- Không phải đơn giản như vậy, ba năm trước tôi quay lại, đến Bạch
Vân am luôn, Châu Lệ nói với tôi rồi, cô ấy là một người hiếu thuận.
Nói là trừ phi bố mẹ cô ấy đồng ý bằng không cả đời cô cũng không lấy chồng.
Tôi đã đi tìm bố mẹ cô ấy, nhưng hai người đó đúng là ngoan cố. Sau đó
mới biết trong khu Giang Hoa có vị công tử tên Lý Chí người này không
hiểu sao đã nhắm phải Châu Lệ.
Chỉ có điều Châu Lệ có chết
cũng không đồng ý, Lý Chí là người có tiền, với số tiền lớn này cha mẹ
cô ấy cũng đã bị mờ mắt rồi.
Tự nhiên lại ép Châu Lệ, sau đó không còn cách nào, nên cô ấy đành phải lên núi xuất gia.
Ngày trước là tu hành, ban phát nhưng Lý Chí còn đi theo quấy rối, và hứa sẽ lấy số tiền lớn để sửa am.
Ngay cả sư thái chủ trì Bạch Vân am còn phải động lòng, nên đã khuyên Châu Lệ, sau đó khi Châu Lệ tức giận đã cắt bỏ tóc đi.
Lý Chí thấy thế mới bỏ quyết tâm,nhưng trong lòng vẫn còn ham muốn.
Thỉnh thoảng lại cho người đến hương khói rồi tiền của cho Bạch Vân Am.
Tôi vừa nghe đã đến tìm cha mẹ Châu Lệ. Không ngờ, hai người đúng là già mồm, lại còn châm chọc, khiêu khích.
Ai mà biết được không lâu sau Lý Chí lại nhận được tin tức này. Không
ngờ lại cho người sàng khiêu khích tôi, tính tình tôi sao mà chịu được.
Mà Châu Lệ lại như thế này, công thêm hắn ta công kích tôi trước, nên
tôi thật sự không nhịn được, trong cơn tức chúng tôi đã đánh nhau.
Kết quả là đánh thương đầy người. Có mấy người bị thương nặng. Bởi vì
tôi là quân nhân nên cơ quan công an đã giao tôi cho bên quân đội xử lý.
Khương Quân nói.
- Như anh hoàn toàn là phòng bị mà, họ xử lý anh ra sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Là thế này, không ngờ chú của Lý Chí lại là Lý Thành Thọ, lại chính là tư lệnh quân khu Giang Hoa.
Chẳng trách mà hắn ta lại kiêu ngạo như vậy. Tuy lãnh đạo bộ đội đối
với tôi không tệ nhưng Lý Thành Thọ có thể ngồi lên chức tư lệnh quân
khu Giang Hoa chắc chắn phải có liên quan đến hệ thống quân đội.
Bên quân đội muốn xử lý tôi, tôi không phục. Kết quả bên kia cưỡng chế
khiến tôi phải chuyển nghề. Thực ra tôi biết, sư trưởng của tôi muốn bảo vệ tôi nên mới làm thế.
Bằng không đã xử lý rồi. Đổi nghề
thế này thì quân đội cũng không quản lý tôi. Mà có thể sẽ đạt đến hiệp
định gì, sư trưởng của chúng tôi đã nói với tư lệnh Lý.
Cho nên, bên đấy không hề có người nào đến tìm tôi. Mà người bị tôi đánh thương cũng đã chữa trị rồi.
Lúc ấy tôi ra tay vẫn nhẹ nhàng, bằng không, đánh chết họ thì cũng không thành vấn đề với tôi.
Khương Quân phẫn nộ nói.
- Kết quả là làm việc này đến tận giờ. Có thể người nhà họ Lý cũng đã
giật dây bố mẹ Châu Lệ rồi. Nên cha mẹ của cô ấy không đồng ý, mà Châu
Lệ lại là người có hiếu. Vì thế hai người anh vẫn đang đứng ở hai bên có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Đại thể là như thế. Châu Lệ cũng như một cái cây tuổi chúng tôi cũng không còn nhỏ, cô ấy cũng đã ba mươi hai, ba ba rồi.
Lần trước tôi bị đuổi khỏi khu công nghiệp nặng có thể cũng liên quan
đến người nhà họ Lý. Tập đoàn Hoành Không chúng ta nói là do Tỉnh quản
lý nhưng ngày trước Điền Nam cũng quản lý.
Nhà họ Lý lại có quyền thế, ra tay một chút cũng chẳng vấn đề gì.
Khương Quân phẫn nộ nói.
- Không sao, nế như người nhà họ Lý đã dừng tay vậy thì thôi. Nếu như
còn gây khó khăn thì Diệp Phàm tôi sẽ cho hắn biết thế nào là thủ đoạn
Diệp thị.
