Quan Thuật

Chương 2206: Chương 2206: Các quan quân ở sư đoàn Hưởng Hổ chấn kinh..




- Cháu sẽ đợi thời cơ hành động, chú Tề cũng hiểu tính cách của cháu. Nếu đồng chí Cao Thành về phương diện kinh tế có vấn đề gì, cháu sẽ trực tiếp nhúng tay vào.

Mặc dù người ta có nói cháu hống hách, chỉ cần là việc vì hạnh phúc của nhân dân, Diệp Phàm cháu vẫn tình nguyện làm. Vào thể chế cũng gần được 10 năm rồi, quan trường vẫn chưa thể mài mòn được tính cách của cháu.

Có lẽ câu này đúng, dễ đổi, bản tính khó dời. Có nhiều đồng chí tiên đoán đường đi của cháu chẳng được bao xa, vậy mà cháu cũng lăn lộn được 10 năm rồi.

Cái này là do chú Tề và các trưởng bối chiếu cố cháu, nhắc nhở cháu. Nhưng, cháu cũng tin, lãnh đạo cũng nhìn thấy được điểm này.

Cái này, cũng là một trong những nguyên nhân. Cho nên, đến khi khi cháu có vài động tác quá đáng, hy vọng chú Tề ở tỉnh có thể bao che cho cháu một chút.

Bằng không, bị người ta coi là cái bia “đáng chết” đá đi mất, chú Tề ở trên cũng mất mặt đúng không ạ?

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Đừng quá trông cậy vào tôi, chuyện ở tỉnh phức tạp lắm. Tuy nhiên, cậu phải tin vào ánh mắt lãnh đạo. Chuyện thức thời móc nối với lãnh đạo tỉnh hẳn cậu cũng thường xuyên làm.

Tôi cảm thấy cậu chỉ có một chút khiếm khuyết, làm gì cũng cắm đầu vào làm. Kết quả thì sao, cậu làm ra thành tích, nhưng lại đắc tội với các đồng chí khác.

Ở tỉnh cũng không biết tình hình thực tế của cậu, thường sẽ tạo ra tình trạng trên không biết, dưới oán trách cậu. Kết quả sẽ có người chơi cậu, còn ở tỉnh do không biết tình hình cụ thể nên ngược lại sẽ phê bình cậu.

Làm như vậy rất không sáng suốt, cho nên, khi cậu làm việc, phải báo cáo cách nghĩ của mình lên tôi với Bí thư La, đây là chuyện cậu cần phải chú ý.

Tề Chấn Đào nói, đứng lên vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nói,

- Còn về phần bao che, yên tâm, Tề đại pháo tôi cũng là một người cứng rắn lắm.

Có lúc cũng bá đạo lắm đất, chỉ cần cậu thực sự vì nhân dân, vì sự phát triển của Thành phố Đồng Lĩnh thì Tề Chấn Đào tôi sẽ đập bàn thay cậu nói chuyện với Tỉnh ủy.

Đương nhiên, tôi nói như vậy không phải là ủng hộ cậu lấy đá chọi đá, cậu là người thông minh, ở trong thể chế rửa tội cũng 10 năm rồi.

Tin là kinh nghiệm xử sự sẽ giúp cậu. Có lúc, cũng nên khéo léo đưa đẩy một chút, chỉ cần đạt được mục đích là được.

Còn nữa, bên sư đoàn Hưởng Hổ của Tề Thiên cậu cách chỗ cậu không xa, có chuyện gì gấp cứ gọi điện kêu thằng nhóc đó qua giúp cậu.

Chuyện phát triển kinh tế không giúp được cậu, nhưng, có chuyện gì đặc biệt nó cũng có thể giúp được cậu. Chẳng hạn, bắt vài kẻ xấu gì đó cũng được.

- Haha, chuyện này không cần chú Tề phải nhắc nhở, có chuyện cháu nhất định không khách sáo đâu. Đừng thấy Tề Thiên trước mặt người khác ngông nghênh như vậy, chước mặt cháu, cậu ta chỉ là một người hầu cao cấp thôi, chú Tề đừng trách nhé!

Diệp Phàm cũng hơi cao ngạo.

- Nó có thể đi theo cậu là phúc của nó, đừng khách khí gì hết, cứ cho nó làm người hầu đi.

Tề Chấn Đào cười haha, rót cho Diệp Phàm chén trà, ngẫm nghĩ một chút nói,

- Từ trước đến nay, trong lòng tôi luôn có trực giác kỳ lạ, cảm thấy Tề Thiên đi theo cậu tương lai sẽ lớn hơn. Có lẽ vị trí còn cao hơn cả tôi.

- Trực giác, chú Tề cũng hơi quá rồi đấy. Tề Thiên muốn ngồi vị trí cao hơn chú, so sánh cấp bậc quân đội ứng với chính phủ mà nói, ít nhất Tề Thiên phải là trung tưởng, đảm nhiệm vị trí Phó tư lệnh đại quân khu 1 mới có thể ngang được với chú.

