Cậu đến vì việc cử người xuống viện trợ Tây Tạng, Tân Cương phải không?
Thấy Diệp Phàm, Triệu Xương Sơn không khách khí liền bảo cậu ngồi ngay xuống ghế. Không đợi Diệp Phàm mở miệng, ông ta liền nói ngay.
- Vâng, việc cử cán bộ địa phương xuống hỗ trợ vùng Tây Tạng trước đây có thời hạn là 3 năm mà nay đổi thành 5 năm nên có chút rắc rối. Các đồng chí dưới đó than thở rằng ở các tỉnh khác, thời hạn chỉ có 3 năm thôi vậy thì vì sao Việt Đông chúng ta lại phải là những 5 năm. Hơn nữa, người ta cũng gần 40 rồi, đến Tân Cương Tây Tạng cắm rễ 5 năm khi trở về thì món hoàng hoa cũng nguội lạnh rồi.
Diệp Phàm cố ý thể hiện nét mặt buồn bực nói.
- Món hoàng hoa đã lạnh à cán bộ gần 40 thì đã soa nào? Công tác đảng không cần làm nữa sao. Ở Việt Đông là làm việc, còn ở Tây Tạng, Tân Cương thì không phải là làm việc ư.
Trước tiên, tư tưởng của các đồng chí này là có vấn đề, không có ý niệm kiên định toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ.
Trong công việc thì kén cá chọn canh, ghét việc nặng đòi làm những việc nhẹ nhàng. Nếu như đều ôm thái độ như vậy, thì ở Tây Tạng Tân Cương không phải chẳng có cán bộ nữa sao.
Chúng ta phải noi gương những người cả đời chẳng tiếc hy sinh. Hãy nhớ lại tinh thần khai hoang rừng thiêng nước độc năm đó, tinh thần quốc khánh, nghĩ đến tinh thần của những chuyên gia sản xuất ra năng lượng hạt nhân.
Không có bọn họ thì sao chúng ta có được xã hội phồn vinh như ngày hôm nay.
Triệu Xương Sơn cúi đầu nói tiếp, đồng chí Diệp Phàm là người gánh tội thay nên trong lòng như lửa đốt. Biết Triệu Xương Sơn đang ngầm gõ mình không làm tốt công tác, chuyện rắm gì cũng phải đi tìm ông ta.
- Bí thư Triệu, tôi hiểu rồi, sau khi trở về tôi sẽ kiến nghị với Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy giáo dục tư tưởng các đồng chí đó, kiến nghị Trường Đảng tỉnh ủy chú trọng đến việc giáo dục phương hướng tư tưởng cho các cán bộ. Truyền thống chịu khó chịu khổ không thể vì tiến bộ của thời đại mà vứt bỏ mất, tiết kiệm chịu khổ ở bất kỳ thời đại nào cũng không thể đánh mất.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, công tác tư tưởng của các cán bộ lúc nào cũng phải nắm cho chắc, không được thả lỏng dù chỉ là một chút. Triệu Xương Sơn, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Đương nhiên, tôi biết là mệnh lệnh bổ nhiệm Tỉnh ủy đưa xuống quả thực rất nặng nề. Nghe nói cậu được phân công quản lý phòng Cán bộ một, việc này được đổ lên đầu cậu. Trong thời gian ngắn phải thực hiện nhiệm vụ nặng nền, cậu băn khoăn cũng chẳng có gì lạ cả. Nhưng nhiệm vụ nặng mà vẫn có thể làm toàn diện, làm thật tốt thì mới là việc cậu nên làm.
- Tôi hiểu, bước tiếp theo tôi định đến các thành phố và địa khu, nghe ngóng cách nghĩ của các cán bộ bên dưới. Kết hợp với chỉ thị của Tỉnh ủy liên quan đến viện trợ Tân Cương Tây Tạng để triển khai lại công tác.
Diệp Phàm gật đầu.
- Ừ, không điều tra thì không có quyền phát ngôn, Tư tưởng của các đồng chí dao động, cái này cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng, chuyện bình thường chúng ta cũng không thể xem nhẹ rồi buông tay, mẹ kiếp, cái đó là không được. Đi cũng tốt, nhưng nhớ nắm cho chắc thời gian để thực hiện phương án, xử lý chuyện Viện trợ Tân Cương Tây Tạng cho thật tốt.
