Quan Thuật

Chương 261: Chương 261: Bốn mỹ nhân cuồng đánh ba nam nhân.




- Quái lạ! Đúng là hình như dáng vẻ giống như ăn trộm.

Lan Điền Trúc gật gật đầu, bắt đầu xoi mói nhìn Tề Thiên đáng thương bình phẩm, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu với Diệp Phàm:

- Hừ! Anh chàng này là bạn của anh sao! Vẻ mặt gian xảo…

Đương nhiên nửa câu nói này của Lan Điền Trúc, Tề Thiên cũng nghe thấy, tý nữa thì tức điên lên, nhưng may còn nghĩ đến đại cục nên bỏ qua

Diệp Phàm thì biết tỏng suy nghĩ thật sự trong lòng ga, con mèo cái Triệu Tứ tiểu thư đã đến, con chuột nhỏ Tề Thiên đương nhiên phải chuồn đi rồi.

- Ha ha ha, người anh em của tôi, tên là Tề Thiên.

Cậu ấy là một Thiếu tá, đừng nói khó nghe như vậy.

Vẻ mặt gian xảo là có ý gì chứ? Cậu ấy rất tài giỏi đấy, mới hai mươi tuổi đã đeo quân hàm cấp bậc Thiếu tá rồi, hơn nữa còn là chức vụ thực quyền

Diệp Phàm lờ đi Tề Thiên cứ chớp mắt về phía hắn, hơn nữa lập tức tiết lộ gốc gác của gã rất cụ thể, giống như đang viết tự truyện.

Tin rằng tiểu thư Triệu Tứ lạnh lùng thông minh sau khi nghe thấy sẽ liên tưởng đến một chút gì đó.

Quả nhiên chuyện gì đến cũng sẽ đến.

- Hừ! Thiếu tá Tề thật phong cách, một kẻ đáng thương tự mình hại mình mà thôi.

Một tiếng hừ lạnh lẽo phát ra từ trong đôi môi anh đào của tiểu thư Triệu Tứ, ám chỉ bên trong vô cùng rõ ràng khiến cho ba mỹ nhân còn lại nhất thời tỉnh táo, trao đổi ánh mắt ngầm hiểu với nhau.

- Chị Tứ, rút cuộc là có chuyện gì? Người nào tự mình hại mình?

Tống Trinh Ngọc hỏi vẻ ngây thơ.

- Còn có thể là ai ngoài Tề đại hiệp! Ha ha ha

Gà mái Lan Điền Trúc lại bắt đầu đẻ trứng rồi.

- Thật không? Tề đại hiệp, anh có thể nói tại sao lại tự hại mình không? Vì ai mà tự hại mình, mùi vị tự hại mình như thế nào, hại mình ở chỗ nào.

Dáng vẻ Khả Khả rất thành thật.

Em gái Diệp Khả Khả giống như một con búp bê vải, giọng nói mềm mại liên tiếp hỏi thăm tại sao, thiếu chút nữa hù chết Tề Thiên.

“Hừ! Mẹ nó, bốn mỹ nhân Thủy thành này xác thực không phải thứ đồ dùng để trưng cho đẹp, may mà đem mồi lửa chuyển về hướng Tề Thiên, bằng không thì mình thảm rồi.

Thật là tà khí, sớm biết như vậy dứt khoát đã mời đám ‘Thủy thành tứ tú’ của Lô Vỹ đến rồi, bốn mỹ nhân đấu với bốn anh hùng nhất định chơi rất vui, ha ha ha”

Diệp Phàm cũng toát mồ hôi lạnh, yên lặng cầu khấn cho người anh em Tề Thiên.

- Tôi…tôi…

Tề Thiên lắp.

Trái lại Yêu côn Phạm Võng là bê con mới sinh nên không sợ cọp cái, ưỡn thẳng người cười nói:

- Tự hại mình ai không chơi qua, chúng tôi ở trường học thường xuyên chơi như vậy-

- Vậy sao? Chơi như thế nào, nói ra cho bốn chị em Thủy thành chúng tôi mở rộng tầm mắt-

Chị Triệu Tứ sắp phát điên, lúc này ai dám đứng ra nói giúp cho Tề Thiên thì đó chính là mục tiêu công kích cuối cùng của cô ta, hơn nữa tuyệt đối là loại cấp bậc tàn nhẫn.

