Phàm là kẻ làm cấp dưới đều phải giỏi thấu hiểu tâm tư lãnh đạo,hiểu được thấu đáo rồi, mọi chuyện anh làm đều sẽ hợp với tâm ý của lãnh đạo. Thậm chí khiến lãnh đạo cảm thấy anh là tri kỷ áo bông, anh sẽ càng được trọng dụng hơn.
Tuy nhiên, lòng người cách da bụng, tâm tư của lãnh đạo cũng vô cùng phức tạp. Có khi anh thấy họ biểu hiện là muốn anh đi làm việc gì đó nhưng thực ra lại có mục đích khác. Nếu cứ ngốc nghếch chăm chăm đi thực hiện thì dù có cố hết sức tuyệt đối cũng không được lòng lãnh đạo.
- Hừ!
Phí Mãn Thiên mặt nghiêm nghị, hừ một tiếng, nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói:
- Cái ác ắt sẽ bị trừng trị. Hơn nữa, cậu cũng không cần phải dò xét thái độ của tôi.
Tôi có thể đường đường chính chính cho cậu hay, vấn đề ô nhiễm của Hải Đông đã tới mức không thể không đối mặt rồi.
Nếu nội bộ thành phố Hải Đông các cậu có thể tự mình giải quyết triệt để thì trên tỉnh sẽ không nhúng tay vào. Tôi cho cậu thời gian một năm để giải quyết triệt để việc này, còn nếu như không làm được thì tỉnh sẽ cho lập tổ điều tra xuống.
Hiển nhiên là Phí Mãn Thiên sớm đã nhìn thấu đồng chí Tiểu Diệp này đang nhẩm tính gì trong đầu rồi.
“Lạ thật, việc này đáng ra Phí Mãn Thiên phải ra chỉ thị cho Phạm Viễn mới đúng. Chẳng hiểu thế nào lại quay ra chỉ thị cho mình. Xem ra, tin đồn đồng chí Phạm Viễn không biết nghe lời không chừng lại là sự thật...”
Diệp Phàm trầm tư giây lát rồi bảo :
- Con nhất định sẽ làm hết sức. Trong cuộc họp giao ban đầu năm sẽ cho triệu tập bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố thảo luận về vấn đề chống ô nhiễm ở Hải Đông. Phải ra quân thật mạnh mẽ, có điều bộ máy quận ủy Thanh Ngưu thì coi như đã mục nát đến độ buộc phải cơ cấu lại rồi. Bằng không, bộ máy mà chưa điều chỉnh thì những cái khác có làm tốt đến mấy cũng là vô ích. Có điều, một thị trưởng như cháu cũng chịu những hạn chế nhất định về mặt điều chỉnh bộ máy nhân sự thành ủy. Hi vọng là sẽ có thông tri hoặc chỉ thị cho đồng chí Phạm Viễn sắp xếp một chút thì tiện hơn nhiều.
- Tôi đã bảo rồi, tôi sẽ không nhúng tay vào, nếu có đi chăng nữa thì sẽ là tổ điều tra trên tỉnh trực tiếp cử xuống. Nếu quả thật đến lúc đó thì cũng cho cậu rõ luôn là cái ghế Thị trưởng này cậu cũng không ngồi được bao lâu nữa đâu.
Cậu nên suy tính cho kỹ càng, nên làm thế nào là do cậu quyết định. Đường đường là thị trưởng của một thành phố, tuy không phải là lãnh đạo cao nhất bên phía Đảng ủy, nhưng cậu cũng được xem là nhân vật số hai ở Hải Đông cơ mà.
Một viên chủ tịch quận cũng không xử lý nổi, tôi rất hoài nghi năng lực giải quyết hiện trạng ô nhiễm tại Hải Đông của cậu.
Nếu quả không được thì phải nói sớm để tôi còn dễ tìm người khác xuống đó làm thay. Tránh làm lỡ thời gian của nhân dân Hải Đông, cũng là giúp Phí Mãn Thiên này khỏi mang tội với họ vậy .
Phí Mãn Thiên giọng điệu cứng rắn chưa từng thấy, nói ra những lời này mà như thể đang ra lệnh vậy.
Diệp Phàm bỗng phát hiện không chỉ mỗi Phí Nhất Hoàn không dám hé răng mà ngay cả Phí Trường Thiên trưởng lão cao tuổi nhất trong Phí gia cũng đứng một bên nhắm mắt suy tư như đang nghiền ngẫm lỗi lầm gì vậy.