Triệu Xương Sơn nói.
- Nhưng Việt Đông lớn như vậy, tôi nghĩ, 1 tiếng rưỡi đồng hồ muốn đi cho hết thì chẳng thể đi được. Bí thư Triệu nghĩ nên đến chỗ nào thì tốt? Đối với Việt Đông, tôi dù nói là đã ở đây 1 năm rồi, cộng thêm thời gian đi huấn luyện ở Trường Đảng nữa thì cũng đã 1 năm rưỡi. Nhưng, nói thực, trừ Ngư Đồng và tỉnh thành, những nơi khác tôi chưa từng đi qua. Nói đến Việt Đông, quả thực có chút xấu hổ.
Diệp Phàm giấu đầu lòi đuôi,dĩ nhiên là đang bắt đầu thăm dò Triệu Xương Sơn.
- Ờ, khoảng thời gian trước, cậu chuyên tâm phá vụ thảm án. Đúng là không có thời gian để dạo qua. Vùng Việt Đông này lớn vậy? Nhiều nơi để đi lắm.
Phải nói tại sao việc viện trợ Tây Tạng và Tân Cương bao năm nay đều đưa ra. Cái này căn nguyên là do địa lý của hai khu vực Tây Tạng và Tân Cương đều hạn chế, điều kiện quá khó khăn, kinh tế so với chúng ta bên này cũng lạc hậu hơn mấy năm.
Bọn họ bên đó cần phải có quan điểm tư tưởng sâu của vùng duyên hải, dể các đồng chí có kinh nghiệm phong phú đi hiệp trợ một chút.
Kéo nền kinh tế địa phương phát triển, cải thiện dân sinh, cải thiện cuộc sống của họ. Đương nhiên, chúng ta không phải thần Phật có thể lập tức biến hóa, viện trợ Tây Tạng Tân Cương cũng là một vấn đề kéo dài trường kỳ không ngừng nghỉ.
Cho nên, nói theo hướng ngược lại, nơi có những đồng chí có năng lực dĩ nhiên là những thành phố miền duyên hải được hiện đại hóa tương đối mạnh, chẳng hạn như Thẩm Quyến với chính sách cải cách mở cửa, còn có khu Hải Châu…
Nhưng, hai khu vực này tương đối đặc biệt, vì đây là đặc khu, cho nên, kinh tế phát triển tương đối nhanh, những đồng chí ở đó phải có đầu óc một chút.
Triệu Xương Sơn chậm rãi nói.
Trong lòng Diệp Phàm đã sớm nghĩ ra, ý muốn nói là đồng chí Triệu Xương Sơn không hài lòng với một vài cán bộ ở hai vùng Thâm Quyến và Hải Châu. Chuẩn bị điều chỉnh một chút, cho nên mới mở miệng nhắc đến hai vùng này đầu tiên.
Sau khi về Diệp Phàm mời Túc Nhất Tiêu và Vu Chí Hải ra ngoài, đem chuyện Viên trợ Tân Cương Tây Tạng kể sơ qua. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không kể gì về chỉ thị của Triệu Xương Sơn, chỉ ngầm biến chỉ thị ngầm của Triệu Xương Sơn thành suy nghĩ của riêng mình.
- Lần này, vấn đề việc hỗ trợ vùng Tây Tạng có vài chỗ rắc rối, điều kiện cũng hơi khắc khe một chút, chắc hẳn chẳng có bao nhiêu người đến báo danh đúng không?.
Phó bí thư thường vụ tỉnh Vu Chí Hải nghiêm nét mặt nói.
- Vâng. Giờ mới chỉ có hơn chục đồng chí đến đăng ký thôi. Cách con số 50 người còn xa lắm. Em nghĩ nếu cứ sắp xếp cách cứng nhắc như thế thì khó đấy. Hơn nữa, lần này điều kiện của Tỉnh ủy đưa ra, những cán bộ phù hợp điều kiện đều tầm khoảng đầu 40 rồi. Thông thường, đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Chí ít thì cũng phải ở huyện ủy. Những người này đều có quyền cao chức trọng nên phần lớn chẳng ai muốn đến vùng Tây Tạng Tân Cương ở lại đó 5 năm trời. Vì tuổi tác có buông tha ai đâu chứ.
Diệp Phàm thở dài.