Trung tướng và Phó tư lệnh đại quân khu 1, là ước mơ của quan quân cả nước cộng hòa này. Cơ hội này, có thể gặp, không thể cầu được.

Cần phải có gia tộc có thực lực quân giới ở sau phụ giúp thì còn có thể chó ngáp phải ruồi, bằng không, cả nước có được mấy trung tướng?

Ngay cả Phó tư lệnh đại quân khu 1 cũng chỉ được có vài người, cộng thêm Tổng bộ, nhị pháo, Tư lệnh các quân chủng cũng không vượt quá sáu bàn tay.

Diệp Phàm bản thân không chút tự tin.

- Thằng nhóc cậu đôi khi ngạo khí ngút trời, có lúc lại khiêm tốn quá đáng, đúng là làm cho người khác khó hiểu mà.

Cậu xem cậu mới bao nhiêu tuổi, đã là Bí thư thành ủy, lại có quân hàm Thiếu tưởng. Tiết lộ chuyện này, có thể khiến cho nhiều đồng chí của nước cộng hòa phải rớt con ngươi ra ngoài ấy chứ.

Cậu xuất thân nhà quyền quý sao? Cậu xuất thân nhị đại tam đại à? Đều chẳng phải, thế nào, cậu nói đi. Tô nghĩ, Tề Thiên đi theo cậu là may mắn.

Đừng quá khiêm tốn, thân nam nhi, nên dũng mãnh xông về phía trước. Nón quan này có thể lên được một bậc chính là một nấc thang mới.

Mượn vị trí hiện tại của cậu mà nói, một Bí thư, vung tay lên, mấy triệu dân chúng bên dưới đều ngước nhìn cậu. Nếu có cơ hội thăng lên tỉnh, vung tay lên là có chục triệu dân rồi.

Cái lại khí khái này, là cảm giác chỉ định thiên hạ, kiếp nam nhi ai mà không muốn có chứ.

Tề Chấn Đào không ngờ hào khí đầy mình, làm Diệp Phàm cũng bị lây nhiễm.

- Cháu nghe chu Tề! Cho dù là khúc xương khó gặm cũng phải gặm.

Diệp Phàm đứng thẳng người nói.

7h sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm lái xe chạy sau chiếc Audi của Trưởng Ban tổ chức cán bộ Chu Thiên Minh đi thẳng đến Thành phố Đồng Lĩnh.

Khoảng 2h chiều đến ủy ban Thành phố Đồng Lĩnh.

Chủ tịch thành phố Cao Thành dắt theo toàn bộ bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố Đồng Lĩnh đứng trước cổng chào của thành phố.

Chủ tịch thành phố Cao Thành gầy, cao khoảng 1m75. Trán cao, diện mạo cũng có chút đặc biệt.

Diệp Phàm có đọc qua hồ sơ về anh ta, người này năm nay 45, 46 tuổi, cũng là loại có tiềm lực được cất nhắc.

Vừa bước xuống xe, Cao Thành đã cùng với quan viên Thành phố Đồng Lĩnh nhiệt tình bước về phía Chu Thiên Minh.

Còn chiếc Cherokee của Diệp Phàm chẳng ai thèm để ý. Bởi vì, căn bản người ta coi hắn là một tài xế.

Haizz, tuổi trẻ của Diệp Phàm đã hại hắn...

Diệp Phàm phát hiện, Cao Thành tuy nói chuyện với Trưởng ban Chu, nhưng đồng chí này vẫn có chút hoài nghi thăm dò đoàn người ở tỉnh xuống.

Thấy mấy đồng chí trong Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy không quen, các đồng chí Thành phố Đồng Lĩnh đều âm thầm liếc nhìn vài cái. Diệp Phàm trong lòng thầm buồn cười, chắc hẳn các đồng chí này đều đang tìm kiếm Bí thư thành ủy mới nhậm chức Diệp Phàm đây.

- Được rồi, các đồng chí làm quen với tân Bí thư Diệp Phàm của mọi người đi.

Chu Thiên Minh sau khi bắt tay với các lãnh đạo trọng yếu của Thành phố Đồng Lĩnh thì quay sang, chỉ vào đồng chí “lái xe” Diệp Phàm đứng cách đó không xa, cười nói.

Lập tức, tròng mắt ai nấy đều rớt xuống.

“Lái xe” phút chốc biến thành Bí thư thành ủy, quả là có tính hài kịch. Hơn nữa, là một Bí thư thành ủy trẻ đến đáng sợ.

Diệp Phàm bình tĩnh mỉm cười bắt tay thuộc hạ của mình, càu nhàu mấy câu các quan lớn hay nói.

Sau đó, đoàn người dưới sự mở đường của xe cảnh sát chạy thẳng đến tòa nhà Thành ủy.