Không đem người ta chỉnh đốn cho đến mức bộ tàn phế tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Diệp Phàm sớm đã nhìn ra, cho nên cứ làm ra vẻ bàng quan, tìm cái khóa sắt lớn khóa chặt miệng mình, dù có chuyện gì bây giờ tuyệt đối không thể mở miệng.

Nếu mở ra chính là tự tìm cái chết cho mình.

Cũng khó trách tiểu thư Triệu Tứ tức giận, lần trước người nhà ép cô ta đi xem mặt, kỳ thực bản thân cũng không đồng ý, thầm nghĩ thời đại nào rồi còn hứng thú với loại phương thức đi xem mặt cũ rích này.

Nhưng cánh tay khó xoay được bắp đùi, người của đại gia tộc thỉnh thoảng sẽ gặp phải khó khăn lớn như vậy.

Cuối cùng cũng là bị mẹ cứng rắn ép đi gặp mặt, chuyện này khiến tiểu thư Triệu Tứ rất ấm ức. Cuối cùng Tề Thiên chơi một chiêu tự mình hại mình, làm chân bị thương gì đó, chuyện này thật sự khiến tiểu thư Triệu Tứ rất mất mặt.

Mặc dù bản thân không muốn đi xem mặt nhưng bị đối thủ xem mặt khinh thường như vậy, tiểu thư Triệu Tứ luôn cho mình cao hơn người khác làm sao có thể chịu được, thề rằng không báo thù này thề sẽ không mang họ Triệu.

- Ha ha, đó đều là chơi một số trò vớ vẩn ở trường học thôi.

Phạm Võng tựa hồ cũng nghe ra một chút mùi vị bên trong, trong lòng hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường, cho nên cũng muốn nhanh chóng thoát thân nhảy ra khỏi vòng thị phi bao vây của con cọp cái.

Nhưng các vị em gái người ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho y, ai kêu gã làm con chim đầu đàn.

- Chuyện vớ vẩn cũng là chuyện, chúng tôi muốn nghe xem.

Diệp Khả Khả nói bổ sung, cô ta thật sự không biết chuyện rối rắm của tiểu thư Tề Thiên và Triệu Tứ, chỉ cảm thấy chuyện này rất vui vẻ và mới lạ mà thôi.

- Đơn giản chính là có một số em gái xinh đẹp nào đó dáng vẻ không bằng người khác hẹn chúng tôi đi xem phim, dạo phố gì đó.

Mấy người anh cùng phòng của chúng tôi toàn bộ đều chơi tự mình hại mình.

Chỉ cần một chút thuốc đỏ trên tay là xong chuyện rồi, thật sự rất linh nghiệm.

Các em gái chỉ nhìn cũng đủ rồi, ai muốn đi dạo phố với một nhân sĩ tàn tật chứ.

Nếu trên đường gặp phải kẻ cướp có khì còn cần các cô em phải che chở cho nhân sĩ tàn tật.

Tuy nhiên những cô em này cũng không có ai muốn cướp giật, đánh cướp, trừ phi mắt mù, ha ha ha.

Yêu tính của Phạm Võng lại phát tác, liều mạng gạt bỏ tất cả mọi thứ.

- Hừ! Anh nói gì vậy, lẽ nào bốn chị em Thủy thành chúng tôi tướng mạo không bằng người khác

Tiểu thư Triệu Tứ tức nổ phổi, co rằng Yêu côn Phạm Võng cố ý hạ thấp đám người bọn họ.

Ám dụ đám người bọn họ tướng mạo không bằng người khác, cũng chính là nói bọn họ là mỹ nữ cấp bậc khủng long.

Kỳ thực Phạm Võng rất oan ức, gã nói rất thật lòng, không ngờ tiểu thư Triệu Tứ lại liên tưởng đến chuyện tự hại mình của Tề Thiên và cô ta.

Chuyện ngẫu nhiên trùng hợp như vậy cũng quá ăn khớp với ý trời, chỉ có thể nói do Phạm Võng xui xẻo.

Tề Thiên lại âm thầm giơ ngón tay cái lên với Phạm Võng, thầm nghĩ, “ Bà mẹ nó, thích quá! Ông mày chính là có ý tứ này?”

Thằng nhãi này chỉ là âm thầm thoải mái sức lực một chút, khi đụng đến đao thương thật sự lại tịt ngòi.

Hai con hồ ly Vu Kiến Thần và Tào Vạn Niên sớm đã trốn vào trong góc uống trà, yên lặng xem trò hay mở màn.

