Quan Thuật

Chương 2500: Chương 2500: Bị ăn chửi!




- Ha ha, ông ấy là lãnh đạo Đảng ủy Công an thị xã Chương Hà. Lần này quà mang đến chính là công an thị xã Chương Hà gửi tặng toàn bộ binh lính sư đoàn các anh đó. Người ta nói công an cũng do quân sự quản lý, cùng hệ thống quân đội cũng muốn có vài liên hệ, đều là người một nhà cả.

Phó chính ủy Mâu bắt đầu nhân cơ hội này bắc cầu cho Đường Vân.

- Tôi thay mặt cho toàn thể anh em chiến sẽ cảm ơn lãnh đạo Công an thị xã Chương Hà đã quan tâm. Xem ra, ở Đồng Lĩnh phía trên có Bí thư Diệp, phía dưới các huyện thành phố đều quan tâm đến sư đoàn Hưởng Hổ của chúng tôi.

Tề Thiên cười ha hả giả ngu với Đường Vân, cố ý không thèm hỏi thân phận của Đường Vân.

- Cảm ơn thì không cần, đồng chí Đường Vân cũng nói qua rồi. Hôm nay muốn đến thăm sư đoàn và hàng năm đều làm như vậy.

Bắt đầu từ năm nay, sau này Công an thị xã Chương Hà đều đến thăm sư đoàn các anh. Muốn xây dựng tình quân dân thắm thiết mà.

Hơn nữa, cũng có thể tăng cường giao lưu giữa các chiến sĩ của hai đơn vị, bọn họ đều muốn thế mà.

Hi vọng đến lúc đó sư trưởng Tề có thể chiếu cố.

Phó chính ủy Mâu cười nói. Hơn nữa, y đang ép Tề Thiên nhớ đến việc của nhà họ Đường rồi. Bởi vì, người ta đã nói ra tên Đường Vân, nếu anh giả bộ ngốc thì không còn gì để nói rồi.

- Không thành vấn đề, muốn giao lưu quyền cước thì sư đoàn Hưởng Hổ chúng tôi có thể làm được đó.

Trong đại hội võ thuật của quân khu Bắc Kinh, người đứng thứ hai thứ ba đều là cao thủ của sư đoàn chúng tôi. Công phu quyền cước đối với cảnh sát ngành công an mà nói cùng là rất quan trọng đấy.

Lần sau Đường Vân…

Nói đến đây, Tề Thiên cố ý dừng lại một chút, nghĩ một chút rồi hỏi:

- Xin lỗi đồng chí Đường Vân có phải là Bí thư Đảng ủy kiêm trưởng công an thị xã Chương Hà không?

- Ha ha, Đảng ủy công an thị xã Chương Hà không phải có hai đồng chí Đường Vân, chính là y.

Mâu Ngưu Phong biết Tề Thiên đã nghĩ ra, vội vàng nói luôn.

- Hóa ra đúng là Bí thư Đường rồi, đúng rồi, tôi có nghĩ đến một việc.

Tề Thiên cố ý dừng lại nhìn mọi người xung quanh một cái rồi mới nói tiếp:

- Mấy hôm trước chúng tôi có tổ chức một buổi huấn luyện quân sự bí mật đã xảy ra một sự việc cưỡng dâm, người đó hình như tên là Đường Sở thì phải.

Nghe nói tên đó lúc đó rất kiêu ngạo, nói là bố tên là Đường Vân, là trưởng Công an thị xã Chương Hà.

Việc này, tôi nghĩ, có phải là trùng tên không, hay là Đường Sở nói năng linh tinh hỗn hào bậy bạ?

Thấy Tề Thiên giả ngu chỉ thấy cây dâu mà không thấy cây hòe, Thái Đồng Khánh và các thành viên lãnh đạo sư đoàn thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Mà Đường Vân tất nhiên là vẻ mặt xấu hổ, phó chính ủy Mâu tuy vẻ mặt không thay đổi nhưng trong lòng lão già này có lẽ hết sức xấu hổ rồi.

- Tên phạm tội cưỡng dâm đó tuy nói cuối cùng không có thực hiện được, nghe nói lúc đó đã kiêu ngạo nói với trưởng phòng Liễu như thế.

Hơn nữa, sau đó lại bị chúng ta bắt cũng kiêu ngạo mà mắng. Nói chúng tôi phải lập tức thả y, nếu không thì sẽ như thế nào…

Nói thật, lúc ấy tôi thật sự có chút sợ hãi, chỉ sợ bố y thật sự là Bí thư Đường, thì một quân lính quèn như chúng tôi thật không thể trêu vào có phải không?

Tuy nhiên, tôi cũng không rõ, có liên quan đến Bí thư Đường đang ngồi đây hay không, việc này chúng tôi thật không rõ ràng lắm.

Tôi nghĩ, hẳn không phải là con của Bí thư Đường chứ? Bí thư Đường là Bí thư Đảng ủy Công an thị xã Chương Hà, lại làm trưởng Công an thị xã, sao có thể sinh ra đứa con khốn khiếp như vậy, thật không ra cái gì cả.

