyện cơ mật của Hồng Diệp Bảo.

Nếu như làm ầm ĩ ra mà Tam Cường bị nhốt thêm một thời gian nữa thì không phải là tòa án thường nữa, mà sẽ là tòa án quân sự. Điều này lão Tưởng không tiện nói rõ ràng, đành phải kéo thế lực của nhà họ Triệu ra mà thôi.

- Vậy được.

Hứa Chính Phong gật đầu nói.

Tại một phòng riêng cao cấp nhất của Thang Đế. Mọi thứ trong phòng đều vô cùng xa hoa, cần cái gì là có cái nấy.

Tuy nhiên, lúc này trên sàn nhảy không có bất cứ bài nhạc nào được bật.

Chỉ có ba người đang ngồi, hai nam, một nữ.

Trong hai người nam kia, một người chính là Vu Thế Kiệt, một trong những cổ đông lớn nhất của Thang Đế, người thứ hai tên là Kiều Đông Phương, cổ phần còn lớn hơn cả Vu Thế Kiệt.

Hai người này ngồi hai bên, ở giữa là một người con gái. Cô gái diện bộ đồ của hàng thời trang Yada. Yada là hàng thời trang hoàng thất của Anh quốc.

Cô búi tóc cao, môi có tô một lớp son mỏng, đôi mắt to tròn lanh lợi. Người con gái này chính là ‘sếp’ của Thang Đế, tên là Nhạc Bảo Sai.

Nghe nói Nhạc Bảo Sai trước kia cũng không phải có tên như vậy, mà khi lớn lên rồi cô mới sửa thành như vậy. Bởi vì cô vô cùng thích một trong Kim Lăng thập nhị sai là Tiết Bảo Sai của đại sư Tào Tuyết Cần. Luôn lấy nhân vật hư cấu này làm tấm gương.

Cho nên, cô mới đổi tên thành Nhạc Bảo Sai. Ban đầu cô còn định đổi cả họ đi, nhưng không vượt được áp lực gia đình cho nên đành bỏ ý định đó.

Mấy cổ đông lớn của hộp đêm Thang Đế lần lượt xếp như sau: Chiếm vị trí đầu nào đương nhiên là Nhạc Bảo Sai, thứ hai là Tiết nhị công tử, lúc này đang ở bệnh viện tốt nhất của Bắc Kinh phẫu thuật.

Nhân vật thứ ba chính là Kiều Đông Phương, thứ tư mới đến tổng giám đốc của Thang Đế là Vu Tuấn Kiệt. Bình thường, việc kinh doanh của Thang Đế đều là do Vu Thế Kiệt chỉ đạo, còn mấy ông chủ lớn đứng sau thì chỉ khi nào Vu Thế Kiệt không giải quyết được mới lộ diện. Đương nhiên những việc như vậy chưa xảy ra bao giờ.

Buổi tối hôm nay, người lộ diện sớm nhất chính là nhị Tiết công tử. Bởi vì y cũng vui chơi ở Thang Đế, không ngờ lại bị vào bệnh viện phẫu thuật. Cũng chỉ tại số y xui xẻo, gặp đúng phải tên ‘Tảo bả tinh’ Diệp Phàm

- Điều tra rõ lai lịch Diệp Phàm chưa?

Nhạc Bảo Sai nhìn Vu Thế Kiệt một cái, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.