Quan Thuật

Chương 2204: Chương 2204: Báo cáo




Đồng chí Bao Nghị này kỳ thực nhậm chức Đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự sở tỉnh, tuy nhiên, do bắt được nhiều tội phạm giết người nghiêm trọng, lập nhiều công.

Đợt trước được lãnh đạo đề bạt, chưa đến ba mươi tuổi đã leo đến vị trí Cục trưởng.

Chẳng qua là vị tính tình của y quá đặc biệt, quá nóng nảy.

Không khác gì Diệp Phàm, chỉ có điều y không được may mắn như Diệp Phàm, nên bị người khác chơi đểu đá xuống Tổng đội cảnh sát giao thông.

Tuy nhiên, tính tình người này vẫn không thay đổi, bị giáo huấn cũng không rút kinh nghiệm. Giờ đối diện với công tử của Phó chủ tịch tỉnh Trần và Phó giám đốc sở Hồ mà vẫn dám xuống tay hạ thủ như bình thường.

Đến thành phố Long Giang tỉnh Tấn Lĩnh thì đã 10h tối rồi.

Tề Thiên sớm đã đặt phòng ở Nhà khách Long Giang, thằng nhãi này dừng xe đợi ngoài nhà khách không ngừng sốt ruột. Vừa thấy chiếc Cherokee của Diệp Phàm đã lập tức lao tới.

Tốc độ đó, còn nhanh hơn cả vài quan quân đang đi cùng cậu ta. Trong lòng họ tự nhủ “Trời ạ, thủ trưởng của mình sao phải chạy nhanh như vậy? Xem ra, trong xe chắc chắn là một nhân vật lớn nào đó rồi. Không phải là vị tướng quân nào đó đi vi hành chứ...”

Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa xuống xe, mấy quan quân lại 1 lần nữa lặng người. Hơn nữa, còn hơi thất vọng. Chắc hẳn người thanh niên vừa bước xuống xe chỉ có quan hệ rất thên với Tề Thiên thôi. Không thể là nhân vật gì lớn. Chỉ có điều, cũng có thể là một trong những người có gia thế rất cao.

- Lại đây lại đây, đại ca của tôi đến rồi các người còn đứng ngẩn ra đó làm gì?

Tề Thiên vừa trừng mắt, vừa hét lên với thủ hạ. Mấy thượng tá đều chạy tới, nể mặt Tề Thiên, cũng bắt tay với Diệp Phàm.

Vừa vào phòng bao riêng, đồ ăn đã được bưng lên.

Tuy nhiên, Tề Thiên vẫn muốn mời Diệp Phàm ngồi ở ghế chủ tọa. Diệp Phàm không có cách nào khác, đành ngồi xuống.

Các quan quân trong lòng thầm nhủ: “Đại công tử Tề gia ở tỉnh Tấn Lĩnh này đã thuộc nhóm siêu cấp thái tử, là công tử của nhân vật số hai ở tỉnh, khiêm tốn như vậy từ khi nào thế?”

Quả nhiên, một thượng tá có chút không phục. Y liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:

- Tề thiếu gia, đại ca anh đang làm gì, nhậm chức ở đâu?

Thượng tá đó tên Thái Đồng Khánh, là đoàn trưởng đoàn Hưởng Hổ chỗ Tề Thiên, cũng được coi là trụ cột của sư đoàn. Hơn nữa, trong nhà Đoàn trưởng Thái cũng có người trong quân đội, cấp bậc không thấp, đã là cấp tướng quân rồi.

Nghe đoàn trưởng Thái hỏi vậy, những quan quân khác cũng nhìn sang. Cả đám đều muốn biết rõ về Diệp Phàm.

- Haha, đại ca của tôi đương nhiên chính là đại ca của tôi! Anh ấy à...

Tề Thiên nói, cố ý dừng lại ở chỗ quan trọng một chút mới nói tiếp:

- Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh không phải lui rồi sao?