Lại dám giả mạo. Bí thư Đường là ai, làm sao có thể sinh ra đồ hư đốn như vậy?

Thái Đồng Khánh đương nhiên cũng phối hợp với Tề Thiên giả ngu liên tục mắng.

Đường Vân và Mâu Ngưu Phong có lẽ cũng đã ngầm hiểu chút gì đó, thấy một đại tá bên cạnh cũng chuẩn bị lên tiếng, có lẽ là chuẩn bị mắng mình.

Đường Vân vừa thấy không được, lại để cho bọn họ tiếp tục không phải mình không có nổi cái lỗ nẻ để chui xuống sao, y lập tức nói:

- Rất xin lỗi các vị, người thanh niên tên là Đường Sở kia đúng là con tôi.

Hiện tại y vẫn đang nằm ở Bệnh viện số 1 thành phố. Tôi muốn đến tìm hiểu một chút tình hình ở đây, tuy nhiên, có ba người lính bảo vệ không cho vào.

Tôi có thể khẳng định trong này chắc chắn có hiểu lầm. Con tôi tôi hiểu rõ tính cách của nó.

Bất hảo thì đúng là hơi có chút bất hảo, nhưng nói là cưỡng dâm phụ nữ thì là chuyện tuyệt đối không thể nào. Huống chi, nhà họ Đường chúng ta tuy nói không phải là nhà quyền quý.

Nhưng một mẫu ruộng ở Đồng Lĩnh này vẫn có một phần, không lo đến tiền, có cô nàng nào không muốn tiếp cận, sao phải đi cưỡng dâm?

Trong chuyện này, chắc chắn có hiểu lầm, cậu nói xem có đúng không phó chính ủy Mâu?

- Ừ, sư trưởng Từ, ở đây chắc chắn là có sự hiểu lầm gì đấy. Chỉ cần bỏ hiểu lầm không phải là có thể giải quyết sao?

Hơn nữa Bí thư Đường rất có thành ý đến đây, chỉ muốn bỏ qua hiểu lầm, y đồng ý đền đáp tổn thất cho cô Liễu.

Vừa rồi các anh cũng biết, cô Liễu cũng không bị tổn thương gì, nghe nói ngay hôm sau còn ra đập suối Cốc Khê.

Nhà họ Đường dùng thành ý giải quyết chuyện này.

Phó chính ủy Mâu gật đầu nói.

- Việc này, thật sự có chút khó khăn…

Tề Thiên vẻ mặt khó xử vuốt vuốt đầu, hình như đang do dự gì đó.

- Sư trưởng Tề có đề xuất gì? Chúng ta sẽ cố gắng đáp ứng.

Đường Vân vội vàng nói.

- Việc này chỉ sợ các anh không đáp ứng được.

Tề Thiên thản nhiên lắc đầu, nhìn Đường Vân một cái nói:

- Thật ra, nói thật, việc này chỉ sợ không thể chỉ nói mấy câu là có thể giải quyết được.

Chủ yếu là việc này liên quan đến việc huấn luyện quân sự cơ mật. Các anh chỉ sợ không hiểu được. Liễu Nguyệt là một Phó trưởng phòng của Quân khu Bắc Kinh, cô cũng là quân nhân.

Lần này xuống đây là hỗ trợ sư đoàn Hưởng Hổ chúng tôi huấn luyện chương trình trinh sát bí mật. Không thể tưởng tượng được ở Thiên Khâu lại có thể gặp Đường Sở, hơn nữa, Đường Sở vừa thấy cô Liễu xinh đẹp lập tức cả đám người quấy quýt lấy cô.

Lúc đó cô Liễu còn nghiêm túc nói rõ mình là quân nhân, đang tổ chức huấn luyện quân sự bí mật, yêu cầu bọn họ lập tức rời đi đừng làm rộn mọi chuyện lên.

Nhưng không ngờ Đường Sở lá gan cũng quá lớn, có thể nói là to gan lớn mật, kiêu ngạo nói bố mình chính là Trưởng công an thị xã, chỉ cần cha mình nói một câu là có thể giải quyết hết mấy tên lính.

Cô Liễu tuy nói có chút thân thủ, nhưng dù sao cũng không thể chống lại mấy thanh niên to lớn. Cuối cùng bị chúng trói lại, thiếu chút nữa để đồ súc sinh Đường Sở giở trò đồi trụy.

May mắn chúng tôi và mấy binh sĩ huấn luyện đã kịp tới, nếu không, dù bắn chết loại khốn khiếp như Đường Sở cũng không thể nào cứu vãn được.

Tuy nhiên, hiện giờ không giống như lúc trước, lúc đó trưởng phòng Liễu đã báo án với Ban bảo vệ của quân khu Bắc Kinh rồi. Mà các đồng chí của ban bảo vệ cũng thấy được sự việc quan trọng, đã lập án tiến hành điều tra rồi.

Việc này, nghe nói ban bảo vệ đã điều tra xong, đã đem những tài liệu có liên quan nộp cho các đồng chí bên viện kiểm sát quân sự rồi.