Trong lòng hai người cũng âm thầm giật mình, cảm thấy năng lượng của Diệp Phàm tựa hồ không chỉ đến từ những người bạn trai không tầm thường, bạn gái tuyệt đối cũng không đơn giản, tựa hồ đều là có gia thế cực tốt.

Bằng không dựa vào cái gì dám khoe khoang là “ Thủy thành tứ mỹ”, không phải sẽ chết chìm trong miệng lưỡi của hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ của thành Thủy Châu rồi sao.

- Diệp Phàm, gã là ai, sao lại nói như vậy, chúng tôi thật sự là khủng long sao?

Lan Điền Trúc đột nhiên chuyển mũi nhọn về hướng đồng chí Diệp Phàm đang thoải mái trốn ở bên cạnh.

Trong lòng anh chàng này chợt ớn lạnh kêu to, “ Khổ vậy! Trốn đi trốn lại vẫn chuyển đến người mình”, hắn thò mặt ra cố ý quát lên:

- Phạm Võng, cậu vừa nói gì vậy? Bốn cô gái này xinh đẹp như tiên nữ, tại sao lại trở thành khủng long được? Cho dù là khủng long cũng là tổ hợp thiếu nữ khủng long siêu cấp xinh đẹp, có phải không? Ha ha ha, mọi người ngồi đi.

Uống chén trà dược liệu của quán lẩu Lão Vương trước đi, mùi vị rất thuần khiết, rất có lợi cho sắc đẹp.

Diệp Phàm cười ha hả muốn đáng trống lảng.

- Không được! Phải nói chuyện cho rõ ràng, bằng không bốn chị em chúng tôi không để yên cho anh đâu.

Lan Điền Trúc khí thế hăng hái, Diệp Phàm cũng bực mình, quay đầu trợn mắt liếc nhìn:

- Sao vậy? Không phải muốn chơi rửa chân chứ?

- Anh…anh…

Nội tình của Lan Điền Trúc bị người ta bóc trần, giống như con chuột bị người ta dẫm phải đuôi, thoáng cái thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thái độ vô cùng phẫn nộ và khinh miệt.

- Rửa chân? Ai rửa chân?

Diệp Khả Khả thắc mắc, cứ ép hỏi đồng chí Diệp Phàm.

- Chuyện này tựa hồ có chút…

Khi Diệp Phàm mới nói ra mấy chữ như vậy, Lan Điền Trúc thật sự nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Phàm tức giận nói:

- Họ Diệp kia, anh dám nói linh tinh, tôi không tha cho anh đâu.

- Xin lỗi Phi Hồng Cân muội muội, không phải Diệp Phàm tôi không nói, mà là một mỹ nhân trong bốn mỹ nhân các cô không cho nói.

Tôi là người luôn luôn tôn trọng phụ nữ, đặc biệt là con gái.

Nào, để tôi giới thiệu mọi người một chút, vị hảo huynh đệ này tên là Phạm Võng, trước mắt đang học ở trường cảnh sát Thủy Châu, sắp tốt nghiệp rồi.

Y có một ngoại hiệu gọi là Yêu côn, cho nên các cô ngàn vạn lần đừng chọc vào yêu nghiệt của gã

Diệp Phàm đùa cợt.

- Yêu nghiệt, chúng tôi còn làm cho yêu quái phải khuất phục.

Hừ! Tôn Hầu Tử mặc dù có 72 phép biến hóa cũng không có cơ hội gì, bốn chị em chúng tôi vẫn khiến gã kêu la oai oái như thường-

Ý tứ của tiểu thư Triệu Tứ rất sâu xa, khẽ liếc nhìn Tề Thiên, đoán chừng vì có liên quan đến Mỹ Hầu Vương Tề Thiên đại thánh trong ‘Tây Du Kí’ của đồng chí Ngô Thừa Ân, cho nên tiểu thư Triệu Tứ mới chuyển mũi nhọn nhằm thẳng vào Tề Thiên, khiến bản thân trở thành yêu quái thất thế trước Quan Thế Âm Bồ Tát.

- Hừ! Bạch Cốt Tinh còn so sánh được, lại còn vọng tưởng đến Quan Âm.

Tề Thiên không kìm được, cuối cùng đứng lên hừ lạnh một tiếng đáp lại làm Diệp Phàm cảm thấy một mùi vị của Kinh Kha, “ Gió hiu hiu sông Dịch lạnh lùng, tráng sĩ một đi không trở lại”

- Đó là cách cảm nhận cái đẹp sao? Đồng chí Thiếu tá của tôi?

