Quan Thuật

Chương 2996: Chương 2996: Bại hoại.




- Tôi thế nào, có muốn đặt trên mặt bàn bàn bạc hay không? Diệp Phàm hỏi.

- Vô sỉ! Mộc Nguyệt Nhi mắng.

- Ha ha ha Diệp Phàm đột nhiên cười, giơ quyển liêu trai trong tay lên, cười nói - Thảo nào, ni cô cũng suy nghĩ xuân rồi "Ngồi thì vạt áo vương cây cỏ, đi thì váy áo quét rơi mai, càng nói Minh Triều không thích đáng, " đây không phải "Xuân tình" của Mạnh đại sư sao?

Những thứ này đều được Mộc Nguyệt Nhi ghi lại, nghiêm nhiên chính là tiếng lòng, khó trách cô bay thẳng đến muốn cướp về.

- Trả lại cho tôi, khốn khiếp! Mộc Nguyệt Nhi xấu hổ vội vàng lao đến.

- Nếu cô muốn nhào vào ôm tôi không có công phu khống chế tốt như vậy. Nếu gây ra cái gì công phẫn, lúc đó không thể trách tôi. Diệp Phàm khẽ hừ nói.

- Vậy anh trả sách cho tôi. Mộc Nguyệt Nhi không dám nữa, ngồi ở mép giường cắn răng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Tôi có thể không ngã rồi, nhưng buổi tối đến đây hàn huyên tán gẫu với cô một việc đấy. Diệp Phàm đem sách gấp lại để lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc.

- Chuyện gì? Mộc Nguyệt Nhi bình tĩnh lại, lạnh lùng hừ nói.

- Chuyện quan hệ máu mủ, ông nội của cô trước kia quyết định như vậy vì ông ấy bị tiền làm cho mờ mắt.

Đây là cái bẫy tâm linh, đã hơn 50 năm, ân oán của người đi trước cô sao phải cố chấp như vậy?

Phải biết rằng, ông của cô vì cô, hơn nửa gia tài đều cho cô rồi. Ông cụ già rồi, khi nào thì đi đó là cái số.

Trời nắng như vậy mà cô để một người lớn tuổi như ông ấy đứng ở đó cả ngày. Nếu ông ấy vì thế mà bị bệnh hoặc chết đi, lương tâm của cô có thể vui vẻ sao?

- Hừ, ông ấy không phải ông nội của tôi, tôi cũng không có ông nội nhẫn tâm như con sói này. Năm đó bà nội tôi khóc mù hai mắt, một người mù dẫn theo đứa con nhỏ, hơn nữa vừa mới giải phóng.

Mà bà nội tôi lại là vợ của tướng quân quốc dân đảng. Bà đã phải chịu đựng như thế nào, chỉ là năm đấu tố cũng có thể đem bà đi giết.

Anh nếm qua khổ cực như vậy sao? Anh chỉ nghĩ đến ông ta đứng một chút dưới mặt trời, nhưng đã quá mức sao?

Nếu nói về lòng dạ độc ác, không ai độc ác bằng ông ta.

Mộc Nguyệt Nhi trầm mặt nói.

- Không phải nói chuyện trước kia, đối với đàn ông mà nói, xảy ra chuyện này không ai có thể chịu được. Diệp Phàm nói.

- Vậy chỉ có thể trách ông ta không nhận thức rõ ràng. Hơn nữa bị tiền quyến rũ rõ ràng cho thấy một con hồ ly. Bà tôi bị ông ta chơi chán rồi, không thèm nhìn lại.

Đây đều là bệnh chung của đàn ông các anh. Cái gì là tình yêu, anh yêu em, tất cả đều là giả dối. Với người con gái xinh đẹp, cũng có lúc chơi chán hết yêu.

Đến lúc đó, với đàn ông các anh không phải đống giẻ rách sao? Mộc Nguyệt Nhi chịu ảnh hưởng của người trong nhà, có tâm lý chán ghét đàn ông.

- Cũng không thể coi toàn bộ như vậy. Đàn ông đa số vẫn là tốt. Ví dụ như, tôi không tệ lắm. Diệp Phàm mặt dày nói.

- Anh sao, còn có thể nói là không tệ. Tôi thấy anh còn sói hơn cả sói. Mộc Nguyệt Nhi không lưu tình chút nào.

- Hừ, nếu tôi là người như vậy thật thì cô sớm đã thành người phụ nữ của tôi rồi. Diệp Phàm vỗ bàn một cái có chút giận.