- Đúng vậy, nếu tiếp tục quy định cứng nhắc như thế thì e rằng phải đắc tội với nhiều cán bộ ấy chứ. Đắc tội với những đồng chí này thì chẳng có gì lo ngại mà điều rắc rối ở chỗ những người này có thể ngồi lên vị trí như hiện nay, chắc chắn không thể không có nhân vật có thế lực đứng sau. Chẳng hạn cán bộ cấp Phó giám đốc sở đều phải do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy xuống khảo hạch, thường thường chức vị của một Phó giám đốc sở đều có liên quan đến một vị lãnh đạo tỉnh ủy. Người ta mà xuất hiện, thì ít nhất cũng phải là một cán bộ cấp phó tỉnh đó. Những loại cán bộ cấp cao như vậy, đắc tội một chút thì còn đỡ, chứ nếu như đắc tội lớn thì phiền phức lắm.
Túc Nhất Tiêu phân tích nói.
- Này ông em, lần này e là ông em thực sự gặp phiền phức rồi. Trước đây, mọi người đều tranh nhau đo hỗ trợ vùng Tây Tạng. Để được đến đó, những người này đều ồ oạt chạy cửa sau.
Cậu thì hay lắm, năm nay vừa tiếp nhận cái này, thì nó liền biến thành cái lò lửa. Phải đập lửa thế nào thì cậu phải nghĩ cho kỹ. Tôi đoán hai đồng chí Cổ Hoài và Phượng Quốc Hưng cũng chẳng có lòng tốt đâu.
Cổ Hoài giao cho một Phó trưởng ban mới như cậu tiếp quản Phòng cán bộ 1, tuy nói quyền lực rất lớn, nhưng trọng trách cũng không nhẹ!
Quyền lực lớn là chuyện tốt. Nhưng, đôi lúc quyền lực cũng là chuyện xấu. Vai của cậu nếu như quá yếu không thể gánh nổi thì sẽ bị nó đè nát đấy.
Vu Chí Hải nói chuyện với Diệp Phàm khá tùy tiện, nói cũng rất thực tình. Ông ta cũng thực lòng lo lắng thay cho Diệp Phàm.
- Cái này, thực sự em rất lo, mẹ nó, mới lên chức chưa được mấy tháng, phiền phức cứ hết cái này đến cái kia lao tới chẳng được yên chút nào. Thực sự chuyện mũ quan cấp trên đã định cả rồi, chúng rm chỉ là một chân chạy việc vậy thôi. Cái chuyện phỏng tay này cấp trên chẳng có thái độ gì cả, chẳng có thái độ mà điều kiện lại hà khắc như thế, em đâu phải thần tiên chứ, làm sao mà giàn xếp cho được?
Diệp Phàm không kìm nỗi nói vào câu bực bội.
- Dù thế nào đi chăng nữa, việc thì vẫn phải làm.Cổ Hoài giao cho cậu Phòng cán bộ 1 chắc chắn không có ý tốt gì. Nhưng cũng không ngờ lại bị cậu lât ngược. Giờ phút này nếu có ai ngậm máu phun người thì có lẽ người đó là đồng chí Cổ Hoài.
Thực ra, công việc thì phải hặp khó khăn thôi. Diệp Phàm nghĩ đi, vấn đề cử người xuống hỗ trợ vùng Tây Tạng, Tân Cương khó hơn thảm án mà cậu đã phá sao? Chắc chắn không thể nào, hơn nữa, trong chuyện này cậu có gặp nguy hiểm không. Kỳ thực, tôi nghĩ, chỉ cần cậu làm việc tốt một chút. Cậu mới có thể coi như đứng vững trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, đứng không vững là điều đại kỵ.
Đại hội thuyền rồng đã bước đầu tạo uy tín cho cậu trong Bộ rồi, chỉ cần việc sắp xếp cán bộ làm cho tốt. Coi như đã đặt nền móng để cậu đứng vững rồi.
Việc điều động người hổ trợ Tân Cương Tây Tạng lần này làm cho tốt. Chỗ đứng của cậu thực sự ổn định, lời nói của cậu cũng có quyền lực nhất định.
Người khác vốn không cầm đồ ăn của cậu, lúc nào cũng muốn dùng mấy thứ thiu ôi làm bẩn đồ ăn của cậu. Sau này người ta có muốn làm mấy chuyện ôi thiu thì cũng phải lượng sức xem có nổi hay không chứ?
