Đương nhiên người của anh đến cái là tôi lập tức bảo Huy Cần đi nộp phạt. Thằng nhóc này anh cứ nhốt nó vài hôm, trừng trị nó. Định phản thiên à, không đánh không nên người, không phạt sao được. Anh Hầu xem làm thế nào rồi đi được rồi, không được khách khí với nó.
Tư lệnh Hồ bình nào không mở nói đến bình đó. Ông ta biết Quân đoàn trưởng Hầu ghét nhất hai chữ “cấm đoán”.
Quả nhiên đầu dây bên kia điện thoại Quân đoàn trưởng Hầu phẫn nộ hừ nói:
-Có chuyện gì to tát đâu. Cấm đoán cái gì chứ. Tôi nói này ấm trà Hồ. Anh biết tôi ghét nhất là hai chữ đó màm nói nữa là anh em tức giận với anh. Tôi lập tức cho người đi đòi người. Mẹ nó, còn nhốt cái gì chứ. Đừng nhắc chuyện này với tôi nữa nếu không tôi sẽ tức giận với ấm trà này đấy.
-Không nói nữa không nói nữa. Ha ha. Lần sau đến Thủy Châu tôi làm chủ, mời anh uống rượu. Chúng ta đến một nơi yên tĩnh cụng cụng ly. Hai anh em ta cũng lâu lắm không gặp nhau rồi. Ngày trước còn làm lính ngày nào cũng ở cùng nhau, bây giờ chức vụ càng cao, cái mũ trên đầu càng nặng thì cơ hội gặp nhau lại càng ít.
Tư lệnh Hồ cười nói.
Quân đoàn trưởng cúp máy rồi nhưng Tư lệnh Hồ vẫn nghe thấy trong điện thoại tiếng Quân đoàn trưởng Hầu kêu người đến Trụ sở công an đòi người. Xem ra Quân đoàn trưởng Hầu trước khi say mềm vẫn nhớ chuyện này.
Buổi tối nhà của Bí thư Công an tỉnh Đảng ủy Lý Xương Hải có một vị khách đặc biệt. Người này xem ra chưa đến ba mươi tuổi, mặc trang phục lãnh đạo hoành tráng, cao không đến một mét tám, sống mũi tương đối cao. Nhìn có vẻ có tư thế của nước Anh.
Nhưng mắt đen, tóc đen, da vàng lại là người Trung Quốc chính cống, tuyệt đối không phải là pha tạp. Người này tên là Phù Chính Hưng, là con trai của nhà họ Phù ở Bắc Kinh. Họ Phù ở Bắc Kinh rất có thế lực nhưng họ đi theo con đường kinh doanh chứ không phải con đường làm quan. Đương nhiên trong xã hội này có tiền là có thể làm quan nhưng lúc này người này lại có chút ủ rũ, có vẻ như là không vui. Phía sau một người như kiểu quản gia trong tay xách một hộp quà đồ cổ.
-Đến là được rồi còn phải mang gì nữa. Mau vào nhà đi.
Vợ của Lý Xương Hải Tiếu Anh nhiệt tình chào hỏi. Xem ra chắc là quen nhau, hơn nữa quan hệ cũng không tồi.
Đi vào phòng khách Lý Xương Hải cười nói:
-Ngồi đi Chính Hưng. Bác Phù vẫn khỏe chứ?
-Rất khỏe. Ngày nào ăn cơm xong cũng đi dạo, đánh bóng để tăng cường sức khỏe. Nhưng ông ấy cứ nhắc đến chú Lý là gật đầu liên tục nói chú Lý đánh cờ tướng rất giỏi.
Phù Chính Hưng thản nhiên cười nói, cũng không khách khí ngồi xuống.
-Vậy là tốt rồi nhưng nói đến cờ tướng tôi sao có thể là đối thủ của bác Phù được. Ba ván đều thua thê thảm. Ha ha. Ngại không dám nói nữa.
Lý Xương Hải cười nói.
-Cô Tiếu đây là mỹ phẩm mới nhất của Hồng Kông. Nghe nói là kem dưỡng da mà những người hoàng cung Anh quốc thường dùng. Mấy hôm trước cháu có đi qua Hồng Kông, một người bạn mang từ Anh sang. Bị cháu giành mất một bộ, chắc chắn cô Tiếu dùng rồi sẽ càng trẻ trung xinh đẹp.
Phù Chính Hưng rất ít khi khen người khác. Tiếu Anh nghe xong quả nhiên cười rất vui cũng không khách khí nhận mỹ phẩm.
Tiếu Anh nhìn một lượt chỉ cần nhìn cái vỏ gỗ điêu khắc là biết không rẻ rồi. Bên trên hộp vẫn còn một tượng người phụ nữ Anh cao quý màu vàng. Hơn nữa, Tiếu Anh tin là tượng màu vàng đó là làm bằng vàng thật, miệng nói:
-Chính Hưng, lần này đến thăm nhà cô Tiếu ở lại chơi vài hôm nhé.
-Ha ha. Lần này cháu xuống là có chút chuyện cần giải quyết nhưng…
Nói đến đây Phù Chính Hưng nheo mày lại, nhìn Lý Xương Hải một cái.
