Phía bên cục Tôn giáo đang bận bịu tổ chức hoạt động rước tượng đồng Tiếu gia về, nghe nói khoảng 12 giờ sẽ tới, nếu Diệp Phàm không thể ra mặt, ảnh hưởng tới đại sự thì phiền phức.
Miêu Phong cũng biết chuyện này không thể làm qua loa đại khái được.
- Được! Tôi lập tức sẽ hỏi thăm xem, phải nhanh chóng để Diệp Phàm được ra ngoài, cậu mau nghĩ cách giữ chân khách trước. Nghe nói tập đoàn Hoành Xương của Thủy Châu có tập đoàn lớn có tài sản mấy tỉ, mấy ngày trước khi tôi kiểm tra lại nhà máy giấy Ngư Dương cũng có điều tra qua, bọn họ cũng là đại cổ đông xếp thứ ba của nhà máy giấy Lâm Tuyền, ngàn vạn lần đừng thất lễ với khách.
Trong lòng Cổ Bảo Toàn rất không thoải mái, thầm nghĩ không biết là xảy ra chuyện gì, nháy mắt người lại bị bắt lên cục Công an. Rút cuộc muốn lăn qua lăn lại đến lúc nào.
- Chu Bá Thành à? Tôi là Cổ Bảo Toàn, chuyện của Cục trưởng Diệp rút cuộc là như thế nào, cậu nói rõ tôi nghe xem nào, không được giấu diếm một chút nào.
Khẩu khí của Cổ Bảo Toàn không vui, cảm giác cục Công an huyện làm sao lại lộn xộn như vậy, ở dưới mắt mình một chút tin tức của sơn trang Kính Nguyệt cũng không mò được.
Chuyện này thật quá mất mặt, chứng tỏ phương diện chấp pháp của Công an cũng có vấn đề nhất định, phương diện công an nên biết chuyện của sơn trang Kính Nguyệt, tại sao lại không có chọn lựa hành động.
Cho dù là nể mặt Ngọc gia không hành động, nhưng thỉnh thoảng cũng nên mơ hồ cảnh cáo một chút, cố gắng đừng để lửa cháy to quá mới đúng.
Lần này sơn trang Kính Nguyệt bị tịch thu nhiều thứ như vậy, sẽ dẫn tới rất nhiều chuyện phiền toái.
Nếu nói ra thể diện của Bí thư huyện ủy mình cũng mất sạch, dù sao chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, thể diện nhất định là mất hết rồi, nói không chừng còn phải chịu phê bình.
- Hôm qua Cục trưởng Diệp đứng ở trạm xe chờ xe. Cô nương Ngọc Kiều Long của Ngọc gia lúc đó có lẽ lái xe hơi nhanh một chút, khi vừa rẽ lại vừa vặn gặp hai chiếc xe kéo từ đường rẽ khác, vì tránh chiếc xe kéo nên lao tới một quầy hàng trái cây ở trạm xe đâm nát quầy hàng, Cục trưởng Diệp vừa vặn ở đó cứu được chủ quầy, sau đó phát sinh cãi vã với cô nương của Ngọc gia.
Ban đầu vốn chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cô nương Ngọc gia đó cứ một mực khẳng định Cục trưởng Diệp đùa giỡn cô ta, nói Cục trưởng Diệp giở trò lưu manh.
Tôi cũng không còn cách nào, đành phải giữ Cục trưởng Diệp lại cục đêm đó, muốn đợi sau khi điều tra tình huống cục thể mới báo cáo với lãnh đạo.
Khi nói ra những lời này, thật ra trong lòng Chu Bá Thành rất bất an, lúc ấy giữ Diệp Phàm lại kỳ thực là vì bị Phí Mặc ép buộc, lại cộng thêm sự gây rối của Ngọc gia cho nên mới làm như vậy.