Vu Chí Hải khuyên giải an ủi nói.
- Anh Vu nói đúng, em đúng là hơi có tâm lý sợ khó. Kỳ thực, từ Lâm Tuyền bước đến ngày nay, em đa bị gai đâm quá nhiều rồi. Để có được thân phận như hiện nay, cuộc đời là một cuộc vật lộn, vật lộn vài lần thì mới được gì đó chứ, hahaha…
Trong lòng Diệp Phàm lại sáng sủa trở lại.
- Ông em nghĩ thoáng thật.
Túc Nhất Tiêu gật đầu, rồi lại hỏi:
- Đội trưởng Vương khi nào đi Cổ Đình?
- Chắc mấy ngày nữa thôi, em chuẩn bị đi Thâm Quyến một chuyến, sau khi trở về sẽ đưa cậu ấy đi Cổ Đình nhậm chức.
Diệp Phàm sắc mặt có chút âm trầm.
- Đi Thâm Quyến, mộ Trưởng ban lớn như cậu đi dạo một vòng chắc cũng kinh động nhiều cán bộ đấy nhỉ!
Túc Nhất Tiêu cười nói.
- Lần này em định lặng lẽ xuống đó, tùy tiện đi thôi mà. Chủ yếu là chuyện khảo hạch sinh viên đặt tại Thâm Quyến, cho nên cũng muốn đi xem sao.
Diệp Phàm cười nói.
- Dù có nói thế nào thì đồng chí Vương Triều vẫn được đề bạt. Vùng Cổ Đình này tuy nói là vùng nghèo nàn lạc hậu nhưng tốt xấu gì cấp bậc chức vụ cũng còn mà. Đội trưởng Vương đến đó cũng đảm nhiệm vị trí Cục trưởng Cục công an địa khu, coi như là chủ quản chân chính một phương rồi.
Vu Chí Hải cười nói, sau đó liếc sang Diệp Phàm, nói tiếp
- Đến lúc đó cậu nói cho Vương Triều một tiếng, tôi cũng muốn đến Cổ Đình dạo chơi, Ủy ban Kỷ luật cũng có chút chuyện. Kể ra cũng hổ thẹn, địa khu Cổ Đình cách tỉnh thành quá xa, tôi lên chức vẫn còn chưa đi đến đó.
- Xin cám ơn.
Diệp Phàm gật đầu. Hắn biết Vu Chí Hải xuống là để nâng đỡ. Có một Phó bí thư thường vụ Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủy nâng đỡ, sau này cuộc sống của Vương Triều cũng sẽ khá hơn. Chí ít có người muốn làm khó cậu ta thì cũng phải nghĩ đến người nâng đỡ.
- Ha ha… Đừng có quên lão họ Túc này nhé.
Túc Nhất Tiêu cười nói
- Sao quên được chứ. Lúc đó, bác đi giám sát chút gì đó, thị uy một chút nhỉ!
Diệp Phàm trêu ghẹo nói.
- Tôi nào dám, có Trưởng ban như cậu ở đây, đám quan lại người ta như ong vỡ tổ bao vây quanh cậu. Túc Nhất Tiêu tôi đã là củ hành tây gì chứ, rồi lại đến anh Vu kia lóe lên, các quan trốn còn không kịp kìa.
Túc Nhất Tiêu tâm tình vui vẻ, pha trò cười.
- Nói cũng đúng, người ta sợ tôi, đương nhiên tránh xa tôi. Tôi với ông em Diệp đúng là tương phản, cậu ấy cấp mũ quan, tôi hãi mũ quan. Hình như hơi giống Hắc Bạch vô thường trong điện Diêm La đấy nhỉ!
Vu Chí Hải cũng cười sảng khoái.
- Mẹ nó, ôn vịch này cuối cùng cũng chút đi rồi.
Phó giám đốc sở Tài chính tỉnh Tương Tiểu Lâm mở miệng mắng,liếc mắt nhìn Hà Ý Công nói:
- Lão Hà, giờ anh có thể phục chức rồi.
Hà Ý Công vốn đảm nhiệm chức Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, sau đó bụ Vương Triều chen đến giành mất chức đội trưởng. Thằng nhãi này trong bụng chứa toàn lửa giận chưa cách nào phát tác được.