Lúc này, vị quản gia già nói chen vào:
-Cục Công an thành phố Thủy Châu đúng là không ra làm sao, có chút chuyện nhỏ mà cũng bắt người.
Người nói này là Phù Vệ Dân là người nhà họ Phù. Từ trước đến giờ luôn ở nhà họ Phù quản lý việc vặt. Thực ra là nhân vật quản gia thường nhắc đến ngày xưa.
-Vệ Dân đừng nói lung tung. Thủy Châu là do chú Lý quản lý sao có thể có chuyện xảo trá không chính đáng được.
Phú Chính Hưng cố ý dạy bảo Phù Vệ Dân, mắt nhìn Lý Xương Hải một cái, nói với giọng xin lỗi:
-Xin lỗi chú Lý. Vệ Dân hồ đồ rồi.
-Có chuyện gì vậy. Ai bị bắt bí vậy?
Tiếu Anh vừa nghe thấy thế sắc mặt đã sửng sốt hỏi.Lý Xương Hải vô tình nhíu mày lại biết là Phù Chính Hưng chắc chắn có chuyện cần cầu cứu. Hơn nữa chuyện này nhờ đến mình rồi chắc chắn là chuyện nhà họ Phù không thể giải quyết được.
Thế thì chắc chắn là chuyện lớn rồi, tuyệt nhiên không phải là chuyện nhỏ mà Phù Vệ Dân nhắc đến. Chỉ là người phụ nữ như Tiếu Anh sao có thể trong một thời gian ngắn nhận ra đường vòng của những chuyện này. Vừa nãy Phù Vệ Dân đứng bên cạnh nói xen vào chắc chắn là kế của Phù Chính Hưng.
Nếu không Phù Vệ Dân sao dám mở miệng. Đây là trường hợp nào mà một người bị coi là “Hạ nhân” có cơ hội nói chuyện chứ? Loại cao quý như nhà họ Phù, đẳng cấp phân biệt rõ ràng gần giống như cán bộ trong thể chế.
-Haizz…Phù Chính Hưng than một tiếng trước rồi mới nói:
-Em trai cháu là Phù Chính Mậu. Chú Lý và cô Tiếu chắc không biết nó. Mấy hôm trước Đinh Hạo rủ nó xuống Thủy Châu chơi, không cẩn thận uống say. Lái xe ở Hội sở Hoàng thị đâm vào một chiếc Audi. Lúc đó em cháu uống say, thấy người đó lên nói lý liền đánh người ta. Nhưng bọn em cháu chưa đánh được người ta thì đã bị người ta đánh bị thương rồi. Kết quả người đó báo cảnh sát, bọn em cháu bị công an Thủy Châu bắt rồi.
Kỳ lạ là chuyện nhỏ như vậy, lúc đó Đinh Hạo nói là sẽ bồi thường tiền sửa xe nhưng đối phương vẫn không tha, giật dây để Công an thành phố Thủy Châu bắt người không thả, bảo lãnh cũng không bảo lãnh được. Ông cụ ở Bắc Kinh lo lắng lắm, lo đến mức nằm liệt trên giường rồi.
À đúng rồi. Chú của Đinh Hạo Đinh Nhất Minh là Hội trưởng Thương hội Thủy Châu.
Phù Chính Hưng nói hết câu chuyện, uống trà đợi Lý Xương Hải nói.
-Ừ. Việc này toi cũng nghe nói rồi. Nghe nói cái xe bị đâm là xe của Diệp Phàm Phó bí thư Ủy ban thành phố Thủy Châu.
Lý Xương Hải thản nhiên nói, trong lòng rất rõ ràng.
Chắc mấy tên này gây sức ép một thời gian cũng không được không ngờ lại tìm đến mình. Nạp Lan Nhược Phong cũng đã ra mặt tìm đến đây. Tuy nhiên, mình đã ừ hử cho qua. Không ngờ Phù Chính Mậu lại là người của họ Phù ở Bắc Kinh. Chuyện này đúng là không dễ giải quyết.
Bởi vì người mà Lý Xương Hải có quan hệ ở Bắc Kinh có quan hệ khá tốt với nhà họ Phù. Nói đi nói lại thì Lý Xương Hải cũng quen biết nhà họ Phù. Lúc đó đã đi cùng người đó đến nhà họ Phù đánh cờ, không ngờ lại mang lại một chuyện phiền toái thế này.
Nhà họ Phù tuy nói là không phải là người có chức vụ gì nhưng sức mạnh của gia đình họ lại không hề nhỏ. Xã hội này chỉ cần có tiền là có thể thao túng tất cả. Lý Xương Hải quá hiểu cái đạo lý này. Gia đình như vậy thì không thể đắc tội được.
-Không phải chỉ là một phó bí thư sao? Cũng cao giá quá phải không chú Lý. Hội trưởng Đinh đã ra mặt bảo đền tiền rồi, hơn nữa nói là đền một chiếc xe cao cấp hơn cũng được. Nhưng Phó bí thư Diệp vênh váo quá, kiểu như cả thế giới này đều là của anh ta. Tôi nghe ngóng rồi chẳng qua cũng chỉ là một cán bộ cấp Sở. Cán bộ như thế ở Bắc Kinh nói một cách không khách khí đâu đâu cũng thấy, còn vênh mặt cái gì chứ.
