- Con số quá lớn, trong thoáng chốc mất đi 10%. Đây là nguyên tắc gì chứ, hơn nữa, năm nay chúng ta còn phải xây dựng nhà xưởng và toà nhà làm việc mới. Những việc này không thể chờ được nữa rồi. Trước bước tiến dài của Tập đoàn Hoành Không, chúng ta không thể càng ngày càng kém xa họ. Đến lúc đó thì chúng ta sẽ không có đất để mà lập thân nữa đâu.
Vẻ mặt của Nạp Mãi Đề Lâm u buồn nói.
- Thôi được, việc này tôi sẽ nghĩ cách. Xem xem có thể nghĩ được cách nào để làm cho ảnh hưởng của việc này xuống đến mức thấp nhất hay không.
Kiều Báo Quốc gật đầu.
Vừa trở về phòng làm việc ngồi hơi không vững nữa. Không ngờ vừa nhậm chức đã gặp phải việc khó giải quyết như thế, thực sự khiến cho Kiều Báo Quốc có chút đau đầu.
Gã gọi điện thoại cho bố mình Kiều Viễn Sơn, đem chuyện kể lại một lượt.
- Bảo Diệp Phàm đem trả lại cho bọn con thì không thể nào, việc lớn như thế Diệp Phàm không thể cho qua quá dễ dàng, sau lưng sẽ có người dị nghị.
10% này là của tập đoàn chứ không phải của mình nó. Việc này ta thấy không cần phải suy nghĩ nữa.
Đương nhiên, cách thì vẫn có. Nếu nói là tăng thu giảm chi ta thấy cũng không hợp lý. Bởi vì con vừa mới xuống mà đã rút bớt kinh phí trong tay các đồng chí khác, còn đãi ngộ phúc lợi của công nhân nữa.
Những việc này đối với con mà nói rất bất lợi. Hơn nữa, sẽ dẫn đến hàng loạt phiền toái không cần thiết.
Nếu vị trí con ngồi vẫn chưa vững thì đại đa số các đồng chí lúc này sẽ muốn thể hiện tốt với cấp dưới, với công nhân.
Không chỉ không thể thu hẹp, hơn nữa còn phải tăng lên. Còn việc của Ngô Trung Bảo lại không thể đưa ra để nói được.
Ngay cả nhắc tới con cũng không được nhắc. Bởi vì Ngô Trung Bảo ở nhà máy Cơ khí TQ lâu năm như vậy, ban lãnh đạo phần lớn đều là do ông ta dựng lên.
Việc như thế này trong cả nước không hề ít. Cho nên ta thấy bằng một con đường khác yêu cầu Diệp Phàm ủng hộ bọn con một chút là có thể.
Ví dụ như giúp bọn con tiêu thụ một số sản phẩm mà nhà nước không điều tiết khống chế, thế là có thể kiếm thêm một chút lợi rồi.
Mà phần còn lại ví dụ như có thể một lần nữa xin ủng hộ của Uỷ ban Quốc tư có phải không nào? Còn nữa, động não nhiều hơn một chút, dùng quan hệ và sức ảnh hưởng của con nữa.
Tự mình đi tìm nguồn tiêu thụ. Thực ra bọn con so với Tập đoàn Hoành Không thì ưu thế này rất rõ ràng.
Dù sao, bất kể thị trường thay đổi bất ngờ thế nào, bọn con cũng không cần phải lo lắng mất “bát cơm”. Bởi vì sản phẩm sản xuất một năm của các con đã có 60% là hạn ngạch của nhà nước.
Ít nhất cuộc sống cơ bản nhất cũng có thể được bảo đảm. Còn Tập đoàn Hoành Không về cơ bản hoàn toàn được đưa lên thị trường, thị trường thì tàn khốc, thậm chí là máu lạnh.
Cuộc sống của bọn họ càng khó khăn. Đương nhiên, cũng đồng thời mang lại cơ hội phát triển cho bọn họ. Bởi vì phải cạnh tranh cho nên sản phẩm càng phải tốt.
Kiều Viễn Sơn phân tích thực sự sắc sảo.
- Lại xin hỗ trợ của Uỷ ban Quốc tư, việc này, hạn ngạch hàng năm cơ bản đều có một phạm vi lớn. Nếu lại yêu cầu nữa thì sẽ phải chuyển từ của tập đoàn khác sang. Việc này có lẽ rất khó.
Kiều Báo Quốc nói.
- Con đúng là vẫn chưa được khai hoá hết. Con cho rằng Uỷ ban Quốc tư sẽ đem tất cả hạn ngạch trong tay mình chia ra hay sao?
Kiều Viễn Sơn “hừ” nói.
- Ý của bôa là trong tay bọn họ còn dư lại một số hạn ngạch sao?
Kiều Báo Quốc hỏi.
- Điểm này trong lòng con thực ra rất rõ mà, ngay cả con đến nhậm chức chủ nhiệm này thì cũng không thể bỏ ra tất cả được phải không nào.
Khi gặp chuyện thì làm thế nào? Còn nữa, trong đó còn có một ối quan hệ tình cảm nữa. Hạn ngạch còn lại này chính là quan hệ tình cảm.