- Trương Hoành Đông lui rồi, nghe nói bệnh nặng nên lui. Cái này có gì ly kỳ. Ai mà chả biết chứ. Tuy nhiên, chuyện này liên quan gì đến đại ca của anh? Chẳng lẽ anh ta cũng được điều đến Thành phố Đồng Lĩnh công tác?

Thái Đồng Khánh nói.

- Không đúng, đoàn trưởng Thái.

Lúc này, một thượng tá hàm dưới để vài cọng râu lắc đầu. Người này là Ngọc Đông. Tham mưu trưởng sư đoàn Hưởng Hổ.

- Là sao vậy Tham mưu Ngọc?

Thái Đồng Khánh liếc mắt nhìn ông ta hỏi.

- Trương Hoành Đông không phải từ chức vì bệnh nặng.

Ngọc Đông nói.

Diệp Phàm vừa nghe liền hứng thú. Những chuyện có liên quan đến Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh, đồng chí Ngọc Đông này hình như có biết chút tin tức gì đó. Diệp Phàm muốn biết rõ. Tuy nhiên, do thân phận của hắn đặc biệt nên đương nhiên không tiện mở miệng hỏi.

Vì vậy, Diệp Phàm nháy mắt với Tề Thiên. Thằng nhãi này dĩ nhiên hiểu ngay, giả vờ hỏi:

- Tôi hỏi này Ngọc Đông, không phải nghe nói Bí thư Trương bị bệnh không thể công tác được nên mới tự xin từ chức lui về tuyến hai mà, không phải giờ đang dưỡng lão ở Mặt trận Tổ quốc thành phố sao?

- Đúng vậy, không phải vì bệnh ai lại muốn nhường mũ quan chứ. Mượn chuyện anh, tôi mà nói, cái nón sĩ quan này là mạng của chúng ta! Ai lại tình nguyện để bị mất chứ?

Đoàn trưởng Thái vẻ mặt tò mò nói.

- NO! NO!

Ngọc Đông vung vẩy đầu ngón tay, vẻ mặt bí hiểm. Gã liếc mắt nhìn mọi người, nhìn đủ vòng mới lên tiếng:

- Việc này, có vài tin tức khác đấy.

- Tin gì? Anh nói nhanh lên được không, đừng chọc cho ông đây nổi giận.

Tề Thiên tức giận hừ một tiếng, còn dùng chiếc đũa gõ gõ bàn. Ở sư đoàn Hưởng Lượng cậu ta chính là lão đại nên luôn mang trên mình cốt cách của một lão đại.

- Haha!

Ngọc Đông cười khan hai tiếng, liếc mắt nhìn Tề Thiên, nói:

- Chuyện này, chắc hẳn có liên quan đến bố anh?

- Nói bậy, liên quan gì đến bố tôi chứ?

Tề Thiên hừ nói.

- Nhìn xem, vừa nói đến bố anh là tức giận rồi tôi còn dám nói nữa sao?

Ngọc Đông nói, mặt như quả mướp đắng.

Diệp Phàm ngầm trừng mắt nhìn Tề Thiên, thằng nhãi này mặt mướp đắng một chút, hống hách nói:

- Đừng nói nhiều, kể tiếp đi. Chuyện của bố tôi anh cũng có thể nói, tôi sợ cái quái gì chứ, đúng không nào? Chúng ta ở bên quân đội, tôi là tôi, bố tôi là bố tôi.

- Tôi nói đây.

Ngọc Đông lại hỏi.

- Nói, còn dông dài nữa phạt ba chén!

Tề Thiên đưa ba ly rượu trong tay.

- Nghe nói chỗ dựa của Trương Hoành Đông là Phác Chiếu Tiền, nhân vật thứ ba của tỉnh, đồng chí lão Phác này không hợp với La Khảm Thành nhân vật số 1 ở tỉnh. La Khảm Thành là cán bộ bản địa, còn Phác Chiếu Tiền cũng leo từ bản địa lên.