Diệp Phàm nói đến đây nhìn khí phách ngang nhiên, hống hách hẳn.
- Bí thư Diệp, không cần phải quản lý chuyện của tôi. Nhà họ Lý không
đơn giản, mà tôi cũng không sợ hắn. Chúng ta là người một nhà, ăn no cả
rồi cũng không đói. Sợ cái gì chứ, thực ra cũng muốn cho tên họ Lý kia
một trận.
Khương Quân nói, âm thanh thật là lạnh nhạt.
- Anh muốn làm gì đồng chí Khương Quân. Chúng ta là xã hội pháp chế, làm gì cũng phải có đầu óc, suy nghĩ.
Chuyện lần trước còn không tỉnh sao? Làm gì cũng phải dùng cái đầu chứ
không phải động tay động chân. Mà nhà họ Lý có ưu thế, nên lại để ý anh.
Bọn họ còn để anh làm chuyện bất chính rồi cho anh vào tròng. Khương
Quân, anh không phải người ngu, anh là người thông minh, việc này tôi
không nói nhiều nữa.
Nhưng việc của Lý Chí anh không nên ra
tay. Tôi làm, tôi biết anh đang lo tôi có chuyện gì phải không, anh nghĩ xem, thân thủ tôi thế này sao có thể xảy ra chuyện gì?
Nói không phải khoa trương. Người nhà họ Lý, ha ha, với tôi chỉ là bọn tép riu thôi. Anh có tin hay không?
Diệp Phàm nhìn Khương Quân.
- Tôi tin, tuyệt đối tin.
Khương Quân gật đầu. Nghĩ đến thân thế Diệp Phàm thế, trẻ thế mà ngồi
được vị trí lãnh đạo Hoành Không, nghe nói gần đây anh ta lại còn điều
chỉnh được nhân sự trong thành phố.
Nếu không có năng lực thì làm sao có thể làm chuyện lớn thế được, có thể đồng chí này có liên
quan đến các đồng chí có chức vụ lớn trong tỉnh, vì thế đồng chí Diệp
Phàm này, cũng không dễ sống.
- Còn nữa, việc của Mộc Châu Lệ chúng ta cùng nhau giải quyết. Làm thì cũng phải phiền đến Bạch Vân An, đến lúc đó, chỉ sợ cô ấy không hoàn tục. Đồng chí Khương Quân ngồi đó
mà chờ ôm vợ.
Diệp Phàm cười nói. Nhìn Khương Quân, hỏi :
- Mà khi anh 18 tuổi đã quen biết Mộc Châu Lệ rồi, đồng chí này đúng là dậy thì sớm hả?
Nhìn Diệp Phàm có ánh mắt kỳ lạ, Khương Quân đỏ bừng mặt, ấp úng nói :
- Việc này, người ta nói là tâm đầu ý hợp mà, chúng tôi là vừa nhìn đã
yêu mến. Nhưng bí thư Diệp, tôi chưa hề đụng chạm cô ấy. Chỉ là nắm tay
thôi.
- Ha ha ha, có thể lúc đó hai người còn quá trẻ, không hiểu làm gì đúng không?
Diệp Phàm cười to nói.
- Việc này… có chút, khi đó tôi còn cổ hủ, hôn còn chẳng biết hôn làm sao.
Khương Quân sờ đầu nói. Rất ngại ngùng.
- Đến hôn còn không hôn sao, sao lại có đồng chí thuần khiết thế này?
Diệp Phàm nói.
- Thì thế, giờ muốn hôn thì lại không dám hôn. Không thể phỉ báng cô ấy được đúng không?
Mà tôi có cảm giác sư thái Mễ Nguyệt rất thần bí, hình như là rất kỳ quái. Tuy tôi chưa gặp mặt bà ta.
Nhưng người thì đã gặp hai lần rồi. Chỉ có điều người ta không để ý
tôi, tôi nhiệt tình chào hỏi, nhưng bà ta rất lạnh lùng, chỉ ừ một tiếng ở trong cổ họng. Khiến cho người ta đều có cảm giác như một khối băng.
Khương Quân nói.
- Vị sư thái này đúng là kỳ lạ.
Diệp Phàm gật đầu, nói :
- Anh yên tâm, có quái hơn thì chúng ta cũng khống chế được. Tôi không
thích hảo hán đơn thân. Cả việc nhà và công việc đều tốt mới tốt đúng
không?
- Bí thư… Diệp. tôi…
Mắt Khương Quân đã đỏ.
- Ha ha, mắt anh đỏ rồi, anh là một anh hùng hảo hán cơ mà.
Diệp Phàm cười, đứng lên, đánh vào người Khương Quân một cái.
