Quan Thuật

Chương 3015: Chương 3015: Bí thư Cái chịu khuất phục rồi.




Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy. Đương nhiên, đối với một số đồng chí có một vài ý tưởng, chúng ta lại không áp dụng được hết những ý tưởng đấy có phải không?

Diệp Phàm tính hỏi thử:

- Vâng, đối với những đồng chí có ý tưởng kiểu như vậy thì chúng ta nhất định phải uốn nắn. Không uốn nắn thì nội bộ không thể hài hòa được, bộ dạng như vậy rất bất lợi cho sự ổn định lâu dài của công ty. Bài trừ nội bộ là việc bắt buộc phải làm đầu tiên có phải không?

Cái Thiệu Trung ra vẻ có ý liên kết với Diệp Phàm.

- Không sai, không sai, bí thư Cái nói cũng có lý. Bài trừ đương nhiên là việc làm đầu tiên rồi. Cho nên, đối với việc này vẫn phải kiên trì, tiếp tục xem những vợ của quân nhân không đi làm.

Ý của tôi là phải xem trọng việc ra quân. Nói cách khác, không có uy hiếp sẽ mất đi hiệu quả.

Chúng ta đã từng nói một câu rất nổi tiếng ‘giết gà dọa khỉ’. Nhân tố phát triển thêm người của công ty rất quan trọng. Chúng ta phải lấy kỷ luật sắt để quản lý công ty.

Diệp Phàm nói:

- Tôi hoàn toàn đồng ý với cách nhìn của Diệp tổng, quan trọng xuất kích là việc cần thiết.

Cái Thiệu Trung gật gật đầu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Diệp tổng, tôi muốn nhờ anh một việc.

- Oh, mời bí thư Cái nói?

Diệp Phàm sửng sốt.

- Ôi, điều này da mặt tôi cũng không dày đến như thế đâu. Vẫn là việc của đồng chí bao nghị, chủ tịch Bố phải nhanh chóng đuổi theo, chỉ có một ngày thôi.

Quan hệ của anh vớiBao Nghị cũng không tồi, việc này, có gây phiền toái cho việc kết nối của a hay không. Tôi thấy, cách của chúng ta phải chia ra một chút, nhưng, đó cũng không phải là mâu thuẫn chính có phải không? Có một số việc, nói ra cũng không có gì cả.

Tôi hy vọng đồng chíBao Nghị vẫn lấy đại cục của công ty làm trọng, quay về làm công tác chủ trì vụ án đi. Nói cách khác, nếu như không tìm thấy tài liệu 502, tổn thất của công ty là không thể lường được đâu.

Hai ta sẽ lãnh đạo công ty, tuyệt đối không muốn hiện tượng này phát sinh thêm lần nữa.

Cái Thiệu Trung làm như báo trước vậy, hay là kiên trì nói ra mục đích ngày hôm nay.

- Việc này để tôi và đồng chíBao Nghị ra mặt kết nối có vẻ không thành tâm đúng không? Thật là mất mặt.

Đương nhiên, để bí thư Cái ra mặt cũng có chút không thỏa đáng. Cuối cùng anh là lãnh đạo của bao nghị.

Bí thư Cái anh xem như vậy có được không, tôi đi mời đồng chí bao nghị, ba người chúng ta cùng ngồi xuống uống mấy chén anh thấy như thế nào?

Diệp Phàm hỏi:

- Được, ý này không tồi. Vậy anh lập tức gọi điện cho đồng chíBao Nghị đi, chúng ta sẽ chọn địa điểm tốt làm vài chén.

Cái Thiệu Trung vừa nghe, rất cao hứng, thúc giục diệp phàm.

Bởi vì, Bố Hoa Thanh nhận sự ủy thác của chủ tịch tỉnh Do, ý của anh ta cũng chính là ý của chủ tịch tỉnh Do.

Tính khí của Cái Thiệu Trung có thế nào thì cũng không dám đem đầu đi đập vào “bức tườngtôn đại thần” Chủ tịch tỉnh được. Kim Nhân Viễn cũng gọi điện thoại nói rõ rồi.