Chỉ có Phí Nhất Độ là thấy không được thuận tình cho lắm bèn lắc đầu lè lưỡi ra bộ không phục :
- Chú Mãn, chú giúp Diệp Phàm đi. Tuy anh ấy là Quyền thị trưởng, nhưng Đảng uỷ bên đó thì cũng không tới phiên anh ấy quản .
Dù là Chủ tịch thành phố thực sự thì cũng đâu có chỉ huy được Đảng chứ, chỉ nói suông mà không chịu làm thì ắt là sẽ xảy chuyện rồi. Chú cứ lệnh xuống một câu, Phạm Viễn dám ngồi yên sao?
Bằng không, Diệp Phàm cứ khinh suất mà làm thì chẳng phải sẽ gây xung đột với Phạm Viễn hay sao? Nếu chẳng may mà mâu thuẫn diễn ra kịch liệt quá thì sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của toàn bộ Hải Đông.
- Đừng có nói chen vào lung tung nữa, chú Mãn nhà mày khắc tự có chủ ý.
Lúc này, Phí Nhất Hoàn lạnh lùng trừng mắt nhìn thằng con Phí Nhất Độ mà hừ một tiếng. Phí Nhất Độ mặt đỏ gay lên, không dám hé răng thêm câu nào.
- Mọi người yên tâ , con sẽ làm tốt.
Diệp Phàm thận trọng gật đầu, lúc này, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa hắn cũng sẽ không thèm chớp mắt. Lãnh đạo trung ương như Phí Nhất Hoàn mà cũng nói vậy thì không trông cậy gì được ở Phí Mãn Thiên nữa rồi.
- Không chắc ba phần hơn, không dám lên Lương Sơn. Diệp Phàm, muốn được Phí Mãn Thiên tôi công nhận thì cậu phải tỏ rõ bản lĩnh chứ. Phí Mãn Thiên này không thiết tha gì việc phân công một anh chàng ẻo lả đi cai quản cả một thành phố lớn đâu. Đó là cực đoan, là vô trách nhiệm với mấy trăm vạn đồng bào Hải Đông.
Phí Mãn Thiên giọng điệu vẫn cứng rắn, mạnh mẽ như trước.
- Diệp Phàm này đi làm hảo hán Lương Sơn một phen thì đã làm sao.
Diệp lão đại vô cùng tức giận, chén trà bị y đặt mạnh xuống bàn.
Một tiếng “cạch” nặng nề vang lên khiến cả hai người đang nhắm mắt ngưng thần là Phí Trường Thiên và Phí Thanh Sơn đều bị chấn động.
Chén trà kia rất cổ quái, lại tự trượt tới đầu bên kia của chiếc bàn bát tiên. Phải biết rằng, bàn bát tiên dùng để ăn cơm của Phí gia không phải vuông vắn gì mà là hình chữ nhật .
Bề dài phỏng chừng có đến hơn năm mét, chiều rộng cũng đến trên dưới năm mét. Phí Trường Thiên ngồi trên chiếc ghế kê ở chính giữa căn phòng. Hai phía lần lượt là Phí Thanh Sơn và Phí Nhất Hoàn.
Còn Diệp Phàm và Phí Nhất Độ vì là hàng hậu bối, nên được xếp ngồi theo hướng đối diện với Phí Trường Thiên, hai người cách xa nhau chừng năm mét.
Sở dĩ phải như vậy là vì người trong Phí gia khi ăn cơm đều được quy định chỗ ngồi rất nghiêm ngặt. Tất cả đều được xếp theo thứ tự lớn bé trẻ già, ví như cái bàn lớn này thì chỉ có những người có vai trò chủ chốt nhất trong Phí gia mới có tư cách ngồi vào.
Phí Điệp Vũ, Điệp Thảo Thảo đều có thể ngồi nhưng người không thuộc trực hệ Phí gia sẽ không có tư cách ngồi ở đây.
Vẫn để một kẻ phế nhân bị mất võ công như Diệp Phàm ngồi ở đây rõ ràng là khách khí lắm rồi. Kể ra thì vẫn là còn nể mặt Phí Phương Thành chán.
Tuy những người như phu nhân Phí Thanh Sơn Yến Hồng giờ này không có mặt nhưng chỗ ngồi vẫn được để trống ở ngay bên cạnh Phí Thanh Sơn.
