Quan Thuật

Chương 1854: Chương 1854: Cá lớn nuốt cá bé




Cho nên, hiện tại trong lòng chính hai Bí thư khu ủy cũng có ý kiến. Mà Bí thư Thành ủy Dương Xuân – Đới Trung Cường tuy nói là ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng cũng có ý kiến.

Anh ta đề bạt Đới Trung Cường đã là Bí thư Thành ủy thành phố lại là ủy viên thường vụ Thành ủy địa khu ở Dương Xuân.

Mà hai Bí thư khu Giang Viễn và khu Đông Châu là Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy cũng nhìn đỏ mắt, trước mặt Đới Trung Cường cũng nói là Đông Cống phải trả giá.

Khi hội nghị bắt đầu, lãnh đạo Thành ủy Đới Trung Cường đã bị bị Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy đánh từ hai phía. Cho nên, chắc Đới Trung Cường cũng có chút buồn bực.

Tất nhiên, phần lớn thời gian đồng chí Đới Trung Cường tỏ ra vui vẻ. Lãnh đạo Thành ủy chặn lại, Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy có thể kiên trì chịu đựng tôi như thế nào?

Tuy nhiên, gần đây nghe nói Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy đi mua chuộc khắp nơi, muốn thăng tiến từ trợ lý Chủ tịch thành phố lên làm Phó giám đốc sở ngành sản xuất.

Nhưng mà, nghe nói chuyện này còn đang trong giai đoạn chờ đợi. Chắc còn phải xem thái độ của Diệp Phàm. Mà thái độ của Y Cao Vân và Vi Lý Quốc đương nhiên là quan trọng hơn.

Đới Trung Cường và Y Cao Vân quan hệ tốt lắm, vừa nghe nói hôm qua bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố mở hội nghị bàn về nhiệm vụ trước mắt và quan trọng nhất của Đông Cống là mở rộng thành phố về phía nam, khi bắt đầu sắc mặt ai nấy liền trầm xuống.

Tuy nói Đới Trung Cường là ủy viên thường vụ thành ủy, nhưng theo một thân sĩ nhận xét nói, khẳng định là không muốn Đông Cống phát triển, vùng dậy vượt qua Dương Xuân. Như vậy, vị trí ủy viên thường vụ Thành ủy của Đới Trung Cường như ngồi trên lửa.

Cho nên, trước mặt Y cao Vân, Đới Trung Cường lải nhải là Ủy ban nhân dân thành phố hao tài tốn của, mơ mộng hão huyền, không thực tế, quy hoạh không thiết thực.

Tuy nhiên, lúc ấy Y Cao Vân có khuyên Đới Trung Cường một câu, nói là không có tiền làm quy hoạch chỉ là kế vườn không nhà trống, không cần quá mức lo lắng và phân vân. Đương nhiên, Đới Trung Cường nhất thời làm ầm ĩ như vậy, trong lòng Y Cao Vân cũng có chút bị động.

Nghe nói chủ yếu Diệp Phàm đi tuần tra đến các huyện thị vừa, đêm qua là một đêm không ngủ của Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, đồng chí chủ nhiệm Vệ Diêu Thông đi từ đâu ra Ủy ban nhân dân thành phố rất sớm.

-Tôi muốn đi tuần tra một lúc, cậu ở lại Ủy ban nhân dân thành phố xử lý công việc hằng ngày. Đồng chí Giang Khải đi theo giúp tôi là được.

Diệp Phàm thản nhiên liếc mắt một cái nhìn Vệ Diêu Thông, hừ một tiếng.

Vệ Diêu Thông vừa nghe xong, sắc mặt liền có vẻ thay đổi. Đành phải ngượng cười gật gật đầu, tuy nhiên một số ít cán bộ Ủy ban nhân dân thành phố đều nhìn Vệ Diêu Thông với ánh mắt đầy thương hại.

Bởi vì, tất cả mọi người đều hiểu được, ngày hôm qua đồng chí Vệ Diêu Thông gây ra chuyện lớn với Diệp Phàm rồi, chắc là, người này sắp gặp xui xẻo.

Hôm nay Chủ tịch thành phố Diệp Phàm làm như vậy là chết rồi, đây chính là giai đoạn bắt đầu “ Khởi đầu giai đoạn làm lạnh”

Một khi bị mất quyền lực, vị trí Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố của Vệ Diêu Thông cũng chỉ như rắm thôi.