Diệp Khả Khả cong môi hừ nói:

- Hừ, đồ dế đất.

- Dế đất có gì không tốt, chí ít chỉ cần một miếng có thể nuốt được hạt đậu.

Phạm Võng xen miệng nói, toàn là đánh đố.

Đem mình biến thành một con dế đất, ‘Thủy thành tứ mỹ’ đương nhiên thành hạt đậu nhỏ.

Dế đối với hạt đậu, câu nói này nói ra thật sự rất hay.

Bốn vị cô nương vừa suy nghĩ đã hiểu ngay, đây không phải là chửi chúng ta là ‘hạt đậu nhỏ’ sao.

Như vậy cũng được sao, chúng ta dù thế nào cũng là cấp bậc mầm đậu lớn, làm sao có thể so sánh với hạt đậu nhỏ.

- Tôn Hầu Tử, anh nói xem, chúng tôi làm sao lại trở thành ‘hạt đậu nhỏ’ chứ?

Tiểu thư Triệu Tứ vẫn tiếp tục công kích Tề Thiên.

Yêu côn này cũng không dễ đối phó, cái miệng cũng rất bẻm mép.

Càng lợi hại hơn chính là Diệp Phàm, âm thầm hạ thấp người ta đến cùng.

- Ha ha ha, Tứ nha đầu dạy rất đúng, nhãi ranh này đáng đánh thành Tôn Hầu Tử rồi, vậy chú thành Lão hầu tử rồi.

Triệu nha đầu, cháu có thể nói rõ một chút, giải thích làm sao chú lại là Lão hầu tử đi-

Cánh cửa đột nhiên mở ra, một người trung niên có đôi mắt to, lông mày rậm từ bên ngoài tiến vào, trên người người có một luồng khí thế sắc bén đè áp mà tới.

Diệp Phàm khẽ rùng mình, thở dài, “ Quả nhiên, người ta đường đường là Phó chủ tịch thường vụ, không giống như bình thường!”

Hắn vội vàng tiến đến nghênh đón, Vu Kiến Thần và Tào Vạn Niên cũng sớm nghe tiếng đứng lên, cung kính đứng phía sau người, hôm nay bọn họ chỉ tới để ăn ké, không phải là chủ nhân.

- Chú Tề , tôi nào dám nói chú, chỉ nói con tiểu hầu tử nào đó thôi.

Tiểu thư Triệu Tứ cũng có chút khiếp đảm, thanh âm nhỏ đi rất nhiều.

Dù sao Tề Chấn Đào cũng có cùng vai vế với cha cô ta, luồng khí thế này thật sự là đè người, không thể không có chút hoảng hốt.

- Cha, đây chính là người anh em tốt của con Diệp Phàm.

Thảo dược thịt sói chuột đặc biệt này chính là bài thuốc gia truyền siêu cấp mà anh ấy đặc biệt pha chế.

Tề Thiên vội vàng tiến lên giới thiệu Diệp Phàm.

- Ha ha ha, Diệp Phàm, anh chàng này khá lắm, thằng nhóc Tề Thiên càm ràm ở bên cạnh tai tôi cũng hơn ngàn lần rồi, nhưng nhìn qua cũng rất bình thường, không có chỗ gì kỳ lạ.

Tề Chấn Đào lúc này trái lại vô cùng ôn hòa, còn nói đùa nữa.

- Ha ha, tên tôi là Diệp Phàm, đương nhiên chỉ là một người bình thường, ngài là nhân vật lớn, tôi chỉ là một con tôm nhỏ, không thể so sánh được.

Diệp Phàm khiếm tốn cười nói.

- Ai nói vậy! Huynh đệ của Thiết Chiêm Hùng tôi làm sao lại thành con tôm được, vậy tôi không phải thành lão tôm sao, ha ha ha.

Phía sau cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm giống như gõ chiêng của đoàn trưởng Thiết, khiến trong phòng vang lên tiếng ong ong.

- Tôi tưởng là ai? Thì ra là cây quạt sắt nhà ông đến rồi, ha ha ha, lão Thiết, gần đây vẫn khỏe chứ.

Tề Chấn Đào quay đầu vừa nhìn, phát hiện là Thiết Chiêm Hùng, cũng cười thoải mái, suy nghĩ một chút giống như không đúng, lại hỏi:

- Không đúng! Tiểu Diệp làm sao lại thành hảo huynh đệ của ông được, ở đây có vấn đề.