Cái Thiệu Trung đã chặn chỗ con đường lên tỉnh rồi, đành phải mặt dày cầu cứu Diệp Phàm thôi. Bởi vì Cái Thiệu Trung biết rằng,Bao Nghị đã gọi điện cho Cái Thiệu Trung đoán chừng việc chịu nhục càng nghiêm trọng hơn, có thể nói Bao Nghị sẽ không bao giờ đến.

- Ha ha, Cái Thiệu Trung có thể còn chưa biết, đồng chí Bao Nghị thật ra là người của tập đoàn hoành không.

Diệp Phàm cười nói:

- Anh ta đã về, chuyện là thế nào?

Cái Thiệu Trung thật sự sửng sốt một chút.

- Nghe nói tập tài liệu 502 của chúng ta đã bị mất, anh ta cũng nóng vội. Lại nói tiếp, trước đây vài ngày anh ta cũng nói nhảm rồi.

Bây giờ nghĩ lại một chút, tính cách của chính bản thấy cũng có chút không tốt. Cho nên, đều mang mật mã về. Tôi gọi điện thoại thử xem, nếu như vẫn còn phá án thì ngày mai sẽ sửa lại.

Nếu có thời gian rảnh rỗi thì hãy gọi tôi đến, ba người chúng tôi cùng nhau uống mấy chung rượu.

Diệp Phàm cười nói:

- Được được, vẫn là đồng chíBao Nghị có đức độ tốt. So sánh với anh ta, Cái Thiệu Trung tôi cũng biết rồi, biết rồi.

Cái Thiệu Trung cao hứng, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng đã rơi xuống đất.

Diệp Phàm gọi điện thoại, cũng chuyền đạt ý của Cái Thiệu Trung một chút.

Bao Nghị đương nhiên cũng là con lừa dưới sườn núi, không lâu mới tới quán ăn nhỏ.

- Đồng chí bao nghị, vài ngày trướ đây tôi có chút nóng nảy. Anh cũng biết tính tôi nóng nảy. Kỳ thật, Cái Thiệu Trung tôi không có tâm địa độc ác. Nói mà không nghĩ, chỉ là có một chút thôi, một chút thôi.

Cái Thiệu Trung tự mình đứng lên cửa nghênh đón bao nghị, nhanh chóng bắt tay bao nghị.

- Bí thư Cái, anh phê bình tôi đi. Tôi cũng có chút nóng nảy, tính tình cũng không tốt. Bây giờBao Nghị tôi đã quay trở về. Bọn họ đã tiếp tục tiến hành điều tra vụ án. Hai vị lãnh đạo còn dặn dò gì, xin mời các vị nói với tôi.Bao Nghị quyết làm theo.

Bao Nghị nói:

Thái độ của Cái Thiệu Trung hạ xuống, cũng chính là tự giữ sĩ diện cho mình. Cái này mà cũng không phân biệt được thì nói làm gì nữa. Tuy nhiên có phải đầu sát xuống đất rồi hay không?

- Có phát hiện ra dấu hiệu gì không?

Diệp Phàm khéo léo chuyển hướng câu chuyện, nếu không chuyển hướng câu chuyện mà cứ tiếp tục tức giận như thế này cũng khiến mọi người lung túng, chuyển người nói chuyện.

- Vâng, kéo dài vụ án là không được. Cục trưởng Bao, hẳn là có phát hiện gì đó?

Cái Thiệu Trung nhìn Diệp Phàm một cái, trên mặt thể hiện sự cảm kích, lập tức chuyển đề nói:

- Người tiếp nhận vụ án này là một cao thủ, ngay cả chúng ta có bị thẩm vấn cũng là điều không tránh khỏi. Tôi nghĩ, việc này nhất định là có mời cao thủ đến.

Hơn nữa, lại là một tội phạm. Hơn nữa, có năng lực bắt giam và phá án rất mạnh. Chúng ta đến bây giờ, cũng không tìm được dấu vết đáng khả nghi cả.

Vụ án này, rất muốn phá nhanh, đoán chừng khó khăn rất nhiều.

Bao Nghị nói thật:

- Ôi, lộ bí mật rồi.

Cái Thiệu Trung đập tay trên bàn, nhìn đồng hồ không giống như giả dối.

