- Bản cô nương giờ không rảnh, sau khi ăn cơm sẽ giặt, hừ! Có gì mà kiêu ngạo? Chỉ là vật tay thôi, có gì mà giống như là tướng quân vậy, hừ......
Lan Điền Trúc quay ngoắt chạy biến ra khỏi cung cũ, chắc là trốn ra phía sau núi tìm chỗ trút giận.
- Ha ha ha......
Trong điện truyền ra tiếng cười dâm đãng của mấy tên thanh niên bất lương Diệp Phàm, Lô Vỹ, Lô Đinh, Lý Tuyên Thạch, Lý Hoành Sơn.
- Cười cười cười, cười cho chết đi, cho rụng hết răng đi......
Lan Điền Trúc hận đến nghiến răng trèo trẹo, quyền đấm cước đá vào một bụi trúc nhỏ, giống như đang luyện Taekwondo, chắc là cũng học qua mấy chiêu hoa hòe.
- Tuyên Thạch, anh còn tiền không?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi.
- Còn khoảng 50 vạn, họ Diệp, họ Ngô chắc cũng vậy. Công tử Lô cấp cho mỗi nhà 80 vạn, đã trích ra cho những nhà khó khăn trong họ 10 vạn, sửa đường trong thôn hết mấy vạn, chỉ còn lại 50 vạn, ai! Nhìn một khoản tiền lớn vậy đảo mắt một cái đã tiêu hết một nửa, hết rồi đi đâu mà kiếm đây?
Lý Tuyên Thạch cũng không giấu diếm gì.
- Sao anh không nghĩ sẽ dùng tiền để đẻ ra tiền?
Diệp Phàm hỏi.
- Dùng tiền đẻ ra tiền, khó khăn! Thôn đập Thiên Thủy chúng ta có thứ gì tốt. Trừ mấy mảnh đất trồng khoai, trên núi có mấy cây trà, ruộng có một ít lúa, đều là thứ không đáng tiền, làm gì để ra tiền.
Lý Tuyên Thạch lắc đầu bất đắc dĩ:
- Vừa rồi tôi đã bảo Hoàng Sơn đi tiếp nhận bãi cát của Lâm Tuyền. Bãi này vốn là của Lý Đức Quý, người đã chết rồi nên chúng ta coi như là nhặt lấy. Tuy nhiên vợ con của Đức Quý cũng thật đáng thương, tiền trước kia mà Đức Quý kiếm được cũng đổ hết vào rượu và gái, chẳng còn dư lại mấy đồng.
Hiện giờ mẹ góa con côi lại thêm là vợ của tội phạm giết người nên cuộc sống cũng rất khó khăn. Vì thế tiền thu được từ bãi cát tôi cũng trích năm vạn cho hai mẹ con, ai! Chuyện này còn phải cảm tạ anh Diệp đã xuất lực, nếu không chắc có phiền toái, nhị bá của Lâm Tuyền cũng không phải là thứ bã đậu.
Cát và đá dăm ở bãi đó rất tốt, trong cát rất ít bùn, trong đá dăm cũng rất ít tạp chất, chắc một năm cũng kiếm được khoảng mười vạn! 50 vạn xem chừng còn phải lấy ra chừng mười vạn mua máy đào cát, nên cũng chỉ còn lại khoảng 30 vạn, ai!
- Tiện tay mà thôi, Tuyên Thạch, nói cho anh một tin này đừng nói cho người ngoài. Đường tới thôn đập Thiên Thủy sắp sửa rồi, mà là sửa lớn ấy, nói không chừng còn lát một lớp nhựa đường mỏng, tuy nhiên cũng còn phải xem đủ tiền hay không. Tôi đã xem qua, vừa rồi bên quân đội đã nổ ra rất nhiều tảng đá lớn nằm chồng chất bên các đường rẽ, thử nghĩ xem ba họ các anh có thể làm gì không?
Diệp Phàm khẽ mỉm cười gợi ý.
- Anh Diệp, có thật không? Nếu quả thật là như vậy thì có thể lợi dụng để mở mấy công trường chế biến đá dăm, chờ đến khi khởi công sửa đường thì......
Lý Tuyên Thạch giật mình, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Ừ! Anh đi tìm Diệp Vỹ Cường và Ngô Thiên Lĩnh, bảo thêm cả Trương Cư Thủy nữa, bàn bạc mở mấy cái công trường chế biến đá dăm, cũng đừng tiết lộ là tôi nói. Phải nhanh chóng đi trước người khác, nếu không thì khó khăn đấy.
Diệp Phàm nói khẽ:
- Những khối đá kia là vật vô chủ, các anh chiếm lấy thì là của các anh, hơn nữa còn là đại biểu cho thôn đập Thiên Thủy, người khác muốn tranh cũng không được. Mọi người phải đồng tâm, xem hết bao nhiêu tiền thì phân ra, làm thỏa thuận sau này chia lợi nhuận như thế nào, cho dù là anh em cũng phải tính toán rõ ràng, miễn rắc rối về sau......
- Tốt! Buổi tối đến nhà tôi đi, tôi sẽ gọi bọn họ tới để thống nhất.
Lý Tuyên Thạch rất cao hứng, vội vàng chạy đi.
Bốn giờ chiều.
Lý Tuyên Thạch đã sớm bảo Lý Hoành Sơn tới thúc dục Diệp Phàm, xem ra gã đã sốt ruột lắm rồi, chỉ e là tiền có thể bay đi mất.
Diệp Phàm đến nhà Lý Tuyên Thạch.
- Ôi!