Đồng chí lão Phác biệt hiệu là Hắc Hổ, vì ông ấy thích mặc đồ đen. Mùa hè mặc sơ mi đen, quần đen, mùa đông mặc Tây âu đen.

Còn La Khảm Thành được người trong vòng gọi là “'La thiên thượng tiên”.

Hai người đều thuộc tập đoàn bản địa. Bí thư La là người hống hách, dĩ nhiên muốn một tay khống chế toàn diện tỉnh Tấn Lĩnh.

Bất qúa lão gặp phải Phác Chiếu Tiền, Bí thư phân quản Đảng và quần chúng, mà số 1 trong tỉnh là cái gì? Đương nhiên quyền lực lớn nhất chính là quản lý mũ quan.

Nhân vật số ba Phó bí thư Phác này là người quy hoach mũ quan. Vì vấn đề mũ quan này mà hai người thường xuyên xảy ra vài mâu thuẫn.

Trước kia La đại tiên là một nhà độc tài, Phác hắc hổ bị chèn ép quá mức. Nhưng giờ thì khác. Bố thiếu gia Tề tới, nghe nói Chủ tịch tỉnh Tề xuất thân quân đội. Ở Nam Phúc còn bị người ta gọi là Tề đại pháo. Cho nên, đại pháo vừa nổ, La đại tiên cũng chấn động.

Lần này vì sao Bí thư Thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh lại lui, nghe nói là có liên quan đến chuyện này.

Nghe mấy người trong vòng nói, chắc chắn là do La đại tiên, Phác hắc hổ với Tề đại pháo tạo thành thế ba chân. Trương Hoành Đông chẳng qua chỉ là một vật hy sinh đáng thương mà thôi.

- Chính trị cần có vật hy sinh, cũng tại y xui xẻo. Nhưng, Ngọc Đông, rốt cuộc tại sao Trương Hoành Đông phải âm thầm rút lui vậy?

Thái Đồng Khánh hỏi.

- Tôi mà biết thì đã ngồi ở tỉnh ủy rồi, còn ở đây ăn cơm với anh làm cái rắm gì?

Ngọc Đông tức giận hừ nói.

- Anh mà cũng đòi lên tỉnh ủy à, ở đó đều là những tai to mặt lớn, cán bộ trong nước mà có chết hết thì cũng chưa tới phiên anh đâu, anh bạn tiểu Ngọc, bớt mơ mộng đi?

Đồng chí Thái Đồng Khánh không ngừng đắc ý.

- Anh...

Ngọc Đông trợn mắt nhìn chằm chằm Thái Đồng Khánh.

- Nhìn cái gì mà nhìn, hay là chúng ta thi uống rượu đi, lần trước toàn anh say trước.

Thái Đồng Khánh đắc chí gõ gõ ly rượu.

- Đấu cái rắm, đấu với thứ biến thái như anh, chẳng phải tự rước họa à?

Ngọc Đông tức giận hừ nói.

Lúc này, một quan quân nói chen vào:

- Bí thư Trương lui rồi, không biết kết quả vật tay của ba vị trên tỉnh thế nào, chúng ta sắp được gặp vị Bí thư mới thế nào nhỉ?

Người này tên Câu Tượng Thủy, là trung tá Tiểu đoàn trưởng đội đặc chiến trong sư đoàn Hưởng Hổ. Trong quân đội thông thường thì gọi là đội trinh sát, còn ở sư đoàn Hưởng Hổ thì gọi là đội đặc chiến.

- Chúng ta quản làm cái rắm gì, chúng ta ở trong quân đội, ngay cả quân khu Thành phố Đồng Lĩnh cũng không quản được chúng ta. Chúng ta trực thuộc quân khu Bắc Kinh, Tương Thủy, cậu hỏi cái này uổng phí rồi,

Thái Đồng Khánh nói.