Có lẽ ngày mai ngày kia sẽ chuyển gia đến tòa án quân sự của quân khu Bắc Kinh để giải quyết.

Tề Thiên là vừa nói vừa mắng. Đường Vân đã lạnh trong lòng. Hơn nữa y có vẻ nhịn không được, mặt đỏ bừng. Nói:

- Sư trưởng Tề, chuyện này bất kể là nói thế nào, Đường Vân tôi vẫn là cha của Đường Sở.

Việc này mặc dù là hiểu lầm nhưng đã xảy ra, các anh cũng phải nói cho tôi biết một tiếng có phải không? Hơn nữa, con tôi bây giờ còn đang nằm trong bệnh viên, sống chết chưa biết.

Các anh chẳng lẽ không để cho tôi gặp nói chuyện về quyền lợi của nó cũng không được sao? Các anh không cho tôi biết đã quyết định việc này có phải là quá không phù hợp quy định rồi không?

Hơn nữa, việc này xảy ra trong phạm vi Đồng Lĩnh. Theo lý mà nói cũng là thuộc phạm trù của Cục công an. Ít nhất các anh phải thông báo cho Cục Công an Đồng Lĩnh một chút.

- Buồn cười!

Thái Đồng Khánh đột nhiên cười lạnh một tiếng.

- Vị thượng tá này nói vậy có ý gì? Chúng ta đang thảo luận, xin anh nghiêm túc một chút. Lính có phong cách và kỷ luật của lính, nói vậy cậu hiểu rồi đấy.

Phó chính ủy Mâu bắt đầu bày đặt tư cách của mình rồi vẻ mặt nghiêm túc có ý nhắc nhở Thái Đồng Khánh.

Y thấy đến nước này rồi, hơn nữa mấy người Tề Thiên hình như không có ý dàn xếp một chút nào. Tất nhiên cũng có chút giận, cảm giác một thiếu tướng như mình không làm được gì cả, tất nhiên cũng muốn lấy chức đè người.

- Đồng chí Tướng quân, tôi muốn nói, việc này thật buồn cười. Nếu chuyện Đường Sở liên quan đến chuyện huấn luyện quân sự, hơn nữa, đối tượng bị phạm tội là quân nhân của chúng ta.

Việc này, đương nhiên là thuộc phạm vi quân sự, khi nào thì chuyện quân nhân đến lượt cơ quan công an địa phương đến giải quyết?

Nếu không, còn thành lập cái gọi là Ban bảo vệ quân sự, viện kiểm sát quân sự và tòa án quân sự làm gì?

Thái Đồng Khánh vẻ mặt nghiêm túc nói.

Tất nhiên y cũng biết cha của Liễu Nguyệt chính là Liễu Tín Đông. Có chỗ dựa lớn vững chắc như vậy phía sau, tất nhiên không coi Mâu Ngưu Phong là gì rồi. Hơn nữa, cũng không phải cùng một đơn vị, Phó chính ủy Mâu muốn quản cũng không được.

- Vâng, đúng là thuộc phạm vi của quân đội nhưng cũng nên thông báo cho người trong nhà ta một chút có phải hay không?

Hơn nữa, việc xảy ra mấy ngày rồi các anh cũng không thông báo cho người nhà người ta, đến người nhà cũng không cho vào thăm.

Sư trưởng Tề, tôi thấy, việc này, hay là từ từ đã. Nếu chuyện này là chuyện xảy ra trong việc huấn luyện của các anh, tôi hi vọng các anh có thể kéo dài việc thẩm vấn một chút.

Phải đem mọi việc điều tra rõ ràng mới phản ánh lên cấp trênn có phải không? Hơn nữa, đem qua chính ủy quân khu Ngô Viễn nghe nói mới đến sư đoàn Hưởng Hổ của các anh đúng không?

Buổi tối khi ở tỉnh thành gặp ông ta ông ta có gặp riêng tôi một chút. Nếu các anh có thể kịp thời phối hợp

Tin rằng Chính ủy Ngô cũng cùng nhau hỏi, việc này cũng không cần phải làm lớn như vậy, trông gà hóa cuốc đấy.

Phó chính ủy Mâu nói lập tức gọi Phó chính ủy quân khu Bắc Kinh Ngô Viễn tất nhiên là dùng cái này để ép Tề Thiên giải quyết chuyện này.

- Chính ủy Ngô hôm qua đã đến, tuy nhiên, cũng không hỏi đến việc này. Hơn nữa, tôi tin rằng chính ủy Ngô mặc dù đã biết việc này, nhất định sẽ yêu cầu chúng ta nghiêm túc xử lý tội phạm. Bởi vì hành động của y làm hại quân nhân chúng ta. Chẳng lẽ chính ủy Ngô không phải là lính sao? Cùi chỏ chắc chắn không ra ngoài có đúng không? Nếu không, còn gọi là quân nhân sao?

Vẻ mặt Tề Thiên nghiêm túc nói. Thầm chỉ trích Mâu Ngưu Phong nhưng không nói, không ngờ giúp đỡ người ngoài không để ý đến người trong nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.