Còn đồng chí Giang Khải, tuy nói là bình tĩnh, nhưng đã sớm mở cờ trong bụng. Hơn nữa, lại còn có vẻ hơi đắc ý liếc mắt nhìn Vệ Diêu Thông vẻ mặt khiêm tốn nói:

-Này, anh Vệ, ngại quá. Tôi vốn có một chút chuyện nên Chủ tịch thành phố bảo tôi đi xuống. Đành phải làm phiền anh một chút.

-Ha ha, lãnh đạo…, nhưng phải phục vụ rất nhiều. Bằng không, ha hả…

Vệ Diêu Thông ra vẻ đang cười, còn hơi hơi lắc đầu.

Thực ra là muốn châm chọc đồng chí Giang Khải đừng vui quá hóa buồn. Gần vua như gần cọp, bạn của lãnh đạo cũng không khác gì làm bạn với hổ. Chỉ cần làm lãnh đão mất hứng, phỏng chừng, mũ trên đầu bay lúc nào khó mà nói trước được.

-Yên tâm đi, tôi và anh ta trời sinh ra là để hầu hạ nhân loại.

Không ngờ Giang Khải nghiêm mặt, đặt chính mình vào vị trí một hoạn quan.

Tuy nhiên, lời nói vừa rồi thu được rất nhiều hiệu quả rõ rệt. Ít nhất, vẻ mặt đồng chí Vệ Diêu Thông lập tức trầm nặng, hừ lạnh một tiếng nhẹ nhàng, rõ ràng không coi đồng chí Giang Khải ra gì.

Trên đường đi, Diệp Phàm phát hiện ra ở Đông Cống có rất nhiều mía. Có chút giống như tư thế của một cánh đồng xanh tươi cao nguyên hoàng thổ.

-Trồng nhiều mía như vậy làm gì?

Diệp Phàm không quay đầu lại, hỏi Giang Khải. Bởi vì, Diệp Phàm hoan hỉ ngồi trước Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Giang Khải, có vẻ có chút chẳng ra gì cả.

-Đa số mọi người đi vào trong nhà máy đường ở Dương Xuân.

Giang Khải vẻ mặt cung kính nói.

-Hiệu quả và lợi ích cũng không tệ lắm đúng không?

Diệp Phàm hỏi.

-Không được tốt cho lắm ạ.

Giang Khải thành thật trả lời.

-Sao lại không được tốt lắm?

Diệp Phàm quay đầu lại liếc nhìn Giang Khải một cái, hỏi:

-Nhà máy đường của Dương Xuân chúng ta đã cũ kĩ lắm rồi, được xây dựng từ những năm tám mươi. Đến nay đã được hai mươi năm rồi.

Không chỉ thiết bị bị hỏng, mà công nhân nàh máy ngày càng nhiều. Cuối cùng, chỗ nào cũng kín người, hết chỗ.

Tiền lương lúc có lúc không, đừng nói là có tiền làm phúc lợi.

Bởi vì hiệu quả và lợi ích của nhà máy đường đem lại không được tốt. Mọi người chỉ có thể chế biến sơ qua cây mía sau đó chuyển ra bên ngoài để bán. Nên việc tiêu thụ không được tốt cho lắm.

Nhà máy đường không thu mua mía, làm thiệt hại đến các hộ nông dân trồng mía. Năm trước còn có chuyện đem mía ra để đốt.

Giang Khải nói.

-Đem mía ra đốt, chẳng lẽ là không mang mía đi bán mà thiêu hủy?

Diệp Phàm có chút kinh ngạc.

-Đúng vậy, nhiều lắm, bọn trẻ con Tử Đô ăn còn phát sợ. Anh đưa cho nó ăn, nó còn chê này chê nọ, chê mía của người này không ngọt lắm... Mà nhà máy đường không thu mua được mía, thứ này lại không thể làm cơm ăn, cuối cùng một loạt các hộ nông dân đem mía ra phơi nắng làm củi đốt. Anh xem, năm nay diện tích trồng mía so với năm ngoái ít hơn nhiều, ít nhất cũng phải ít hơn một nửa.

Giang Khải thở dài, nói.