- Đó là bởi vì tôi tự nổ mà chết, anh sợ thành kẻ giết người. Võ lâm cao thủ thì sao? Chẳng lẽ có thể chống đỡ với pháp luật của nhà nước sao? Hơn nữa, chủ yếu là anh còn muốn chức vụ. Đàn ông, ai không muốn làm quan, tiền hô hậu ủng, lại có phụ nữ nhào vào ôm lấy, rất phong cảnh. Mộc Nguyệt Nhi thật đúng là hợp tình.

- Có phải cô muốn thử một chút? Diệp Phàm hừ nói.

- Tôi không sợ, anh dám xâm phạm tôi, tôi sẽ khiến anh chỉ được một tử thi. Mộc Nguyệt Nhi thật manh mẽ.

- Thôi vậy, không tán gẫu nhưng lời nhàm chán này nữa. Về chuyện Vân Hùng, cô thật đúng là nhẫn tâm. Con người đều là da thịt. Diệp Phàm nói.

- Không phải là tôi ác, vì ông ta độc. Đời này, đừng mơ tôi có thể tha thứ cho ông ta. Dù ông ta chết tôi có gì? Mộc Nguyệt Nhi rất bướng bỉnh.

- Cô thật đúng là ngu không ai bằng. Vân Hùng bâu giờ chỉ có cô là người thân duy nhất. Nếu thật sự ông ấy chết đi, cô sẽ hối hận cả đời. Diệp Phàm nói.

- Ha ha ha Mộc Nguyệt Nhi đột nhiên cười điên cuồng, cười đến gập lưng thật lâu sau mới dừng lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm hừ nói - Đừng tưởng tôi không biết rõ tính toán của anh.

- Cô nói thế có ý gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Rất đơn giản, không phải anh vì tiền của Vân Hùng sao? Tập đoàn Hoành Không các anh không phải muốn xây dựng khu du lịch núi Thông Thiên sao?

Công ty của nhà họ Vân có đống tiền lớn như vậy, muốn nhà họ đầu tư có phải không? Nói đường hoàng đấy, còn không phải vì lợi ích sao?

Con người không mấy ai là người tốt. Tất cả đều vì lợi ích chữ lợi làm đầu. Như anh vậy, đều vì thế đấy, còn không phải vì chức vụ của mình sao? Mộc Nguyệt Nhi tức giận.

- Cô cũng quá cực đoan rồi, tôi thừa nhận tôi có tính toán như vậy, nhưng dù thế vẫn có tình cảm đấy.

Dù Vân Hùng không đầu tư, tôi cũng muốn giúp ông ta giải quyết mẫu thuẫn giữa hai người. Tôi đến Chu Tước Sơn Trang, coi như có chút duyên với hai người rồi.

Nếu không, tôi cũng cần gì quan tâm đến việc của hai người. không ngờ một cô gái như cô lại thế.

Cô sống một đời thù hận, cũng không thể thành cơm ăn. Hơn nữa, hai người đều giày vò có gì là tốt? Diệp Phàm có chút tức giận.

- Đó là việc của tôi, không liên quan đến anh. Mộc Nguyệt Nhi nói xong ngáp một cái - Tôi muốn ngủ, anh đi đi, còn nữa, về sau không cần đến đây. Bộ dạng như vậy có giống ông chủ của tập đoàn Hoành Không không. Nếu có người biết được, đêm hôm khuya khoắt anh đến am ni cô, anh tự nghĩ ra hậu quả đấy.

- Tôi không sợ những việc đó. Diệp Phàm hừ nói.

- Vậy thử xem, nếu báo Hạng Nam có đăng thì mũ quan của anh còn có thể mất được đấy. Mộc Nguyệt Nhi châm chọc nói.

- Không có gì, tôi mất mũ đồng thời có lẽ một vị ni cô cũng thân bại danh liệt đi. Ha ha, tin tức lớn rồi, đến lúc đó sẽ nói về một sự kiện của một ni cô. Đến lúc đó, xem ai tổn thất lớn hơn. Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh.

Mộc Nguyệt Nhi tức giận đến cắn răng, chui vào chăn không để ý nữa.

- Ôi Diệp Phàm thở dài xoay người đi.

- Mẹ, bà bà, tôi làm sao bây giờ? Diệp Phàm vừa đi Mộc Nguyệt Nhi chạy vào trong nhà, hai má đầy nước quỳ trước hai linh vị.

- Ôi Một tiếng nói có chút u buồn truyền đến.

- Sư thái, bà nói con nên làm sao bây giờ? Mộc Nguyệt Nhi lập tức nhăn mặt thút thít thành tiếng.

- Nên làm thế nào thì làm thế đó, phật dạy, không thể nói không thể. Lão ni cô nhẹ nhàng vuốt vai Mộc Nguyệt Nhi.

- Nhưng lòng con rối loạn, rất loạn sư thái. Vai Mộc Nguyệt Nhi run lên.