Hai tòa nhà của Thành phố Đồng Lĩnh cũng tương đối đặc sắc, tòa nhà của Thành ủy ở phía Bắc ngoảnh mặt phía Nam, còn tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố ở hướng Nam ngoảnh mặt phía Bắc, vừa vặn đối xứng nhau, nằm trên đường Tân Long.

Tòa nhà thành ủy nhìn có vẻ hơi cũ, ngay cả cổng cũng loang lổ. Còn tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố mới hơn, ghe nói vốn hai bên chung văn phòng.

Sau này thời đại phát triển, ở chung một chỗ rất rối, cho nên, Ủy ban nhân dân thành phố tách ra. Xây tòa nhà ở đối diện.

Kỳ thực, cũng có người nói vì lúc ấy nhân vật số 1 Thành ủy với nhân vật số 1Ủy ban nhân dân thành phố mâu thuẫn dữ quá, căn bản không cùng chí hướng, nên đành “ở riêng”.

Lúc ấy có lẽ là quy hoạch hoặc là vấn đề gì đó làm không tốt, phố Tân Long bị hai tòa nhà chính phủ kẹp giữa nên hơi chật chội.

Mỗi ngày số đồng chí đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố làm việc không ít, hơn nữa, người đi làm trên cơ bản đều là các quan gia, ai nấy đều lái xe.

Cho nên, hai bên phố Tân Long đậu đầy xe hơi. Vì, xe không được đỗ bên trong tòa nhà.

Cái này có vẻ tương đối rối loạn, dù nói cho hôm nay chưa hề xảy ra tình trạng gì, chẳng qua bởi vì Bí thư thành ủy đến nhậm chức, cảnh sát giao thông đã tiến hành quản chế phố Tân Long rồi, cho nên căn bản không cho người qua lại.

Tập trung các cán bộ cấp Cục trưởng trở lên của toàn thành phố lại, tuyên bố bổ nhiệm nhân sự, cuối cùng là phát biểu, luật bất thành văn nói vài câu khuôn sáo.

Buổi chiều ăn tại nhà khách Thành ủy.

Diệp Phàm là nhân vật vây công số 2, còn Trưởng ban Chu là đối tượng vây công số 1. Đương nhiên, Trưởng ban Chu người ta là quan lớn mà.

Cán bộ Thành phố Đồng Lĩnh cũng không dám làm càn. Chỉ có điều hơi nhiệt tình quá, Trưởng ban Chu phần lớn khi được mời rượu chỉ nhấp ngụm nhỏ, cũng không sợ các đồng chí vây công.

Còn Diệp Phàm thì không thể làm như vậy, vừa mới tới phải khiêm tốn một chút, phải tạo mối quan hệ tốt với thuộc hạ chứ.

Cho nên, thằng này cũng chẳng sá gì nữa. Tuy nhiên, bản lĩnh được đề cao, khả năng thi triển nội lực bức men rượu ra ngoài của hắn cũng tăng lên không ít. 10 chén rượu uống vào thì đã bị bức ra khoảng 40% rồi. Cho nên, vẫn còn kiên trì được.

Ấn tượng đầu tiên của cán bộ Thành phố Đồng Lĩnh đối với Bí thư Diệp là-- người này tửu lượng cao. Tối nay các quan ở Thành phố Đồng Lĩnh đã đặt cho hắn biệt hiệu “rượu tiên” rồi.

8h30, Tề Thiên đang ở cùng với Ngọc Đông, Thái Đồng Khánh và mấy quan quân hôm trước uống rượu với Diệp Phàm đánh bài.

Hôm nay Tề Thiên không được may mắn, trên mặt dán đầy giấy truy nã rồi. Cũng chẳng biết ai đưa ra chủ ý cùi bắp, những tờ giấy truy nã không chỉ màu trắng, xanh đỏ tím vàng đủ màu cả. Nhìn từ xa, Tề Thiên trông cứ như vườn hoa tường chiếu trên TV ấy.

Chẳng còn cách gì khác, Tề Thiên đường đường là một Sư trưởng đành phải chấp nhận hiện thực. Tuy nói bình thường cậu ta là lão đại, nhưng thời gian rãnh rỗi thì tất cả đều thân mật như bạn bè.

- Haha, thắng rồi!

Ngọc Đông càn rỡ kêu lên, vỗ bàn không ngừng.

- Dán lên dán lên, dán cho sư trưởng một tờ màu trắng bên miệng ấy.

Thái Đồng Khánh ngồi cạnh đắc chí kêu, tự tay xé một tờ giấy màu trắng dán lên cho Tề Sư trưởng, còn cười quái dị nói:

- Thế này là giống Bạch Vô Thường rồi, không, phải gọi là Tề Vô Thường,

Hahaha...

Ngọc Đông dẫn đầu, cả đám cười ồ lên.

- Các người, các người, xem ngày mai ông đây trị các người thế nào.

Tề Thiên tức giận, chỉ vào mấy tên đó hét lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.