Người trong nhà không nhiều lắm, người đại diện bốn họ thấy Diệp Phàm đi vào liền tiến ra đón, bên cạnh bàn còn có một ông lão mặt đầy nếp nhăn mặc âu phục thời xưa, cũng không biết là người nào.
- Anh Diệp, bốn người chúng tôi bàn bạc là lấy hình thức gia tộc để phân ra cổ phần hợp tác làm công trường khai thác đá dăm. Tiền lời sau này sẽ do gia tộc quản lý, sau đó án theo đầu người để phân chia.
Lý Tuyên Thạch nói chi tiết rồi chỉ vào ông lão để chòm râu dài bên cạnh nói:
- Ông ấy là một người nổi tiếng của thôn đập Thiên Thủy, tiên sinh Vương Nhân Đường. Lúc còn trẻ thường giúp người khác viết gia phả, bố ông ấy là luật sư Nghiêm Tông, hôm nay trở về thôn đập Thiên Thủy thăm người thân.
- Tiên sinh Vương, xin chào, hoan nghênh ông về đây.
Diệp Phàm lễ phép chào hỏi.
- Anh Diệp, anh nói là lần này sẽ sửa đường sao, có thể đầu tư bao nhiêu tiền. Chúng ta hợp lại có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Ngô Thiên Lĩnh vốn tính nóng nảy nên hỏi thẳng.
- Nhiều đấy, nhưng cũng đừng tiết lộ là tôi nói, nếu người trong họ hỏi cũng đừng nói, nếu không đồng ý đầu tư thì thôi. Tuy nhiên nói trước cho mọi người rõ, đừng để đến lúc đó không kiếm được tiền lại đỏ mắt, tin tức này tuyệt đối là xác thực.
Diệp Phàm đưa hai ngón tay nói giọng tin tưởng:
- Thử nghĩ xem, cho dù là chỉ có thể lấy lại tiền vốn thì cũng đã lời phần máy móc và bến bãi Xã Khanh Hương sắp hợp nhất vào thị trấn Lâm Tuyền chúng ta, chắc sẽ có không ít hơn năm ngàn người tới đây, biết đâu còn tới cả vạn người. Nhiều người như vậy tới thị trấn Lâm Tuyền không ở nhà chẳng lẽ ngủ trên đường, lúc đó có bãi đá, lại có tiếng tăm rồi, dĩ nhiên sẽ có khách quen. Hơn nữa còn phải mà lớn lên, nếu không tôi nghĩ sau này các anh sẽ hối hận.
Diệp Phàm phân tích cho mọi người.
- A!200 vạn, nhiều như vậy.
Bốn người đều sợ hãi, ngay cả Vương Nhân Đường cũng hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nghi ngờ nhưng sau đó hỏi:
- Tổ trưởng Diệp, tôi tuy nói đã tới Mặc Hương nhưng cũng hy vọng các hương thân kiếm được tiền vì thôn chúng ta nghèo quá, đặc biệt là so với Mặc Hương thì nơi này đúng là ổ gà a! Tổ trưởng Diệp, tin tức của cậu có chính xác không, đầu tư một lúc mấy chục vạn mà mất đi là phiền toái lớn đấy.
Mấy người nói không lo lắng là giả vì thôn đập Thiên Thủy quả thực quá nghèo.
- Ha ha! Có tin hay không là tùy các anh, tôi không nói nhiều. Diệp Phàm tôi xem bốn người là anh em, anh em lại còn hại nhau sao?
Diệp Phàm cười cười rồi nói sang chuyện khác, bởi vì mọi người còn cần bàn bạc thỏa thuận phân chia cổ phần nên hắn chỉ uống vài chén rồi đi về. Về phần mở công trường đá dăm thì bọn họ tự quyết định, mình cũng chỉ nói đến thế, đến lúc bị người khác tranh phần thì cũng đừng nói mình.
Sáu giờ tối, trong Long mộ vẫn sáng như ban ngày vì Lô Vỹ đã đưa một máy phát nhỏ, đúng là có tiền thì dễ làm việc.
- Lô Vỹ, xin mời những người khác đi ra ngoài, chỉ có anh lưu lại thôi.
Diệp Phàm nói.
- Tại sao? Anh nói có bản lĩnh mở quan tài vậy thì đương nhiên chúng tôi phải xem, nếu không anh làm hỏng thì sao?
Lan Điền Trúc chu miệng kiên quyết không đi, thật ra thì không ai muốn đi. Diệp Phàm nói chắc là mở được quan tài nên bọn họ tò mò rốt cuộc là làm sao để mở. Người ta là chuyên gia khảo cổ nghiên cứu nhiều ngày như vậy cũng không tìm ra cách, một tên amatuer lấy cách gì để mở, mọi người đều nghi ngờ, giáo sư Lan và giám đốc Cố lại càng không tin vào mấy thứ huyền hoặc.
- Tiểu...... Tiểu Diệp, có thể để chú và lão Cố ở lại hay không, còn Điền Trúc đi ra ngoài.
Giáo sư Lan kìm không được nói mấy câu làm Lan Điền Trúc giận dỗi:
- Cha! Con không ra, con đã đánh cuộc với họ Diệp kia, ai biết hắn có giở trò hay không, không đi!
- Như vậy đi! Giáo sư Lan, giám đốc Cố, Lô Vỹ, Điền Trúc ở lại, những người khác ra ngoài hết.
Diệp Phàm phất tay rất có phong độ một tướng quân. Mấy người Đoàn Hải, Xuân Thủy ngoan ngoãn đi ra. Đây chính là một khí thế vô hình chấn áp lòng người, khí thế này của Diệp Phàm trải qua tu luyện thì lại càng lợi hại, ngay cả cán bộ lớn như giáo sư Lan cũng thầm khen.