- Loạn rồi sẽ bình, không việc gì. Lão ni cô nói xong nói tiếp - Nguyệt Nhi, sư thái hi vọng con có thể tiếp nhận vị trí của tôi.

Nhưng trong lòng sư thái cũng mâu thuẫn. Sư thái không muốn chôn vùi cả đời của con. Con còn trẻ, sư thái vẫn chưa cho con cắt tóc chính là hi vọng con có thể gặp được người trong lòng của mình. Con có võ công. Ôi vị Chủ tịch của tập đoàn Hoành Không là một người thích hợp trúng cử.

Chẳng qua sư thái nghe nói hắn đã có vợ ở Bắc Kinh. Con hãy đặt quyết tâm suy nghĩ, miễn cho đến lúc đó rơi vào chỗ không lối thoát.

Người phụ nữ, vì tình khổ sở rất nhiều, con xem các chị em vào am chung ta, mười người thì đến bảy người là vì tình.

Cuối cùng nản lòng cắt tóc tu hành. Hiện giờ con mới bắt đầu phải chú ý đừng càng lún càng sâu. Đến lúc đó muốn thoái ra thì phiền toái.

- Sư thái, bà nói gì vậy, con không có. Mộc Nguyệt Nhi phủ nhận.

- Sư thái ở đây nhưng vẫn chú ý đến con. Con có phải là rất hận Diệp Phàm, hận đến cắng răng?

Sư thái hỏi.

- Vâng, tên khốn khiếp đó, lại còn là Chủ tịch tập đoàn Hoành Không, căn bản chính là lưu manh. Mộc Nguyệt Nhi nói.

- Sư thái đưa đao cho con, con đồng ý giết hắn sao? Nói thật lòng cho sư thái biết. Sư thái nói.

- Con con Mộc Nguyệt Nhi do dự không nói được.

- Con xem, có phải là không ra tay được không? Yêu sâu hận sâu, ôi, Nguyệt Nhi, tỉnh táo sớm đi. Hắn không nên là người cón có ý, chúng ta tìm người khác. Thế giới rộng lớn, tuy nói xã hội hiện đại, cao thủ không nhiều, nhưng cũng vẫn có phải không? Sư thái bắt đầu dạy bảo Mộc Nguyệt Nhi.

- Sư thái, sư thái nói xem có phải hắn là tên khốn khiếp không? Mộc Nguyệt Nhi hỏi ra nhưng lời này khiến sư thái thiếu chút nữa nghẹn lời.

- Ôi, hắn có thật phải là tên khốn khiếp không, con đến thị trấn Hoành Không hỏi một chút dân ở đây là được. Sư thái thở dài.

- Con không thèm quan tâm đến hắn. Mộc Nguyệt Nhi hừ nói.

- Con không phải không quan tâm đến hắn, con đã sớm tìm hiểu rồi, chẳng lẽ con còn không biết hắn? Sư thái thở dài.

- Một tên bại hoại cặn bã, đây chính là tiếng tăm của hắn. Mộc Nguyệt Nhi vểnh môi nói.

- Trương Hùng, tôi đã cố hết sức. Tuy nhiên, xem ra, các anh muốn nhận Mộc Nguyệt Nhi vào tổ khó rồi. Tôi thấy các anh thu tay lại đi. Dù sao, các anh cũng đã có được một người, đẳng cấp không thấp, cũng đừng đẩy người ngoài vào. Diệp Phàm thở dài nói.

- Ha ha, thật ra tổ trưởng Cung cũng không phải vô tình nhận. Lần này tôi có thể giữ lại hai người, vì Tổ trưởng Cung đã hiểu lòng tôi, muốn thật tâm tác hợp chuyện Mộc Nguyệt Nhi và Vân Hùng.

Tổ trưởng Cung nói, có thể tác hợp họ quen biết nhau có lẽ đối với anh có chỗ tốt. Mộc Nguyệt Nhi có thể nhận 8 trăm triệu đô la Mỹ của Vân Hùng.

Đến lúc đó không cần nói nhiều, dùng ba trăm triệu đầu tư vào khu núi Thông thiên là đủ rồi. Tổ trưởng Cung nói, giúp anh giông như giúp mình. Trương Hùng cười, nói ra làm Diệp Phàm âm thầm khiếp sợ.

- Sao có thể, Mộc Nguyệt Nhi hiện tại vừa thấy tôi đã gọi tên khốn khiếp lưu manh. Ấn tượng về tôi trong mắt cô cực kỳ xấu. Cô không mắng tôi coi như là không tồi, còn hi vọng cô đầu tư, không có khả năng. Diệp Phàm vội vàng phủ nhận, không muốn Trương Hùng lấy làm câu chuyện..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.