Thoáng cái đã thu phục được hai thuộc hạ, trong lòng Diệp Phàm cũng cảm thấy tốt, chỉ vào Vương Triều nói:
- Hai vị, tôi xin giới thiệu hai người một chút.
Đây là đồng chí Vương Triều - Phó cục trưởng cục cảnh sát hình sự bộ
Công an. Trước kia tôi đã cùng nói chuyện với anh ta, anh ta bí mật trực tiếp dẫn người tới.
Đương nhiên, việc này không có công
khai, Cục trưởng Vương hoàn toàn giúp đỡ chúng ta với tư cách là bạn bè. Lưu Hải Bình là chính là người theo anh ta trở về từ cảng Cửu trực
thuộc thành phố.
- Phó cục trưởng Vương vất vả rồi.
Chủ nhiệm kiểm tra kỷ luật Ngũ cùng Khương Quân đều tiến tới bắt tay nồng nhiệt.
- Khương Quân, cậu thật tâm muốn vì công ty sao?
Vẻ mặt Diệp Phàm đột nhiên nghiêm túc nhìn Khương Quân.
- Muốn ạ!
Khương Quân không hề nghĩ ngợi nói ngay.
- Gần đây luôn mất điện, cậu phát hiện ra cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Tổng giám đốc Diệp, phỏng chừng việc này rất nhiều người đều có thể
suy nghĩ. Chẳng qua là anh bóp cổ người ta nên người ta ra tay với anh
thôi.
Khương Quân nói rất đơn giản.
- Nếu cho cậu trực tiếp đối mặt với cọp, cậu có dám hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tổng giám đốc Diệp cũng dám, tôi bây giờ là người của tổng Diệp, binh phải nghe soái chứ. Vì soái, binh thề chết không hối hận.
Khương Quân rất thoải mái.
- Tốt, mang thứ đó giao cho Khương Quân. Xử lý thế nào cậu nên biết.
Diệp Phàm ra hiệu cho Vương Triều, Vương Triều đem tài liệu có liên
quan đến Ngưu Kiến Quốc cùng với một loạt người của cục Điện lực thành
phố giao cho Khương Quân.
Khương Quân cẩn thận lật ra xem, một lúc sau, đứng lên quát lớn:
- Con chó để đó, tôi cảm giác, cảm giác là con quỷ thiêu thân, xem ra
là đúng. Ngưu Kiến Quốc đó muốn vận mệnh của tập đoàn Hoành Không chúng
ta, Diệp tổng, việc này cứ giao cho tôi.
- Việc này không cần Chủ nhiệm kiểm tra kỷ luật Ngũ phải ra mặt, tin tưởng là cậu có biện
pháp đệ lên rồi. Tôi cần cậu phải đối mặt trực tiếp, chứ không phải là
làm một cách nặc danh.
Cho dù cấp trên sẽ làm xuống dưới
nhưng phỏng chừng cũng mất một khoảng thời gian dài. Huống chi, che dấu
là một trong những chuyện quá lớn.
Không cẩn thận tài liệu chúng ta khổ sở lấy được lại bị kẻ khác nuốt mất.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc nói,
- Đương nhiên, một khi trở mặt, cậu đem tài liệu này trực tiếp đối mặt với toàn bộ đám người chèn ép ở thành phố.
Đồng chí Khương Quân. Cậu hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Đến lúc đó. Có lẽ
tình cảnh của cậu so với hiện tại sẽ bết bát hơn, mọi mặt đều có áp lực.
- Không cần phải nói thêm nữa Diệp tổng, Khương Quân tôi chính là một
cây đao trong tay của Diệp tổng. Vì công ty, tôi nguyện làm cây đao này. Lần này tôi sẽ làm bất cứ giá nào, có người chơi công ty chúng ta,
chúng ta sẽ phải lấy mạng của chúng.
Khương Quân hừ lạnh, rất có chút bi tráng ‘Gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh. Tráng sĩ một đi, không trở về’.
- Diệp tổng, Ngưu Kiến Quốc thật không ra cái gì cả. Việc bẩn thỉu như
thế cũng có thể làm được, cơ bản là không giống với một Phó Chủ tịch
thường trực thành phố, chuyện này cứ giao cho tôi và Khương Quân đi.
Người như thế nếu không loại được ra ngoài, đất nước và nhân dân đều
không có lợi chút nào.
Sau khi Chủ nhiệm kiểm tra kỷ luật Ngũ xem xong. Ánh mắt kiên nghị nói.