Bữa điểm tâm là hơn 11 giờ.

Diệp Phàm ợ hơi vào Chu Tước Sơn Trang, Bao Nghị tiếp tục trở lại cục công an phá án.

Chu Tước Sơn Trang vốn đã trả lại cho Vân Hùng rồi. Diệp Phàm muốn chuyển, tuy nhiên, Vân Hùng thỉnh cầu Diệp Phàm tiếp tục ở lại sơn trang, cũng dễ xử lý. Đương nhiên, Vân Hùng nhín thấy Diệp Phàm thích sơn trang mới là nguyên nhân chủ yếu.

Diệp Phàm cảm thấy bụng có chút béo ra, vì thế chạy một vòng cánh rừng bên ngoài Chu Tước sơn trang, chuẩn bị tung cước, giải phóng một chút.

Bởi vì tối nay Cái Thiệu Trung đã chịu thua, tâm tình của Diệp Phàm rất tốt, chỉ có điều tập tài liệu 502 chưa tìm được, có một tảng đá đè nặng trong lòng nên không thể thoải mái được.

- Hừ!

Diệp Phàm đang muốn đấm một quả, đột nhiên có âm thanh hừ lạnh quen thuộc, hắn sửng sốt, đôi mắt chim ưng bắt đầu rò tìm.

Mới phát hiện trên cây lớn có một cô gái mặc đồ trắng, váy của cô gái này nhẹ nhàng bay trong gió, giống như yêu nữ dưới chân núi vậy.

Tuy nhiên, hắn nhìn lại, trong lòng tự nhủ có chút phiền toái, quả nhiên là Nam Vân Thiên Mi, như thế này thì thảm rồi.

- Một cô gái, đêm hôm khuya khoắt ngoifoo xổm ở bên ngoài sơn trang của chúng tôi, có phải là muốn rình mò cái gì hay không? Thời nay thực sự thời thế thay đổi rồi. Những cô gái lớn cũng có thể trèo tường có phải không?

Diệp Phàm châm chọc nói:

- Đêm hôm khuya khoắt ni cô cùng với sư thái đi lại quang minh chính đại.

Tôi thật sự không nghĩ tới, một số người ban ngày là ‘giáo sư’. Buổi tối thật đúng là ‘cầm thú’ rồi, ngay cả sư thái cũng không tha.

Nam Vân Thiên Mi nói xong câu này, Diệp Phàm thiếu chút nữa bị sặc, trừng mắt liếc nhìn Nam Vân Thiên Mi một cái, hừ nói:

Cô gái này đêm hôm khuya khoắt lại vụng trộm đi cùng với con trai là có ý gì? Chẳng lẽ lại là dại trai hay sao?

- Anh mới là người mê gái ý?

Nam Vân Thiên Mi tức giận hừ nói:

- Không phải là dại trai thì tại sao lại theo dõi tôi.

Diệp Phàm giả ngu nói:

- Bản cô nương đây không có thời gian rảnh rỗi mà đi theo dõi cái tên cầm thú nhà anh, chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua đây nhìn thấy thôi. Một nam nhân lén lén lút lút với ni cô, bản cô nương lúc đầu còn tưởng là kẻ xấu hái hoa, vốn còn muốn trừ hại cho dân, không thể tin được lạ là chủ tịch xí nghiệp vô liêm xỉ. Tóm lại so với con thỏ còn nhanh hơn.

Nam Vân Thiên Mi cố ý châm chọc.

- Tôi đi làm việc.

Diệp Phàm hừ nói:

- Vâng, là đi làm việc, tôi không nói anh cũng không đi ‘làm việc’. Tuy nhiên, việc này xử lý như thế nào đây.

Cởi hết toàn bộ quần áo của cô ni cô ra. Điều này chính là phong cách làm việc cầm thú của anh đấy hả?

Họ Diệp kia, phẩm cách của anh cũng quá thấp đấy. Không ngờ đói khát đến nỗi ngay cả ni cô cảnh giới cấp thấp cũng không tha.

Nam Vân Thiên Mi tôi thật sự quái tai rồi. Thân thủ là một cao thủ cũng không tệ, không ngờ thú vị như thế.