-Nhà máy đường Dương Xuân là xí nghiệp quốc doanh.

Diệp Phàm nói.

-Đúng vậy, nhà máy đường vẫn tương đối to, không thuộc quản lý của Dương Xuân, là thuộc quyền sở hữu nhà nước của Đông Cống.

Quản đốc của nhà máy đường Dương Xuân cũng tương đương với Phó Chủ tịch thành phố Dương Xuân.

Giang Khải nói.

-Việc đó cũng bình thường thôi, nếu đúng là thuộc doanh nghiệp nhà nước. Tôi chắc là Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân cũng có thể là cán bộ cấp Cục trưởng. Trong túi người ta có tiền đương nhiên là làm việc sẽ hiệu quả, khí thế và đem lại lợi ích tốt hơn.

Diệp Phàm suy đoán nói.

-Chủ tịch nghĩ sai rồi ạ?

Lúc này, lái xe Lý Sư Phó không nhịn được buột miệng nói ra.

-Sai rồi, như thế nào mà sai rồi?

Diệp Phàm quay đầu nhìn nhìn Lý Sư Phó.

-Vâng, Chủ tịch, tôi không dám nói đâu ạ.

Lý Sư Phó sợ tới mức run rẩy, không dám nói tiếp.

-Không sao cả, cậu cứ nói đi.

Diệp Phàm nói.

-Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân là cán bộ cấp Giám đốc Sở.

Lý Sư Phó kiên trì nói.

-Làm sao có thể như thế được?

Diệp Phàm có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lý Sư Phó.

-Chủ tịch, hiện tại đồng chí Bí thư Đảng ủy nhà máy đường – Lý Khê Mãn là cán bộ cấp Giám đốc Sở. Lúc trước, nhà máy đường xây dựng nhà máy là do Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh cấp tiền, mà Địa ủy Đông Cống cũng cho một ít tiền.

Xem như tỉnh và địa phương hợp tác xây dựng. Tuy nhiên, trên tỉnh cho là chủ yếu, cho nên, quyền chủ động là của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh.

Những năm trước, nhà máy đường Dương Xuân còn thuộc về xí nghiệp của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh. Mà Bí thư Đảng ủy nhà máy đường còn kiêm cả chức Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh.

-Vì vậy, cho dù nói là Phó Chủ tịch thành phố Dương Xuân, hay là Chủ tịch thành phố Dương Xuân chắc họ cũng không để ý tới.

Cái thời điểm làm việc hiệu quả và hưng thịnh, khi lãnh đạo nhà máy đường đi ra ngoài tất cả đều là đại gia. Nghe nói lúc ấy chỉ cần chạy vào chức quản đốc thôi cũng phải là một người rất giàu có, có rất nhiều tiền.

Chỉ cần một câu được rất nhiều tiền, thật sự là dọa người. Thời điểm đấy, tiền lương một tháng của công nhân cũng đã mấy trăm tiền, có thể cho công nhân thềm bao nhiêu là tùy khả năng.

Giang Khải có chút giận dữ, nói.

-Khó trách bây giờ xí nghiệp phá sản.

Diệp Phàm nhíu mày gật gật đầu, nói:

-Lúc đó, địa khu Đông Cống và nhà máy đường Dương Xuân không có chút quyền quản lý nào sao?

-Đúng là như vậy.

Giang Khải gật gật đầu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

-Tuy nhiên, về sau lại như thế.

-Biến…

Diệp Phàm nhìn Giang Khải nói một câu.

-Sau này, hiệu quả sản xuất của nhà máy đường không tốt. Hàng năm thua lỗ, ngay cả tiền lương của công nhân cũng không có phát.

Hàng năm, trên tỉnh còn phải trọ cấp cho nhà máy đường mấy trăm ngàn vạn.

Cho dù như vậy, nhưng gánh nặng trên lưng nhà máy đường càng ngày càng lớn, càng ngày càng suy sụp. Hơn nữa, công nhân nhà máy đường tương đối nhiều, tính cả già trẻ lớn bé chắc không dưới năm nghìn người, hơn nữa cả gia đình con cái của họ phải lên mấy vạn người, đó là một gánh nặng rất lớn.

Động một tí là các công nhân lại gây rối, mấy lần còn chạy đến Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh để biểu tình, cuối cùng còn đến cả Ủy ban nhân dân tỉnh biểu tình.