- Hừ! Lúc ấy người ở trạm xe qua lại đông như vậy, đồng chí Diệp Phàm dù ngốc lẽ nào lại giở trò lưu manh ở đấy. Đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao? Chuyện này lẽ nào Cục trưởng cậu không nghĩ tới?
Sáng nay trưởng ban Tổ chức Miêu Phong tới tuyên bố bổ nhiệm trợ lý Chủ tịch huyện, Cục trưởng Diệp lại đang ngồi trong cục các cậu.
Đúng dịp tập đoàn Hoành Xương của Thủy Châu lại tới đưa tiền, quyên tặng 10 vạn cho cục Tôn giáo, chỉ đích danh muốn Diệp Phàm tiếp nhận, chuyện này cậu tự xử lý đi, nhanh chóng đưa ra kết luận. Diệp Phàm còn phải chịu trách nhiệm chuyện nghênh đón tượng đồng Tiếu Mộng Đường.
Bí thư Cổ Bảo Toàn mặc dù nói không nói thẳng muốn Chu Bá Thành thả người, nhưng ẩn ý bên trong, Chu Bá Thành làm sao không nghe rõ, mặt thoáng cái trắng bệch, thầm nghĩ, “ Mẹ kiếp! Vốn tưởng thằng nhãi này bị đẩy vào lãnh cung cục Tôn giáo rồi, ai ngờ chưa được mấy ngày huyện lại bổ nhiệm hắn, không biết bổ nhiệm chức vụ gì.
Xem ra thằng nhãi này thật sự là một con lật đật. Hôm qua mình đã đắc tội với hắn đến tận cùng, hiện tại muốn quay đầu lại cũng khó.
Ài, làm người đã khó, làm quan còn khó hơn, bị đè ép như vậy, mình cũng chỉ là bất đắc dĩ. Hôm qua Phí Mặc cứ ép tới như vậy, mình không biểu lộ thái độ được sao?
Ý tứ của Cổ Bảo Toàn chính là kêu mình thả người, tôi không thả được sao? Vậy Ngọc gia làm thế nào, hiện tại Ngọc gia gặp khó khăn nhất định đặc biệt lớn.
Nếu làm không tốt chính là dẫn lửa thiêu thân rồi. Cõi đời này, đều không được đắc tội với người ở trên, còn để cho một Cục trưởng bé nhỏ như mình sống nữa hay không?”
Chu Bá Thành trán đầy nếp nhăn, hối hận không thôi, vội vàng đem chuyện này thương lượng với trưởng ban Tuyên truyền Ngọc Nhã Chi, đương nhiên là muốn trưng cầu ý kiến của cô ta.
Chu Bá Thành đương nhiên không dám nói là ý tứ của Cổ Bảo Toàn, chỉ là khéo léo đem chuyện bổ nhiệm và quyên tặng sáng nay nói ra, ẩn ý đương nhiên cũng ám thị một số suy nghĩ của Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn.
- Được rồi, chuyện này cho qua đi, nhưng phải nói với Cục trưởng Diệp, sau này phải chú ý một chút. Những chuyện như vậy, ảnh hưởng rất không tốt, đối với em gái tôi mà nói lại càng chịu thương tổn cực lớn. Danh dự của con gái có lúc còn quý giá hơn tính mạng.
Ngọc Nhã Chi đang cảm thấy hoảng sợ, cộng thêm Bí thư huyện ủy ép tới, cũng không bận tâm đến chuyện của em gái nữa.
Thật ra cô ta biết rõ Diệp Phàm bị oan ức, nhưng vì thể diện của Ngọc gia, cô ta là chị cũng phải phê bình Diệp Phàm hai câu trái lương tâm, nếu không cũng mất mặt quá.
Tối hôm qua sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia gặp chuyện, mất sạch thể diện. Hôm nay lại thả Diệp Phàm, trong lòng Ngọc Nhã Chi vô cùng không cam lòng, nhưng hiện tại cũng không tốt nếu đắc tội với Bí thư Cổ Bảo Toàn.