- Tượng Thủy không giống như anh, người nhà người ta đều ở Thành phố Đồng Lĩnh. Hơn nữa đều lăn lộn trong thể chế, tân bí thư thành ủy đương nhiên ảnh hưởng đến người nhà của cậu ấy. Chẳng hạn như anh trai cậu ấy là Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính thành phố, có đúng không nào?

Lúc này, Ngọc Đông nói.

- Không phải anh cũng vậy sao?

Câu Tượng Thủy tức giận hừ một tiếng với Ngọc Đông.

- Hahaha...

Tề Thiên vỗ bàn, cười, chỉ vào hai người nói:

- Đúng vậy, anh của Tượng Thủy là Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính thành phố, còn chú của Ngọc Đông anh là Ngọc Xuân Phong, hình như còn là Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố có phải không? Tượng Thủy, mau mau nịnh bợ Ngọc Đông đi, không chừng chú anh ta vui vẻ, có thể giúp được anh cậu đấy.

Tề Thiên nói xong nháy mắt với Diệp Phàm, cuối cùng Diệp Phàm cũng hiểu vì sao Tề Thiên lại chọn họ đi uống rượu với mình.

Thằng nhóc này đang lót đường cho mình. Hoàn toàn có thể thông qua họ để thu nạp một bộ phận những cán bộ có phân lượng ở Thành phố Đồng Lĩnh.

Diệp Phàm mới từ trên kia xuống, chẳng hiểu được gì. Hơn nữa, chỉ là một tư lệnh phòng không. Dù có Tề Chấn Đào ủng hộ, cũng không thể nào ngay lập tức nắm được đại cục Thành phố Đồng Lĩnh. Hơn nữa, Tề Chấn Đào bên trên còn có đồng chí La Khảm Thành nữa. Làm không tốt sẽ có vài chuyện khó mà xử lý. Bí thư thành ủy hắn đây chỉ có nước lăn lại về phủ.

- Anh Ngọc Đông, Tượng Thủy kính anh một ly.

Câu Tượng Thủy cầm ly lên nói, chọc cho mọi người cười phá lên.

Sáng hôm sau.

Diệp Phàm đến Tổ chức tỉnh ủy tỉnh Tấn Lĩnh báo cáo đúng giờ.

Sau khi làm xong thủ tục Diệp Phàm bước vào văn phòng Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tôn Nhất Chính.

Thái độ của Tôn Nhất Chính đối với Diệp Phàm là giải quyết việc chung. Vẻ mặt y nghiêm túc ngồi trên salon gỗ, ra hiệu Diệp Phàm ngồi ghế bên cạnh.

Diệp Phàm đương nhiên ưỡn thẳng người, hai mắt nhìn nhân vật số hai của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Tấn Lĩnh, Tôn Nhất Chính. Người ta đại diện Tổ chức nói chuyện, đương nhiên phải nghiêm túc một chút.

- Đồng chí Diệp Phàm, anh sắp đến Thành phố Đồng Lĩnh nhậm chức. Là nhân vật số một của thành ủy, Thành phố Đồng Lĩnh là thành phố lớn.

Dân đông, đất rộng, ở toàn tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta là một thành phố tương dối nổi tiếng, xếp thứ ba trong toàn tỉnh.

Hy vọng sau khi anh xuống đó...

Phó trưởng ban Tôn Nhất Chính nghiêm túc nói, đơn giản chỉ nói vài câu khách sáo, cũng chẳng có giá trị thực tiễn gì.

Sau khi nói chuyện xong Diệp Phàm đứng lên bắt tay Trưởng ban Tôn Nhất Chính, lúc này, một thanh niên nhẹ nhàng gõ cửa, đầu tiên là lên tiếng chào hỏi Tôn Nhất Chính.

Sau đó nói:

- Trưởng ban Tôn, Trưởng ban Chu dặn khi nào đồng chí Diệp Phàm tới Thành phố Đồng Lĩnh lập tức đến văn phòng ông ấy môt chuyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.