Lãnh đạo Ủy ban Kinh tế Thương mại tương đối đau đầu. Cuối cùng đành cắn răng, tuyên bố cải cách doanh nghiệp nhà nước.Mà lúc ấy, đất của nhà máy đường đều là của địa khu Đông Cống, mà địa khu Đông Cống cũng góp vốn.

Hơn nữa, định giá tài sản không quá trăm triệu. Cho nên, địa khu Đông Cống mới là ông chủ lớn nhất của nhà máy đường Dương Xuân, còn Ủy ban Kinh tế Thương mại trở thành cổ đông số 2.

Giang Khải nói.

-Đây là bọn họ bỏ gánh.

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

-Tuy nhiên, đất nhà máy đường quả thực là rất lớn. Tôi đã đi vài lần, Phương Viên chừng bốn đến năm dặm. Nếu bây giờ định giá, ít nhất cũng phải bảy tám mươi triệu.

Như vậy Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh đem nhà máy đường Dương Xuân nhét vào tay địa khu Đông Cống.

Đương nhiên lãnh đạo Đông Cống cũng không muốn giải quyết việc này.

Khi nhà máy đường có lợi nhuận cao thì ở trên tỉnh nhận quản lý, lúc cục diện hỗn loạn thì họ muốn ném đi.

Đương nhiên, vì thế mà lãnh đạo Thành ủy Đông Cống đã vài lần dùng thủ đoạn với Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh.

Chung quy lại là tất cả đều muốn phủi tay.

Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại gọi nhờ Y Kiệt Minh một lần. Người này rất lợi hại, không lâu nữa sẽ nhậm chức Phó Chủ tịch tỉnh Tây Lâm chúng ta.

Đối mặt với áp lực Phó Chủ tịch tỉnh, lãnh đạo địa khu Đông Cống phải giương mắt nhìn, nuốt quả đắng, tiếp nhận quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân

Tuy nhiên, lúc ấy việc tiếp nhận quản lý cũng tương đối cứng nhắc. Trên tỉnh suy xét đến tình hình thực tế của Đông Cống, cũng không dám cứng rắn đàn áp xuống.

Cho nên, chỉ dám kêu gọi Địa ủy Đông Cống quản lý nhà máy đường Dương Xuân. Quyền sử hữu của nhà máy đường Dương Xuân tương đối loạn, Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh nói thuộc sở hữu của Đông Cống, còn Đông Cống lại nói là Ủy ban Kinh tế Thương mại mới là bố mẹ đẻ, dù sao cũng đang lung tung lộn xộn, đến hiện cũng không rõ ràng được.

Tuy nhiên, từ nay về sau, Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh sẽ không quản lý, sau một năm Đông Cống tiếp quản, gánh nặng trên lưng nhà máy đường Dương Xuân càng lúc càng lớn, thật sự là không chịu nổi gánh nặng.

Kết quả là cá lớn lại nuốt cá bé. Thành ủy Đông Cống quyết định đem nhà máy đường Dương Xuân bàn chuyển cho Thành ủy Dương Xuân quản lý.

Tự nhiên đồng chí Đới Trung Cường phải cực lực chống đỡ. Tuy nhiên, cũng là chuyện thường, cũng chỉ là phủi trách nhiệm thôi.

Vì thế, Bí thư Bi Lý Quốc đứng đầu lãnh đạo của tập đoàn cùng với Y Cao Vân đứng đầu tập đoàn kia cùng tranh luận, hai bên đưa hết các chứng cớ ra trên hội nghị thường vụ.

Tuy nhiên, kết quả là Bí thư Vi Lý Quốc đưa quyết định xuống dưới là Thành Ủy Dương Xuân thay quyền quản lý.

Cho nên, Đới Trung Cường vẫn có ý kiến với Bí thư Vi.

Đem trên lưng gánh nặng lớn nhất, hàng năm Dương Xuân đều được bốn năm mươi triệu tiền trợ cấp để nhà máy đường phát tiền lương cơ bản. Luôn luôn còn phải đề phòng công nhân khiếu kiện gây rối.

Mấy lần công nhân còn chạy lên tỉnh còn bị Đới Trung Cường gọi người bắt trở về. Đúng là khổ không nói lên lời!

Giang Khải thở dài, cau mày!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.