- Anh Ngũ, anh cũng đừng dính vào chuyện này. Để một mình tôi đối mặt
là được rồi. Diệp tổng phải nắm toàn bộ cục diện, không thể để cho Diệp
tổng dính vào.
Hơn nữa, Diệp tổng có thể cung cấp những tài
liệu này, có thể Diệp tổng đã tận lực rồi. Cái Thiệu Trung vốn căm tức
với Diệp tổng, không thể kích động mâu thuẫn giữa hai bọn họ được.
Diệp tổng còn cần người trợ giúp, dù sao hiện tại tôi cũng rảnh rỗi,
công ty có mất đi một người quản vệ sinh cũng không sao cả.
Chỉ cần Diệp tổng có thể đem công ty phát triển hơn. Để tất cả mọi người có cơm ăn, có quần áo mặc, có tiền đi học và chữa trị bệnh. Cho dù
Khương Quân tôi có chết cũng không hối hận.
Khương Quân nói những lời đại nghĩa.
- Anh Khương anh có thể đi, Ngũ Vân Lượng tôi là người thế nào. Không
cần nói nữa. Việc này chúng ta sẽ cùng nhau làm. Anh cung cấp tài liệu,
tôi sẽ dẫn anh đi gặp trực tiếp Bí thư Lôi của Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủy.
Lần này sẽ xử lý Ngưu Kiến Quốc.
Vẻ mặt Ngũ Vân Lượng chính khí nghiêm nghị.
- Được, hai người cùng nhau phối hợp chắc chắn hiệu quả sẽ rất tốt.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Suốt đêm Ngũ Vân Lượng và Khương Quân đi đến tỉnh thành.
12 giờ ngày thứ hai mới tới tỉnh thành, hai người vội vàng ăn cơm.
Đầu giờ chiều đã có mặt ở bên ngoài phòng làm việc của Bí thư Lôi chờ rồi.
Lúc cầm tài liệu của hai người, Bí thư Lôi Gia Đông cẩn thận xem đi xem lại hai lần.
- Đồng chí Khương Quân, nghe nói tài liệu này là do anh lấy được?
Vẻ mặt Lôi Gia Đông nghiêm túc, hỏi.
- Vâng, đúng vậy, vì rất muốn nhanh chóng làm rõ ràng, cũng vì tập đoàn Hoành Không có tới 13 ngàn anh em công nhân. Tôi phải dùng phương pháp
đặc biệt này.
Khương Quân đứng nghiêm nói.
- Cậu làm
như vậy là trái pháp luật đấy, chỉ có cơ quan công an mới có thể làm như vậy. Cậu có nghĩ tới hậu quả của việc làm này không?
Bí thư Lôi hỏi.
- Tôi nghĩ tới rồi, tôi đến đây không có ý định có thể trở về. Chỉ cần
Bí thư Lôi có thể chú trọng xử lý việc này, Khương Quân tôi sẵn sàng
chấp nhận mọi sự xử lý của cấp trên.
Khương Quân rất cứng khí.
Thực ra, cuối cùng Diệp Phàm mới lộ ra ‘ Sát chiêu’với Khương Quân là
‘Bắt tay’. Khương Quân hiểu được, thân thủ của mình là ngũ đẳng.
Không thể tưởng tượng được Diệp tổng chính là cao nhân trong bóng tối,
so với chính mình còn lợi hại hơn rất nhiều. Khương Quân tin rằng, những cao thủ như thế này không thể đứng nhìn mình xui xẻo cả đời này không
đứng dậy được.
Không chừng đi theo Diệp tổng có lẽ là một cơ
hội rất lớn. Hiện tại tập đoàn công ty cũng không có tuyển dụng người,
cũng không loại bỏ bằng bất cứ giá nào.
Vậy nên, không thể
nào công bằng hoàn toàn, công bằng chỉ có thể là tương đối. Có thể làm
được tương đối công bằng đã là khá tốt rồi.
Đương nhiên, Diệp Phàm đã bị hấp dẫn không nhận thức được nhân cách của Khương Quân và
Ngũ Vân Lượng. Nhưng không có vấn đề gì cả, cả bên đều có lợi.
- Đồng chí Ngưu Kiến Quốc là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Hạng
Nam, việc này các cậu nên báo cáo với Ủy ban Kỷ luật thành phố Hạng Nam.
Như vậy mới đúng cấp, tuy nhiên, chức vụ của đồng chí Ngưu Kiến Quốc cũng khiến cho các cậu có chút bận tâm.
