Quan Thuật

Chương 1428: Chương 1428: Bán tòa nhà chính phủ




Đây là đêm đầu của tôi.

Phí Ngọc ngượng ngùng ấp úng nói, lập tức khiến Diệp Phàm ngây ra như phỗng. Hắn liếc nhanh ra xung quanh và đột nhiên tròn mắt thấy một vệt máu hồng, giống như hoa mai đang rớt loang lổ từng vệt một trên tấm ga trắng tinh của chiếc ghế salon, dễ khiến người khác phải chú ý.

- Cái này… cái này… rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Diệp Phàm tự cảm thấy mình lắp bắp đến nỗi lời nói ra cũng không rõ ràng.

Hơn nữa, niềm tự hào của một thằng đàn ông đang tràn ngập trong lòng hắn. Có thể nắm giữ được con tim của người phụ nữ, dù chỉ là cuộc tình vụng trộm thì cũng đủ khiến cho người ta phấn chấn. Huống hồ Phí Ngọc kết hôn đã mấy năm nay rồi, có nằm mơ thì hắn cũng không ngờ rằng chuyện này lại có thể xảy đến với mình.

- Haizz…

Phí Ngọc thở dài, thật lâu sau mới nói:

- Đêm đó, hắn uống say, vừa ôm lấy tôi muốn làm loạn lại vừa gọi tên một người đàn bà khác. Tôi vừa nghe thấy đã hiểu ra ngay nên….

Phí Ngọc không muốn nói tiếp nữa.

- Đồ chó má, xem em phải đánh gãy cái chân chó của hắn.

Diệp Phàm nghiến răng.

- Thôi, đều đã qua rồi. Tôicó thể trao “nó” cho cậu, thật sự rất hạnh phúc. Lúc đầu, khi nhìn thấy cậu lần đầu tiên ở Ngư Dương, dường như đó là ý trời. Lúc đó, trực giác cho tôi biết rằng trong cuộc đời này, tôi và cậu sẽ có thể phát sinh mối quan hệ gì đó. Nhưng sau này gặp phải bao trắc trở và rồi mấy năm trôi qua. Chúng ta người Bắc kẻ Nam, chẳng thể gặp nhau. Nếu không phải cậu quay trở về Thủy Châu, chắc hẳn là cậu cũng rất khó nhớ đến tôi. Nhưng cũng tốt…cuối cùng …. tôi thật sự mãn nguyện rồi.

Phí Ngọc nằm gọn trong lòng của Diệp Phàm, giống như một chú mèo nhỏ đã mệt nhoài, lười biếng nói. Dáng vẻ lười biếng cuộn tròn ấy khiến cho đám đàn ông xao xuyến tâm hồn.

Thật là một đêm tình tuyệt đẹp của đôi trai tài gái sắc.

- Diệp Phàm, thái độ của em hôm nay hơi cương quá. Tên Chu Sâm Mộc này hôm nay đã bị cậu làm cho bẽ mặt. Tôiị e rằng sẽ có lúc hắn chơi xỏ cậu. Loại người này có thù phải trả, rất giỏi thù dai.Ngay cả bí thư Đoàn có lúc cũng phải nhường hắn 3 phần, bằng không, khu kinh tế mới Hồng Liên cũng sẽ không bị làm tan nát như thế. Cái này, chắc chắn có liên quan nhất định đến sự dung túng của Phó chủ tịch thành phố Chu.

Phí Ngọc nằm nghiêng trên giường đệm, nói.

- Quan hệ của ông ta và Cố Nhất Vũ cũng không tệ đúng không?

Diệp Phàm nói, đồng thời không thể hiện chút lo lắng nào.

- Bí thư Đoàn không thích Cố Nhất Vũ đâu trái lại ông ta thì luôn giúp đỡ họ Cố này.

Phí Ngọc nói tiếp.

- Mặc kệ, miễn là ông ta không gây chuyện với em là được. Thật sự muốn gây khó dễ cho em thì em sẽ chơi với ông ta một chút vậy.

Diệp Phàm nói, mắt liếc nhìn Phí Ngọc và nói tiếp:

- Này, chị Phí, nếu có cơ hội có muốn thăng tiến thêm một bậc nữa không?”.

- Tăng thêm một bậc, ai làm lãnh đạo mà chẳng muốn, nhưng chị Phí chỉ là phận gái. Đàn bà mà so sánh với tụi đàn ông cậu thì sống càng mệt mỏi.