Lãnh đạo Uỷ ban Quốc tư cũng là người, bọn họ không phải là thần thánh, Sống trên thế giới này ai cũng cần có tình cảm.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Nhưng bên phía Uỷ ban Quốc tư còn chẳng có mối quan hệ nào cả, trước kia làm việc ở chính phủ rất ít khi con tiếp xúc với bọn họ.
Kiều Báo Quốc vẻ mặt khó xử nói.
- Chuyện này ta không thể giúp con, bây giờ con đã là cán bộ cấp Phó bộ tham chiếu rồi, việc gì cũng phải do tự mình nghĩ cách trước đã, đừng cứ nghĩ lão già ta đây phải ra mặt. Dù sao con cũng phải độc lập.
Kiều Viễn Sơn giáo huấn một hồi rồi cúp điện thoại.
Ngày 18 tháng 7.
Tổng bộ Tập đoàn Hoành Không có mấy người phụ nữ đến. Hơn nữa trong đó còn có 2 người bế 2 đứa trẻ mấy tháng tuổi.
Bảo vệ cổng vừa nhìn thấy, phát hiện mấy người phụ nữ này phong cách không như bình thường. Một trong số họ dáng người cao gầy phong cách càng tỏ ra cao nhã, đẹp như Hàn cung Tiên tử.
Bảo vệ không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy hỏi khách khí.
- Xin hỏi Diệp tổng có ở đây không?
Người phụ nữ đó cũng nhã nhặn, không hề tỏ ra ta đây.
- Các cô là…?
Bảo vệ hỏi, đương nhiên sẽ không mở miệng tiết lộ hành tung của Diệp tổng. Thực ra bảo vệ cũng không rõ Diệp Phàm đã đi đâu.
- Cô ấy là phu nhân của Diệp tổng, gọi Diệp tổng của các người lập tức ra đây.
Một người phụ nữ bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng nói.
Bảo vệ vừa nghe, thiếu chút nữa thì hoảng sợ. Thầm đánh giá một chút về Kiều Viên Viên. Vội vàng gật đầu nói:
- Tôi lập tức gọi điện thoại hỏi xem. Xin mời Diệp phu nhân vào bên trong ngồi chờ một chút.
- Không cần, anh đi gọi đi.
Kiều Viên Viên lại cười.
Bảo vệ vội vàng vào phòng bảo vệ gọi điện thoại, không lâu sau, Chủ nhiệm văn phòng Khổng Ý Hùng dẫn theo vài người chạy xuống với tốc độ như bay, vừa chạy vừa gọi điện thoại, chắc là báo cáo việc này với Diệp Phàm.
Còn Bao Nghị cũng vội vàng lái xe từ ngoài vào, dừng xe từ xa chào Kiều Viên Viên:
- Diệp phu nhân, Diệp tổng đang đi tuần tra cầu Thiên Thông. Anh ấy đã nhận được điện thoại và sẽ về ngay. Bảo tôi đưa mọi người đến chỗ ở nghỉ ngơi một chút.
- Ha ha, trưởng phòng Bao vất vả rồi.
Kiều Viên Viên cười, bởi vì Bao Nghị đã từng đến Biệt thự Hồng Diệp, Kiều Viên Viên có quen.
Mấy người đi theo Bao Nghị đến khách sạn Hoành Không, bởi vì nơi Diệp Phàm ở chính là một toà nhà 3 tầng nhỏ ở phía sau khách sạn. Trước kia được dùng là nơi để tiếp lãnh đạo cấp trên.
Sau đó bảo Khổng Y Hùng cho người sửa sang lại một chút rồi Diệp Phàm chuyển vào đó ở. Sống trong đó có 2 người là Đỗ Vệ Quốc và Diệp Phàm.
Diệp Phàm đang đi kiểm tra cầu Thiên Hà, không ngờ Kiều Viên Viên đột ngột đến. Ngoài ý muốn của Diệp Phàm, bởi vì đã nhiều năm nay, Kiều Viên Viên cơ bản rất ít đến nơi hắn làm việc.
Lần này lại chẳng nói trước tiếng nào. Tuy nhiên đang vội vàng trên đường trở về thì mới nghĩ ra sáng hôm qua Kiều Viên Viên có hỏi mình hôm nay có ra ngoài làm việc không. Có lẽ đã có tính toán trước rồi.
Mấy người Kiều Viên Viên sau khi vào trong phòng rửa ráy qua rồi cùng nhau đi dạo phố.
Bao Nghị và Khổng Y Hùng cùng đi bên cạnh tươi cười giới thiệu, hai người không dám phát ra nhiều bởi vì sợ là trong lời nói để lộ ra gì đó thì phiền.
Còn Bao Nghị cũng vội vàng gọi điện thoại cho Khương Quân, nghe nói Mộc Nguyệt Nhi đang ngủ lười tại Chu Tước sơn trang nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy thực chất Diệp Phàm và Mộc Nguyệt Nhi không có sự tiến triển gì, nhưng để cho Kiều Đại tiểu thư nhìn thấy thì không tốt chút nào. Người đẹp mà, ngươi không có việc gì thì người ta tự nhiên sẽ nghĩ có việc.