Mắt nhìn cái chén trôi đến trước mặt Phí Trường Thiên, Phí Mãn Thiên bắt đầu nổi giận. Y cho rằng Diệp Phàm không nuốt nổi cục tức này vào lòng lại dám ở trên địa bàn của Phí gia mà đẩy cái chén về phía phụ thân y Phí Trường Thiên, đây rõ ràng là biểu hiện cực đoan, không tôn kính Phí lão thái gia, như thế có khác gì giỡn mặt mọi người ở đây, y tất nhiên là nhẫn nhịn không nổi, hậm hực nói mà như thét rống vào mặt đối phương:
- Đồng chí Diệp Phàm, không ngồi xuống nói chuyện được thì mau cút đi!
Phí Mãn Thiên dùng đến hai chữ 'Cút đi' kia thì có nghĩa là sự thể đã tương đối là nghiêm trọng.
Còn Phí Nhất Hoàn tuy không hé răng nhưng cũng đang chau mày hẳn lên.
- Gượm đã!
Phí Trường Thiên đột nhiên khoát tay áo, phút chốc lặng người nhìn chằm chằm chén trà kia như đang suy nghĩ chuyện gì. Còn “lão ưng” Phí Thanh Sơn thì đã sớm trợn trừng hai mắt mà nhìn chằm chằm vào Diệp lão đại rồi.
- Cha, tên tiểu tử này thật là kỳ cục . Con không gọi người ném nó ra ngoài là đã tử tế lắm rồi, lại còn kiêu ngạo, ngông cuồng như thế.
Phí Mãn Thiên chỉ mặt Diệp Phàm mà mắng :
- Con nghĩ cái ghế Chủ tịch thành phố của hắn cũng đứt luôn đi là vừa.
- Lời của ta không ai chịu nghe có phải không?
Những lời này của Phí Trường Thiên phát ra cùng một tiếng hừ trong khoang mũi.
Phí Mãn Thiên mặt đỏ gay lên ấm ức ngồi xuống nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm chứ không dám nói gì nữa.
- Diệp Phàm, làm sao con làm được như vậy?
Phí Trường Thiên nhìn chằm chằm Diệp Phàm mà hỏi.
- Ha ha...
Diệp Phàm tay hơi duỗi ra, xuất một chiêu về phía cái chén, lập tức chuyện kỳ dị đã xảy ra. Chén trà đó bắt đầu trượt đi trên bàn, Diệp Phàm khoát tay sang phải rồi lại sang trái khiến cái chén theo đó mà vẽ thành hình một con rắn ngoằn ngoèo trườn lại phía mình đang đứng. Cái chén giống như vật sống biết nghe lời, dừng két một tiếng ngay trước mặt Diệp Phàm.
Chỉ một chiêu này xuất ra thôi nhưng ngay cả hai người không hiểu võ công là Phí Nhất Hoàn và Phí Mãn Thiên đều đã nhận ra. Trên mặt họ bỗng hiện lên một tia vui sướng bất ngờ, họ vui đến độ không nói nổi câu nào mà trong chốc lát chỉ hết nhìn Diệp Phàm rồi lại quay sang nhìn ông cụ.
Phí Nhất Độ đang ngồi bên cạnh Diệp Phàm sớm đã cả kinh đến mức ngồi im như tượng. Y giơ tay ra huơ đi huơ lại nhưng cái chén kia không hề động đậy chút nào.
- Đại ca, anh làm thế nào vậy?
Phí Nhất Độ quay ra hỏi Diệp Phàm, tỏ vẻ hâm mộ ra mặt.
- Chỉ là chút kỹ xảo thôi mà.
Diệp lão đại thản nhiên lắc lắc đầu ra bộ cao nhân bí hiểm.
- Có thể dạy cho em không?
Phí Nhất Độ tỏ ra không ngại học hỏi.
- Có thể dạy.
Diệp Phàm lại thản nhiên cười cười.
- Con không học được đâu, không cần phí công làm gì.
Phí Thanh Sơn bỗng nhiên xua xua tay.
- Đại ca, Nhất Độ hiện tại chẳng phải đã luyện đến lục đẳng rồi, có bí kỹ gì mà nó không học nổi chứ. Chuyện võ công rối rắm của các người tuy em không hiểu cho lắm nhưng bí kỹ khó học đến mấy lâu ngày cũng có thể nghiền ngẫm thấu đáo mà.