- Đúng vậy, bí thư Diệp nói đúng, Khương Quân tôi là một nam tử hán, không phải là đàn bà. Tôi đi làm. Làm việc đàn ông làm.
Khương Quân nói, lau nước mắt, bước ra ngoài.
Nửa tiếng sau Khổng Ý Hùng đã quay lại.
- Sao Ý Hùng, nhìn sắc mặt anh không tốt?
Diệp Phàm kinh ngạc, đặt tài liệu xuống nhìn anh ta.
- Thật là bực mình.
Khổng Ý Hùng đứng trước bàn Diệp Phàm tức giận nói.
- Ai làm anh tức vậy?
Diệp Phàm buồn bực nói. Hiện giờ quyền lực ở Hoành Không là lớn nhất,
người trong Tập đoàn đều hiểu Ý Hùng là người của Diệp Phàm thì còn ai
dám chọc tức ông ấy.
- Bí thư Diệp, anh yêu cầu tôi đi điều
tra bả hợp đồng đó, nhưng họ nói bản hợp đồng đó rất quan trọng. Mà bản
đó là chứng cứ quan trọng nhất.
Khổng Ý Hùng nói.
- Họ không cho đúng không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi đã nói hết lời mà không tác dụng gì, còn nói, nếu như tôi còn nói hơn thì sẽ làm ảnh hưởng đến tổ điều tra. Muốn giữ lại gì của tôi.
Khổng Ý Hùng nói.
- Giữ lại cái gì của anh, đúng là kiêu ngạo.
Diệp Phàm đứng lên nói :
- Đi cùng tôi, để tôi xem xem họ muốn giữ lại cái gì của tôi.
- Bí thư Diệp, họ, thôi, cứ chú ý là được rồi.
Khổng Ý Hùng lại lo lắng nói.
Dù sao, tổ điều tra là do chính quyền tỉnh liên kết với ủy ban kỷ luật
tỉnh thành lập được, mà người phụ trách lại là phó chủ tịch Triệu Hướng
Vân.
Triệu Hương Vân là Phó chủ tịch Tỉnh thường vụ. Những ủy viên trong Tỉnh đều phải tôn trọng ông ta.
Đương nhiên anh không thể nói được đồng chí này ngay trên vạch xuất
phát của thành ủy. Việc này theo cách nói một bên thì chứng tỏ anh không có bản lĩnh.
Không lâu sau đã đến nhà khách Hoành Không.
- Ơ, viện binh đến rồi sao?
Vừa đến phòng khách nhà khách phát hiện ra có âm thanh bên cạnh nói,
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, thất có mấy người ngồi ở trên sô pha bên
phải phòng khách. Trong đó có một tên rất kiêu ngạo.
- Đương nhiên là viện binh rồi, thấy không, một mà thành hai. Không bằng chó má.
Một tên thanh niên khác cũng kiêu ngạo mắng chửi.
- Đừng ăn nói vớ vẩn.
Một người trung niên đeo chiếc kính đứng dậy nói hai người kia, nói :
- Xin lỗi bí thư Diệp, chúng không biết anh.
- Là người khác thì là chó má đúng không? Hai người đó là ai? Tên gì?
Tôi sẽ đến hỏi chủ tịch Triệu, Diệp Phàm tôi lúc nào mà thành “ chó má
cũng không bằng”?
Diệp Phàm chỉ vào hai người đó nói.
Hai người này cũng kiêu ngạo, mà Diệp Phàm cảm thấy không hài hào chút nào.
Có lẽ là có âm mưu gì đây, mà tổ điều tra lần này đúng là phức tạp.
Bọn họn như vậy cứ như là giải vây cho Chu Đống. Rõ ràng là điều tra nhưng thực chất là bao che cho Chu Đống.
Mà hai tên đó muốn dệt chuyện, đến lúc đó nếu như không kìm được thì sẽ gây khó khăn, chỉ sợ sẽ lại trúng kế của tổ điều tra.
Nhưng
Diệp Phàm cũng không phải tâm địa gian giảo. Anh ta cũng không thể trúng bẫy nào, bởi vì việc của Chu Đống hầu hết Diệp Phàm đều có chứng cứ
trong tay. Hắn ta còn có quyền phát ngôn hơn cả tổ điều tra.
- Bí thư Diệp, việc này, rất xin lỗi. Trẻ tuổi không biết gì.
Người đeo kính nói.
Người này là chủ nhiệm phòng hai bên giám sát của Ủy ban kỷ luật – Đông Đinh Căn, là người phụ trách tổ điều tra cũng là tổ phó tổ điều tra.
Tuy Diệp Phàm không rõ về tổ điều tra nhúng cũng đã biết về những người phụ trách.
Dù sao việc này cũng liên quan đến Chu Đống của Hoành Không.