Lời nói của Nam Vân Thiên Mi vừa nói ra.

Diệp Phàm thiếu chút nữa muốn điên lên, vội vã nói:

- Chuyện tôi muốn hợp tác với hai ông cháu người ta. Không phải là anh không thấy à, Mộc Nguyệt Nhi không nhận Vân Hùng này là ông nội. Tôi chính là người thân duy nhất của cô ấy trên đời này. Anh đừng có cái gì cũng nghĩ linh tinh như thế, tôi không nghĩ giống anh đâu.

- Tác hợp, tác hợp lại thật tốt. Tốt đến mức quần áo được cởi trống trơn. Đồng chí Diệp Phàm anh muốn gia nhập sao.

Đầu tiên là tác hợp tình cảm với cháu gái người ta sau đó lợi dụng mối quan hệ bám váy đàn bà mà đi du lịch ngắm phong cảnh núi Thông Thiên có phải không?

Tôi thật sự không thể tin được, đồng chí Diệp tổng của chúng ta vì muốn làm kinh tế, vì để lót cái mũ trên đầu cao thêm một chút, không ngờ sử dụng thủ đoạn thấp hèn như thế.

Thật không có nhân phẩm gì cả, không có nhân phẩm đều khiến cho Nam Vân Thiên Mi tôi thật xấu hổ.

Nam Vân Thiên Mi cười lạnh nói:

- Không phải còn mặc quần đùi hay sao? Đó là do Mộc Nguyệt Nhi ép tôi. Không phải là tôi đi ngay à, vô phép bỏ qua nha, tôi vẫn là quân tử.

Nếu như đổi lại là người con trai khác, có phải là ‘làm’ ngay tại chỗ không. Điều này chứng minh cái gì, chứng minh Diệp Phàm tôi là quân tử, không phải như lời anh nói là kẻ xấu xa.

Kẻ xấu xa mà bỏ qua Mộc Nguyệt Nhi hay sao? Trên đời này tìm không ra mấy người Liễu Hạ Huệ đâu.

Diệp Phàm hừ nói:

- Anh còn để ý sao, có phải đến cuối cùng trái tim vô lien sỉ kia mới tác quái không. Cho nên, buổi tối anh mới buông tha cho Mộc Nguyệt Nhi.

Tuy nhiên, tôi hiểu được. Cuối cùng thì Mộc Nguyệt Nhi cũng vẫn biết đến trên giường nhà khách của Diệp Phàm anh đấy. Buổi tối không thành, chỉ có một buổi tối mà anh đã hiện rõ bộ mặt ra rồi.

Đừng có mà ở trước mặt Nam Vân Thiên Mi tôi mà ‘dạy bảo’. Cầm thú chính là cầm thú thôi, cầm thú không thể biến thành ‘giáo sư’ được.

Buổi tối Nam Vân Thiên Mi thật đúng là chơi Diệp Phàm rồi.

- Anh nói tôi là cầm thú anh hay tôi vội?

Diệp Phàm thiếu chút nữa đánh rôi.

- Anh vội, bản cô nương tôi không vội thì anh vội gì. Cùng với một bầy cầm thú lâu như vậy, thật là mất giá của bản cô nương quá.

Nam Vân Thiên Mi tiếp tục châm chọc diệp phàm.

- Mắc mớ gì tới anh? Mặc dù tôi có ‘làm’ Mộc Nguyệt Nhi tại chỗ, thì Nam Vân Thiên Mi anh cũng không có quan hệ gì.

Anh cũng không phải bà xã của tôi, thứ hai cũng không phải người tình của tôi. Mộc Nguyệt Nhi người ta tự nguyện mời tôi, anh nhàn rỗi quá nhỉ.

Có phải không thiếu nữ, vẫn không tìm được ông xã trong lòng có chút nóng lòng, vội vã như vậy mới nhanh mắc lỗi đấy.

Nhìn thấy những đôi nam nữ chắc cô cũng thèm rồi. công việc tốt là đi phá hỏng người ta à.

Đều muốn chặn ngang một cái, cái này gọi là gì, không ăn được nho còn dám nói nho chua sao.

Diệp Phàm cũng nhỏ mọn, công kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.