Phí Nhất Hoàn hỏi dồn dập như thể được gãi đúng chỗ ngứa.
- Đúng vậy, Diệp Phàm mà dạy cho thì sao Nhất Độ lại không học nổi chứ
Phí Mãn Thiên cũng đã chịu nói chuyện.
“Hai lão già này diễn kịch khéo thật, muốn thăm dò lòng dạ mình đây mà.” Diệp lão đại trong lòng có đôi chút khinh khi hai người bọn họ nhưng ngoài miệng thì không hé răng thốt ra lấy một lời.
- Đó là một vấn đề mang tính trình tự , khi Nhất Độ đạt tới trình độ này tự nhiên sẽ hiểu thôi. Ngươi xem xem, chính là như thế này.
Phí Thanh Sơn hơi duỗi tay ra, cái chén trước mặt Diệp Phàm bay vút lên không xoay liền hai vòng rồi chậm rãi đáp xuống trước mặt y. Lợi hại chính là nước trà trong chén không hề văng ra một giọt. Vừa rồi khi Diệp Phàm động thủ nước trà còn văng vài giọt ra ngoài. So về công lực cao thấp, độ thành thạo trong vận dụng thủ pháp thì đều kém hơn một bậc.
- Ý đại ca là Diệp Phàm đã đạt tới cảnh giới như anh rồi sao?
Phí Nhất Hoàn tỏ ra rất quan tâm đến vấn đề này.
- Ha ha.
Phí Thanh Sơn cười cười, liếc qua Diệp Phàm một cái rồi đột nhiên nghiêm mặt hỏi :
- Tiểu tử, có cái rắm chó gì thì mau thả ra đi. Ta biết con đang nhẫn nhục đợi thời có phải không?
- Nói đi, chỉ cần ra điều kiện, Phí gia chúng ta sẽ làm được. Anh muốn cái ghế Chủ tịch tỉnh, ta sẽ bảo Nhất Hoàn cho anh làm.
Phí Trường Thiên cũng đã chịu mở lời, vì chuyện tỷ thí của Phí gia và Hoành Đoạn gia, lão thái gia này cũng đã chịu xuống nước.
- Thưa cha, chuyện này con không làm được. Diệp Phàm mới tí tuổi mà lên làm Chủ tịch tỉnh thì con còn trụ nổi ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương nữa không?
Phí Nhất Hoàn bĩu môi thè lưỡi, nhịn không được mà nói trắng ra.
- Làm không được cũng phải làm, trừ phi, ngươi ra khỏi Phí gia cho ta.
Phí Trường Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén dữ tợn trừng trừng nhìn anh con thứ hai một cái.
Phí Nhất Hoàn không dám ho he gì nữa, xem ra ông cụ nổi giận thật rồi.
- Ha ha, Chủ tịch tỉnh, cái đó tạm thời con chưa dám nghĩ đến. Con chỉ có hai điều kiện.
Diệp Phàm nói đến đây liền hướng ánh mắt sang phía Phí Trường Thiên.
- Nói!
Từ khóe miệng già của Phí Trường Thiên chỉ thốt ra một tiếng duy nhất đó.
- Tô Lưu Phương tiểu thư của Tô Gia và sư phụ con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con muốn hiểu được nội tình trong đó và muốn Phí gia tác thành cho Tô tiểu thư.
Về sau, khi sư phụ con trở về, hy vọng Phí gia có thể thêm một lần nữa tiếp nhận hai người bọn họ. Đây là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai thì tôi phải kính nhờ Bí thư Phí rồi.
Nghe nói Việt Đông bây giờ còn khuyết một ghế phó trong Tỉnh ủy. Đồng chí Thiết Thác ở Ủy ban Kỷ luật Tỉnh Nam Phúc có ý định này.
Nếu Phí gia không có ý kiến gì thì có thể gặp qua đồng chí ấy hay không.
Diệp Phàm cẩn trọng đưa ra từng điều kiện.
- Chỉ thế thôi sao?
Phí Thanh Sơn hỏi lại.
- Điều kiện thứ hai của cậu tôi sẽ đáp ứng.
Phí Nhất Hoàn không do dự đáp luôn.
- Cảm ơn Phí gia đã chiếu cố.
Diệp Phàm đứng lên hơi khom người tỏ ý cảm tạ.