Phí Ngọc thở dài.

- Sau này, có chuyện phiền phức gì thì cứ nói cho em, có lẽ sẽ có biện pháp.

Diệp Phàm nói.

- Tôi biết.

Phí Ngọc nhìn Diệp Phàm nói tiếp:

- Sau này trong thường vụ hội nghị,tôi ủng hộ cậu là được rồi.

- Em nói gì, chị làm nấy có phải không?

Diệp Phàm ha ha cười gượng một tiếng

- Xấu tính!

Phí Ngọc lườm Diệp Phàm một cái, cô dựa đầu lên bờ ngực vạm vỡ của hắn. Dường như cô đã tìm được bến đỗ ấm áp, một lát sau đã ngủ thiếp đi.

Ngày 03 tháng 02

Tòa nhà Song Tử Tinh Lầu của khu Hồng Liên được tổ chức bán đấu giá ngay tại trụ sở. Đăng ký tham gia đấu giá không ngờ lại có đến những mười đơn vị. Những người xem xung quanh càng nhiều hơn, đám đông đứng chật hết cả hội trường.

Diệp Phàm còn mời riêng công chứng viên bên phòng công chứng đến làm thủ tục ngay tại đây.

Kì lạ là chính quyền thành phố và thành ủy Thủy Châu chẳng ai đến, chắc là sợ rước họa vào thân đây. Việc bán tòa trụ sở ủy ban cũng là bất đắc dĩ. Nếu như thật sự có cao thủ ra tay thì hẳn muốn hớt tay trên rồi. Đoàn Hải Thiên dù sao cũng có việc đến nơi khác. Lúc đầu, Phí Ngọc nói muốn đến nhưng Diệp Phàm không cho đến.

Vụ bán đấu giá lần này dùng hình thức nâng thẻ bài để hô tăng giá, nâng thẻ bài lên một lần không nói cũng đã trực tiếp tăng giá đến 1 triệu.

Mãi cho đến khi các nhà báo của các tòa soạn lớn ùn ùn kéo đến, Diệp Phàm trông thấy một bóng dáng quen thuộc, Lan Điền Trúc- một trong bốn hoa khôi của Thủy Châu. Cô vẫn có vóc dáng thon thả như thế, vẫn chiếc áo khoác ngoài mầu xanh nhạt giống như một loài cây xương rồng đến hội trường hoạt động. Vì loài hoa này có gai nên gọi nó là hoa xương rồng.

Không lâu sau, xe săn tin của đài truyền hình tỉnh cũng đến. Trong khi nhìn thấy một phát thanh viên vận đồ công sở đi đến, Diệp Phàm bỗng ngây người ra, hóa ra là Tống Trinh Dao. Hôm nay, cô đổi kiểu tóc “công chúa”, toát lên vẻ đoan trang, thuần khiết. Nghe nói, cô ấy bây giờ là nhân vật trụ cột của đài truyền hình tỉnh rồi.

- Nhìn gì thế bí thư Diệp, bị Trinh Dao nhà chúng tôi làm cho hoa mắt rồi có phải không?

Đúng lúc Diệp Phàm đang phân tâm thì bên tai vang lên một giọng cười thân thuộc nhẹ nhàng.

Biết đó là Lan Điền Trúc, anh chàng buột miệng cười nói:

- Trinh Dao càng ngày càng xinh, như đóa phù dung nở trên mặt nước. Tôi nhìn mà còn lưu luyến nữa là!

- Hừ, biết rồi mà còn bỏ rơi người ta. Đồ ngụy quân tử!

Lan Điền Trúc hừ một tiếng. thằng nhãi này đột nhiên quay lại, mau miệng thêm luôn một câu:

- Trông cô cũng đâu đến nỗi nào, mai lan trúc cúc, mỗi người một vẻ mà.

Tống Trinh Dao cũng nhìn thấy, đồng chí Diệp Phàm đang làm bộ vờ không quen biết mình mà nói đôi câu gì đó với Lan Điền Trúc thì sắc mặt chùng xuống và bất chợt cười nhạt đi đến.