Việc này cũng là bình thường. Như vậy đi, đồng chí Khương Quân đi về
trước. Đồng chí Vân Lượng ở lại một chút tôi có việc muốn giao.
Bí thư Lôi nói,
- Còn đồng chí Khương Quân, cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý đi.
- Tôi hiểu rồi Bí thư Lôi.
Khương Quân đứng nghiêm chào theo kiểu quân nhân rồi nhanh chóng đi ra.
- Được rồi Vân Lượng, Ủy ban nhân dân tỉnh cùng với Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủy đã thành lập một tổ liên hợp điều tra, ngày mai sẽ đi đến tập đoàn
Hoành Không điều tra vụ án gian lận.
Tổ trưởng là đồng chí
Triệu Hướng Vân của Ủy bân nhân dân tỉnh đảm nhiệm. Tổ phó là đồng chí
Đông Đinh chủ nhiệm phòng Giám sát Ủy ban Kỷ luật tỉnh cùng với các đồng chí khác của Công an tỉnh.
Bởi vì cậu là nhân viên kiểm tra
kỷ luật của tập đoàn tổng công ty Hoành Không mà chúng tôi sẽ đến, đối
với tập đoàn Hoành Không mà nói cậu biết rõ hơn so với chúng tôi.
Cho nên, cậu phối hợp làm việc với chủ nhiệm Đông. Còn việc điều tra
như thế nào, có việc gì cậu phải báo cáo với tôi đầu tiên.
Vụ án gian lận lần này chính tôi phụ trách. Một số vấn đề quan trọng cậu có thể trực tiếp báo cáo vượt cấp cho tôi.
Vẻ mặt Bí thư Lôi nghiêm túc nói.
- Bí thư Lôi, nếu Ủy ban nhân dân tỉnh cùng với Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủy
hợp thành một tổ điều tra liên hợp, vậy có phải là Tỉnh ủy và Ủy ban
nhân dân tỉnh đã chính thức điều tra vụ án gian lận tập đoàn Hoành Không không?
Ngũ Vân Lượng hỏi.
- Trong lòng cậu có điều băn khoăn phải không?
Bí thư Lôi nhìn thấy tâm tư của Ngũ Vân Lượng trên mặt.
- Nếu nói không băn khoăn là giả dối, thời gian trước trên tỉnh vẫn
chưa có động tĩnh gì. Cho nên, tôi cũng không dám có hành động gì cả.
Tập đoàn Hoành Không là tập đoàn lớn, với thân phận của tôi. Một cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Các thành viên trong ban lãnh đạo bọn họ có thể
tha hồ chọc ngoáy, cũng có thể đàn áp tôi.
Thì chớ nói gì đến cán bộ cao cấp là Tổng giám đốc Diệp cùng Bí thư Vệ. Tuy nhiên, nếu lần này chính thức thành lập tổ điều tra trên tỉnh.
Tôi sẽ hoàn
toàn phối hợp thật tốt với các đồng chí trong tổ điều tra để điều tra rõ việc này. Cho dù có dính đến người nào. Đương nhiên, không phải là Ngũ
Vân Lượng tôi không lo lắng cho mình.
Chỉ có điều, đối với việc này lo lắng cho mình cũng chỉ là vô bổ, tôi thấy thật đau xót.
Ngũ Vân Lượng biểu lộ thái độ.
- Được rồi, đồng chí Vân Lượng, tôi hiểu băn khoăn của cậu. Cũng biểu
dương tinh thần của cậu. Lần này trên tỉnh sẽ chính thức thành lập tổ
điều tra.
Một số đồng chí làm tổn hại đến lợi ích quốc gia, cho rằng có thể lừa dối trót lọt. Đó là chuyện không thể.
Sáu mươi triệu, đối với doanh nghiệp đứng trong top 500 doanh nghiệp
mạnh nhất thế giới mà nói cũng không phải là con số nhỏ trong thời buổi
này, huống chi là tập đoàn Hoành Không đang phải đối mặt với cục diện
hỗn loạn.
Số tiền này không thể trở lại, xét cho cùng, cũng
không thể thanh toán cho Ủy ban nhân dân tỉnh. Cậu làm việc ở tập đoàn
Hoành Không, có thể nói là sẽ thuận lợi cho điều tra.
Nhưng.