Phù Chính Hưng lộ ra vẻ cao ngạo từ trước đến nay của nhà họ Phù.
Lần này vợ của Lý Xương Hải Tiếu Anh không dám hé răng nói gì cả vì Diệp Phàm cũng từng đến nhà Lý Xương Hải. Gần đây cũng xem thời sự biết sức mạnh của Diệp Phàm không nhỏ. Mối quan hệ của hắn với Tề Chấn Đào trước đây cũng nghe Lý Xương Hải nói qua. Tề Chấn Đào là ai? Là nhân vật xếp thứ ba trong Đảng ủy Tỉnh. Tiếu Anh sao dám hé răng nữa.
Hơn nữa, bây giờ Tiếu Anh có chút hối hận, liếc mắt nhìn hộp mĩ phẩm được coi là hoàng thất có tượng nữ hoàng Anh một cái, cảm thấy hộp mĩ phẩm như biến thành một quả bom, không chừng chuyện này làm không tốt sẽ làm cho chồng mình gặp nhiều rắc rối.
Việc nhà họ Phù không thể không giúp nhưng đối phương lại là Diệp Phàm. Chồng của Tiếu Anh bắt đầu lo lắng. Tiếu Anh thậm chí còn bồng bột muốn đem trả hộp mĩ phẩm cho Phù Chính Hưng. Nhưng Tiếu Anh dù sao cũng là vợ của Lý Xương Hải, khả năng khắc chế vẫn rất tốt.
Tuy nhiên Phù Chính Hưng chưa xuất hiện thì Lý Diệp Hải đã nhăn mày lại. Phù Chính Hưng mày ngôn cuồng không sao nhưng cũng không nên không coi cấp bậc của cán bộ ra gì. Nếu một Giám đốc Sở như Diệp Phàm mà ở Bắc Kinh làm nhân vật chạy khắp đường thì Phó phòng như Lý Xương Hải chắc chỉ có thể lăn trên đất.
-Giám đốc sở, ở tỉnh Nam Phúc chúng tôi đã là cán bộ cấp cao rồi.
Lý Xương Hải lạnh lùng hừ nói.
Phù Chính Hưng sau khi ngạc nhiên ngẩn người ra thì đã phản ứng lại, mặt hơi hơi đỏ. Vừa nãy chém gió đến mức quên mất cán bộ cấp Chính phủ Lý Xương Hải. Nhưng tên này da mặt cũng không mỏng, lập tức nói:
-Cháu xin lỗi chú Lý, cháu không có ý đó đâu ạ.
-Ha ha. Chú cũng không có ý gì khác đâu.
Lý Xương Hải thản nhiên cười nói. Tất nhiên là cũng không thể vì Diệp Phàm mà đắc tội với nhà họ Phù ở Bắc Kinh được. Hơn nữa, nhà họ Phù có quan hệ rất tốt với chỗ dựa của mình ở Bắc Kinh.
-Chuyện này… Chú Lý, chú xem xem. Chú là người quản lý hệ thống chính trị pháp luật, có thể để người của tỉnh tiếp nhận vụ án này không? Phù Chính Hưng cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, nhìn Lý Xương Hải một cái nói tiếp:
-Trước lúc đến đây bố cháu có nói là chỉ cần đưa được em cháu ra tiền không phải là vấn đề. Hơn nữa bố cháu cũng nói lần sau chú Lý đến Bắc Kinh bố cháu sẽ đón mời chú tại Vượng Giác Công Quản.
Nghe Phù Chính Hưng nói như vậy sắc mặt của Lý Xương Hải có chút thay đổi.
Muốn nói đến Bắc Kinh, Vượng Sừng Công Quản thì những cán bộ thượng lưu cơ bản ai cũng biết. Chủ của Vượng Sừng Công Quản nghe nói là có quan hệ họ hàng xa với Trương Đại Soái trong biến cố Tây An. Sau khi cải cách mở cửa, Vượng Sừng Công Quán được người chủ sau đổi thành kiểu hội sở. Địa bàn tương đối rộng. Nghe nói những người đi đến đó đều là các cán bộ cấp Phó tỉnh ủy trở lên. Nếu không cấp bậc như mình thì không bao giờ có được thẻ hội viên. Nhưng nghe nói vào bên trong cũng chỉ là uống trà nói chuyện thôi.
Nhưng các cán bộ cấp cao vẫn hay đến đây. Tại sao? Chẳng nhẽ các cán bộ không còn chỗ nào để uống trà nữa sao? Tuyệt đối không phải như vậy. Các cán bộ đi đâu thì cũng hướng về nơi các cán bộ cấp cao hay đi. Đương nhiên là hy vọng có cơ hội có thể tiếp xúc làm quen với các cán bộ cao cấp hơn nữa. Nếu may mắn ôm được gốc cây nào lớn thì còn có thể thăng quan nữa.