Thiết Chiêm Hùng ngoại hiệu tên là “Chiếc quạt sắt”, nghe đồn là khi nội kình dồn ra bàn tay thì y như một chiếc quạt sắt, uy lực vô cùng dọa người, nghe nói y chỉ dùng một bàn tay đã quạt chết hai kẻ gián điệp cấp A , ở trong quân đội danh tiếng vô cùng vang dội.

Tề Chấn Đào cũng là cán bộ quân đội, trước khi chuyển nghề vẫn là một vị Thiếu tướng, rất quen thuộc với Thiết Chiêm Hùng nên nói chuyện rất vui vẻ.

- Tiểu Diệp và tôi có duyên phận kết nghĩa anh em.

Thiết Chiêm Hùng thân thiết vỗ vỗ vào vai Diệp Phàm, đoán chừng cũng là tùy thời tiến cử Diệp Phàm một chút với Phó chủ tịch thường vụ Tề Chấn Đào.

Nếu tung hoành quan trường chỉ cần vào thời điểm quan trọng lão Đại này hơi nhắc nhở một chút, đồng chí Diệp Phàm sẽ có lợi vô cùng.

Đương nhiên, trước mắt Diệp Phàm vẫn không thể lọt vào mắt xanh của Tề Chấn Đào, tầm mắt của người ta quá cao, nhưng chỉ là đặt nền móng mà thôi.

- Chủ tịch Tề, anh Thiết, chúng ta ngồi vào chỗ đi.

Lẩu sói chuột đảm bảo đủ sức lực, đủ mùi vị, đủ thoải mái!

Diệp Phàm nói liên tục ba chữ đủ để thổi phồng lẩu sói chuột mình làm, kêu gọi mọi người ngồi vào bàn.

- Được được được! Hôm nay cậu là chủ nhân, tôi và ông Tề đều nghe lời cậu có phải không ông Tề, để cho trên bàn tiệc không có Chủ tịch tỉnh gì cả, chỉ là bạn nhậu thôi.

Ha ha ha, tất cả đều là một đống thực khách.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Đúng vậy, tôi không phải Phó chủ tịch gì cả.

Lão Thiết cũng không phải là Đoàn trưởng bí mật gì cả, đến đây rồi thì tất cả đều là thực khách.

Tề Chấn Đào liếc mắt nhìn Diệp Phàm mỉm cười nói, làm hẵn cảm thấy rất hãnh diện, đoán chừng là vì nể mặt của Thiết Chiêm Hùng.

Thân phận thần bí của Thiết Chiêm Hùng, cho dù là một Phó chủ tịch thường vụ quyền cao chức trọng như Tề Chấn Đào cũng không dám xem thường.

Tề Chấn Đào lại biết rõ ràng nhất Thiết Chiêm Hùng đang làm cái gì.

Người ta là “tốc hành”, “thần bí”, “tai trời”, nếu so sánh thì còn hơn cả mình.

Cán bộ cấp bậc Phó chủ tịch tỉnh giống như Tề Chấn Đào ở Hoa Hạ, không có hơn vạn cũng mấy ngàn.

Cấp phó của các trung tâm ủy ban ngang bộ tất cả đều là mặt hàng bình thường, đi tới kinh thành cũng không có tiếng tăm gì.

Thiết Chiêm Hùng thì không giống như vậy, toàn bộ nhân vật đặc vụ cấp cao của cả nước cũng không quá mười mấy người, gặp phải chuyện quan trọng liền có thể trực tiếp tới gặp Chủ tịch nước.

Cho nên Tề Chấn Đào thậm chí cũng hơi sợ hãi đối với Thiết Chiêm Hùng

Đương nhiên, gia thế của Tề Chấn Đào cũng vô cùng danh giá, nhân viên quan trọng giống như cấp Phó ban cũng không thể xem như không có gì,

Thật ra trong lòng Tề Chấn Đào cũng hơi ngạc nhiên vì nhìn thấy bên trong quan hệ thân thiết của Thiết Chiêm Hùng đối với Diệp Phàm có một chút không bình thường.

Y tuyệt đối không ngờ rằng Diệp Phàm là dựa vào bản lĩnh của mình mới chiếm được sự công nhận của Thiết Chiêm Hùng.

Thân phận của Diệp Phàm ngay cả Tề Thiên cũng không để lộ ra với cha hắn là Tề Chấn Đào, đây là kỷ luật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.