Chính bởi vì cậu làm việc ở tập đoàn Hoành Không, nên cũng có những tình thế khó khăn. Bởi vì, dù ít dù nhiều, dù sao cậu cũng phải e dè một cái gì đó.
Con người đều có tình cảm, có người lại có ân tình
lớn, đương nhiên là luật lớn. Tuy nhiên, pháp luật cũng không phải hoàn
toàn vô tình đâu.
Ví dụ như một phụ nữ có thai phạm tội, cũng không thể lập tức đem ra bắn chết được. Cho nên. Tôi hiểu ý nghĩ của cậu.
Đương nhiên. Tôi hy vọng rằng cậu có thể vứt bỏ mọi điều băn khoăn đó,
làm thật mạnh mẽ. Cậu chính là đại biểu của Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng
ta. Cậu nhất định phải chú ý đến thân phận của mình.
Vẻ mặt Bí thư Lôi có vẻ nghiêm túc.
- Bí thư Lôi. Không phải là sáu mươi triệu, mà là 120 triệu.
Ngũ Kỷ Kiểm vừa nói ra, khiến Lôi Gia Đông lặng thần vài giây, hỏi,
- Sạo lại thế này, sáu mươi triệu lại thay đổi thành 120 triệu?
- Bí thư Lôi mời xem ạ.
Chủ nhiệm kiểm tra kỷ luật Ngũ đưa tài liệu ra.
Lôi Gia Đông cầm lấy tài liệu lật đi lật lại xem cẩn thận, ước chừng
phải một tiếng đồng hồ, Bí thư Lôi thấy rất chi tiết, xem lại mấy lần.
Lúc này, Diệp Phàm gọi điện thoại ân cần hỏi thăm một chút bí thư Ninh Chí Hòa.
- Nghe nói cậu đang ở dưới gây sức sức ép rất lớn.
Ninh Chí Hòa nói.
- Ha hả, cũng một chút thôi. Cháu hay nóng nảy, xin lỗi chú Ninh.
Diệp Phàm tỏ vẻ xin lỗi.
- Tính tình của cậu vẫn chưa sửa, làm việc phải điềm tĩnh, suy nghĩ kỹ
sau đó mới làm. Không suy nghĩ thì đó là hành động mãng phu, chỉ suy
nghĩ thôi mà không làm được đó là đồ lười.
Không thể chỉ làm
một mặt, mà phải kết hợp cả hai mới chính xác. Cho dù đồng chí Cái Thiệu Trung tốt hay xấu người ta cũng là Bí thư Thành ủy Hạng Nam.
Làm sao cậu có thể nói bóp người ta là bóp được, không nên đem bộ dạng giang hồ vào trong việc này.
Tôi biết cậu là cao thủ, giết chết Cái Thiệu Trung cũng chỉ như giết
một con kiến. Nhưng, cậu nghĩ một chút xem, cậu đắc tội với anh ta thì
có gì tốt.
Đừng cho là tôi không hiểu rõ, không phải là các
cậu bị cúp điện. Hiện tại cậu đang nếm phải đau khổ muốn cầu xin tôi
giúp đỡ phải không?
Người xưa đã nói, người ở dưới mái hiên
không thể không cúi đầu. Tập đoàn cơ điện Hoành Không của các cậu nằm
trên địa bàn của thành phố Hạng Nam.
Tuy nói là tỉnh cùng Ủy
ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước cùng quản lý xí nghiệp, nhưng, đó
là địa bàn của người ta. Người ta không quản được cậu, nhưng người ta có thể cản tay cậu lại.
Cậu thấy hiện thực rồi đấy, cậu xem đi, hiện tại đánh rắm còn không làm nổi, ngay cả việc sản xuất bình thường
cũng không có biện pháp nào tiến hành.
Cậu làm thế nào để
khiến tập đoàn Hoành Không khôi phục sản xuất, ngay cả việc sản xuất
bình thường cũng không làm được thì còn nói gì đến phát triển lớn mạnh
chứ?
Không cần nói cũng biết, Cái Thiệu Trung dùng biện pháp
đó để chỉnh lý cậu. Cậu cũng không phải nói vì sao tôi không ra tay cảnh cáo Cái Thiệu Trung.
Giang hồ đã có luật của giang hồ, thể chế có quy tắc của thể chế, chúng ta phải tuân thủ theo.
Người nào phá hỏng quy tắc phải trả giá rất nhiều.
Ninh Chí Hòa dông dài một hồi lâu không ngờ lại nảy sinh muốn châm chọc Diệp Phàm.