Cô đỡ lấy chiếc micro, hỏi:

- Xin hỏi bí thư Diệp, vì sao anh lại muốn bán đấu giá tòa nhà “chính phủ” này. Nghe nói Song Tử Tinh Lầu này lúc đầu được đầu tư tốn đến hơn 30 triệu mới xây lên được. Chắc hẳn các anh mới dọn vào đó. Làm như vậy liệu có phải là hao người tốn của không?

Theo như tin đồn của dân chúng, “chính quyền” Hồng Liên vẫn còn thiếu nợ một khoản lớn, không có tiền trả nên buộc phải đem bán tòa nhà chính phủ.

Khu Hồng Liên là một đặc khu kinh tế mới nổi tiếng ở Thủy Châu, được hưởng chính sách ưu đãi đặc biệt của chính phủ, còn được chính quyền Tỉnh ủy đặc biệt giúp đỡ.

Có phải sự thật như tin đồn đại bên ngoài, toàn bộ tiền mà chính phủ cấp đều bị một số quan chức các anh ăn hết sạch rồi.

Nghèo đến nỗi hiện nay ngay cả tòa nhà chính phủ lại muốn bán để tiếp tục ăn uống sao?

Miệng lưỡi của Tống Trinh Dao lúc đó giống như khẩu súng máy, bắn tằng tằng liên tục, nhắm thẳng vào người đồng chí Diệp Phàm. Vừa nhìn thấy máy quay dài, toàn bộ ánh mắt của mọi người đổ dồn lại. Hơn nữa, mỹ nữ truyền thông đang nổi giận, việc này quả là có trò hay để xem.

Nhìn từ tầm mắt mình, Diệp Phàm phát hiện ra Lan Điền Trúc đang âm thầm giơ ngón tay cái lên về phía Trinh Dao. Trong lòng hắn ta chợt lạnh, thầm nhủ phải chăng hai người đẹp này đang hợp tác để chỉnh mình.

- Ha ha, tin đồn chỉ là tin đồn thôi. Sự thật không phải là như thế.

Diệp Phàm tiếng nói thanh thanh, bình tĩnh trả lời, ngừng lại một lúc, nhìn về phía trăm nghìn người xem một cái và đột nhiên cười nói:

- MC Tống, kiểu tóc của cô hôm nay rất đẹp.

Lập tức, một tràng cười vang lên như sấm dền.

Tống Trinh Dao lườm Diệp Phàm một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Xin đừng cố ý chuyển đề tài, lời Bí thư Diệp vừa nói, tôi đây liệu có thể coi như bí thư Diệp cố ý chuyển chủ đề không? Trong việc rao bán Song Tử Tinh Lầu phải chăng có mục đích không thể công bố?

Ngôn từ thật sắc bén, từng bước ép sát.

Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng một câu nhưng ngoài mặt thì phơi phới như gió xuân, nói:

- Vừa rồi chỉ là đùa cho vui thôi. Tuy rằng tôi là Bí thư Quận ủy Hồng Liên, nhưng tôi cũng là người thôi. Nếu nói ra vì sao muốn bán tòa nhà này thì tôi chỉ muốn nói rằng, đó chính là vì toàn tâm toàn ý phục vụ cho dân mà thôi.

- Nói lung tung! Toàn tâm toàn ý để phục vụ nhân dân khu Hồng Liên? Các anh bán tòa nhà này, phải chăng lại xây tòa nhà khác? Những lãnh đạo các ông cho rằng chúng tôi không biết có phải không? Thủ đoạn nói phá rồi xây, xây rồi phá còn đầy rẫy ra đấy? Hơn nữa, xây một tòa nhà mới chẳng phải lại phải bao thầu công trình sao. Đến lúc đó, anh một tay che bầu trời Hồng Liên này, đường đường là một bí thư lại không kiếm đầy túi à? Tôi là phóng viên truyền hình tỉnh - Lan Điền Trúc, xin mời Bí thư Diệp trả lời.

Lan Điền Trúc vẫn cầm chiếc mi-cờ-rô lên, bắt đầu làm mưa làm gió.

- Phóng viên Lan nói quá đúng. Tất cả lãnh đạo đều như thế cả. Cái này gọi là dỡ lại xây, xây lại dỡ. Lòng vòng mãi rồi thì bao nhiêu tiền của lại lọt vào tay bọn họ. Mà tất cả thiệt hại đều là của nhà nước thôi. Người thật sự bị hại lại chính là người dân chúng ta.