- Xin lỗi, xin lỗi, đồng chí vợ đại gái quang lâm không nghênh đón từ xa. Thất lễ, thất lễ.
Diệp Phàm vừa xuống xe bước nhanh vào, từ xa đã cười đùa ha hả.
- Anh cứ làm việc, hết giờ về cũng được. Mấy người bọn em dù sao cũng có thể tự lo được, đừng làm lỡ công việc của anh.
Kiều Viên Viên dù sao cũng hiểu Diệp Phàm.
- Sao thế được, chị dâu đến thì anh Diệp nhất định phải về chứ có phải không nào?
Bao Nghị cười nói, sau đó nháy mắt với Khổng Y Hùng một cái.
- Bí thư Diệp, có gì cần cứ gọi điện cho tôi, tôi có việc đi trước.
Khổng Y Hùng nói.
- Đúng rồi, cậu sắp xếp mấy phòng nhé. Tối nay bọn họ sẽ ở đây.
Diệp Phàm nói.
Khổng Y Hùng gật đầu và đi. Những việc này không phải lo gì cả, khách sạn Hoành Không có sẵn bộ chăn màn mới rồi thì chuyển qua là được rồi.
- Hương Linh cũng đã đến.
Diệp Phàm phát hiện Tô Hương Linh cũng có chút bất ngờ.
- Ha ha, Viên Viên nói muốn đến đây một chuyến, xem xem Đại quy hoạch Hoành Không anh làm thế nào. Nghe nói rất có tiếng tăm, lên cả báo và Chính Vụ Viện. Hơn nữa, luôn tiện cũng muốn đi thăm nơi làm việc bây giờ của anh trai cô ấy, vì thế đã cùng đi.
Tô Hương Linh cười nói.
- Thủ tục điều động công việc ở bên kia của cô đã làm xong chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã xong cả rồi, lần này đến đây thì không đi nữa.
Tô Hương Linh cười nói.
- Đến đơn vị nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đơn vị bọn họ cũng có Hội Phụ nữ, em đến làm việc ở Hội Phụ nữ.
Tô Hương Linh cười nói, bình thường thì đơn vị phải sắp xếp một cuộc sống thật thoải mái cho các phu nhân của lãnh đạo quan trọng, để tiện khi có thời gian thì có thể chăm sóc cho lãnh đạo quan trọng.
Còn Kiều Viên Viên vốn đang dạy học ở trường đạo học, tuy nhiên, sau này không còn dạy nữa thì cũng sẽ trở thành những bà vợ như thế.
Đương nhiên, Biệt thự Hồng Diệp thường có hơn 30 người ở. Hơn nữa, còn có cao thủ tính khí kỳ quái như Hồng Tà Lệ Vô Nhai, người bình thường không thể trấn áp được, cho nên cũng cần có cô trở về xử lý.
Bữa tối ăn ở khách sạn Hoành Không, vì thế quản lý khách sạn và Khổng Ý Hùng cũng được một phen đau đầu. Không chỉ phải làm cho khác biệt, mà còn phải làm cho nữ chủ nhân Kiều tiểu thư vừa lòng mới được.
May là cũng coi như vừa lòng, ăn xong cơm mọi người trở vể nơi ở của Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không hiểu sao lúc này Tập đoàn Hoành Không lại biến Kiều Viên Viên thành thiên nữ giáng trần, xinh đẹp cao nhã truyền nhau nhau.
Sau khi trở về nơi ở rót mấy chén trà rồi mọi người cùng tán gẫu trong phòng khách, phụ nữ thì cắn hạt dưa.
- Diệp Phàm, anh trai em mới đến tập đoàn, rất nhiều việc nên anh phải giúp đỡ anh ấy một chút. Bởi vì anh ấy chưa từng làm việc ở nhà máy. Bây giờ anh thì đã quen việc rồi.
Kiều Viên Viên vừa cắn hạt dưa và nói.
- Ha ha, chúng ta là người một nhà mà, đó là điều nên làm.
Diệp Phàm cười nói, nháy mắt với Tô Hương Linh, trong lòng đoán rằng Kiều Báo Quốc có phải đang chơi quân bài “phu nhân” hay không?
Người này tự mình không tiện mở miệng, đành phải để cho Tô Hương Linh và Kiều Viên Viên ra mặt.
- Đừng nói những lời dễ nghe với em, bây giờ đã qua mấy ngày rồi, nhưng chẳng thấy anh giúp gì cho anh trai em cả. Con người anh đúng là, miệng thì nói một đằng nhưng làm lại một nẻo. Anh ấy dù sao cũng là anh trai của em, là anh vợ của anh.
Kiều Viên Viên “hừ” nói.
- Em nói gì thế, cũng chưa được mấy ngày mà. Hơn nữa, anh cũng không hiểu được anh vợ cần giúp đỡ ở phương diện nào, không thể cứ giúp đỡ bừa bãi được. Việc này, phải để anh và anh ấy bàn bạc mới được.
Diệp Phàm giả ngốc nói.