Hơn nữa Diệp Phàm lại được bổ nhiệm rồi, cũng không biết là bổ nhiệm chức vụ gì. Loại lật đật đánh không ngã này, Ngọc Nhã Chi cảm thấy cũng bất lợi nếu đi đắc tội quá mức. Sau này thật sự trở thành một kẻ địch trẻ tuổi đáng sợ của Ngọc gia thì là chuyện rất không sáng suốt.
Nếu Ngọc Nhã Chi biết Diệp Phàm là người khởi xưởng chuyện ở sơn trang Kính Nguyệt, cũng không biết còn tức giận đến mức nào nữa. Ngọc gia đã kết ra hạt lúa Diệp Phàm, tổn thất vô cùng thê thảm.
- Nhưng có chuyện này tôi phải nói mấy câu, cục Thành phố dựa vào cái gì mà niêm phong lộn xộn sơn trang Kính Nguyệt, vừa bắt người vừa niêm phong. Thật sự không xem chính quyền địa phương ra gì nữa, làm như vậy rất lạnh lòng người.
Cục Công an huyện các anh cũng là người chịu trách nhiệm thật sự, làm ra chuyện đại sự kinh thiên như vậy trước mặt người ta, giỏi lắm! Các anh lại không có một chút tin tức gì, tôi đang nghĩ mấy trăm cảnh sát nhân dân của huyện Ngư Dương có phải đều là người đếm tiền lương không, hừ!-
Ngọc Nhã Chi lại tức giận, mắng chửi mấy câu, làm Chu Bá Thành thiếu chút nữa hai mắt trắng dã, đành phải ậm ậm ừ ừ đáp lời, cảm thấy quá mật mặt. Bên này Bí thư huyện ủy bất mãn, Ngọc gia tức giận. Cục Thành phố phê bình, Phí gia âm thầm đè ép, có lẽ cái mũ quan này có chút bấp bênh rồi. Trong cơn căm phẫn Chu Bá Thành cũng chỉ biết lau mồ hôi trên trán, vội vàng đến nhà giam thông báo thả người.
Ai ngờ Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên một đầu giường gỗ trong phòng tạm giam lười nhác không chịu đứng dậy, miệng nói:
- Cục trưởng Chu, không đem chuyện này điều tra cho rõ ràng, không trả lại trong sạch cho tôi thì tôi không muốn ra khỏi phòng này.
Chuyện này ảnh hưởng quá ác liệt, thân là một quan viên chính phủ, sau này cả ngày đeo trên lưng tội danh đùa giỡn dân nữ kêu tôi làm sao yên tâm công tác.
Tôi không đi, Ngọc gia phải giải thích với tôi, cục Công an các anh hôm qua đã nói tôi có hiềm nghi trọng đại, tôi là người bị hại trái lại bị bắt đi, thiên hạ này còn công lý nữa không? Nếu không tôi cứ ở đây dưỡng lão cho rồi.
- Cục trưởng Diệp, Bí thư huyện ủy Cổ gọi điện tới, nói là trong huyện có bổ nhiệm khác cho cậu, còn có tập đoàn Hoành Xương của Thủy Châu muốn quyên tặng 15 vạn cho cục Tôn giáo, cậu mau quay về tiếp nhận đi.
Nếu không làm lỡ chuyện, không có ai gách vác nổi. Nghe nói chuyện tượng đồng của Tiếu gia cũng do cậu phụ trách, cho nên vẫn xin cậu nhanh chóng quay về cục xử lý công việc, đừng làm lỡ chuyện nữa.
Chu Bá Thành lửa cháy đến đít rồi, thái độ ôn hòa hơn rất nhiều.
- Xin lỗi, cục huyện và Ngọc gia không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ không rời khỏi đây, rời đi không minh bạch như vậy, người khắp Ngư Dương này có phải sẽ mắng Diệp Phàm này là một tên tội phạm đùa giỡn với dân nữ, chuyện gây tiếng xấu cả đời, tôi không thể không thận trọng hành động.