Lúc này, một giọng lớn giống giọng của một vị nhà báo lên tiếng. Giọng này nói qua mi-cờ-rô truyền tới rất xa.

- Anh làm cho tòa soạn nào?

Diệp Phàm ngắm chăm chú gã để ria, trong lòng giật mình, cảm thấy gã này không giống nhà báo mà giống như do một kẻ chủ mưu cử đến.

- Tôi làm ở toà soạn nào không quan trọng. Vấn đề mấu chốt là sự thực chính là như vậy. Bí thư Diệp không trả lời được phải không?

Tên này nói đến đây, liếc sang mọi người một cái, nói tiếp:

- Mọi người nhìn thấy chưa, trước mặt bao phóng viên và các nhà truyền thông mà anh ta còn muốn tra ra nguồn gốc của tôi, phải chăng sau vụ này muốn trả đũa? Tôi chỉ là một nhà báo bình thường, dân không đấu lại được với quan. Cho nên tôi không dám nói tên. Tôi rất sợ! Mọi người nói có phải không? Xin đừng nói tôi là nhát gan, tôi cũng là chỉ người thôi.

- Ha ha, gan cậu không nhỏ đâu.

Diệp Phàm lên giọng hách dịch, muốn xem gã này muốn giở trò gì.

Tuy nhiên, mọi người ở hội trường bị kích động mạnh.

Có người hét lên:

- Kiên quyết đả đảo bọn tham quan, không thể để tiền của nhà nước bị ăn hết được. Nhân dân khu Hồng Liên hãy đứng dậy, trừng trị lũ tham quan...

- Tên Diệp kia, mau khai ra sự thật đi…

Một phụ nữ hét lên.

- Đủ chưa vậy!

Đột nhiên, âm thanh từ chiếc mi-cờ-rô vang lên như sấm nổ. Tất nhiên là mi-cờ-rô của Lan Điền Trúc bị Diệp Phàm cướp đi.

Vừa rồi Diệp Phàm đột nhiên như làm trò mê thuật khiến mọi người tạm thời bình tĩnh lại. Chỉ nghe thấy một tiếng “Phù”, Tống Trinh Dao liền giựt lại chiếc mic và vỗ vỗ tay vào đó, nói giọng phẫn nộ:

- Đồng chí hét nát chiếc mic rồi, sao âm thanh chiếc mic lại ồm ồm thế này. Đường đường là một Phó bí thư thành ủy Thủy Châu mà như kẻ hát rong ấy. Đến đây, đổi cái khác.

- Xin lỗi, đã lớn tiếng một chút.

Diệp Phàm nhận lấy chiếc mic rồi nói, nhìn mọi người một cái và nói tiếp:

- Nói về việc tại sao phải bán Song Tử Tinh Lầu, tôi vừa nãy có nói qua là toàn tâm toàn ý phục vụ cho nhân dân khu Hồng Liên thôi.

Vì sao nói như vậy, nguyên nhân là có mấy thương gia lớn nói thích Song Tử Tinh Lầu. Chẳng hạn như tân công ty do công ty truyền thông Giang Nam liên doanh với tập đoàn Kim Bảo Điệp Hồng Kông , còn có công ty do tập đoàn Kim Thế Giới và tập đoàn Bảo Đức Lai hợp tác.

Khách hàng đã có nhu cầu, chúng tôi bằng lòng nhượng lại tòa nhà chính phủ. Một là để lôi kéo Kim Phượng Hoàng đến, mọi người nói xem, có khách hàng lớn đến đầu tư, chẳng lẽ khu Hồng Liên này lại càng gay go sao? Hai là một phần tiền bán đấu giá sẽ dùng để xây lại trụ sở làm việc mới.

Mọi người cũng biết, khu Hồng Liên là một đơn vị lớn như vậy, có đến mấy trăm người làm việc. Không có văn phòng làm việc thì chắc chắn không được.

Tuy nhiên, tôi có thể nói rõ một chút. Trụ sở làm việc mới chỉ trị giá bằng một nửa số tiền bán đấu giá được. Số tiền còn lại dùng để làm gì, dùng cho phương diện quy hoạch xây dựng khu Hồng Liên hoàn toàn mới, chẳng hạn như trong các lĩnh vực thủy điện, bưu chính viễn thông, đường xá, cầu cống….

Diệp Phàm nói tới đây, cố tình ngừng lại để cho mọi người thấm hết những lời nói của mình trước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.