- Bí thư Lưu, ông là chủ, tôi phải mời ông một ly. Còn về cái gọi là danh nhân Nam Phúc thì tôi không dám nhận, tôi tuổi gì mà dám nhận là danh nhân gì gì đó.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Cứ cùng cạn với nhau một chén là được rồi, cùng mời nhau, ha ha ha...
Thư ký Trịnh ngồi một bên cười nói.
- Được!
Hai người chạm cốc loảng xoảng, cùng nhau cạn một ly.
Không khí trên bàn nhậu vô cùng náo nhiệt, ba người, Tôn Minh Ngọc, Nông Liên Liên và Nông Viện Viện bấm bụng cho qua, tiến đến mời rượu Bí thư Lưu.
Nữ phát thanh viên xinh đẹp Giang Đào Hồng thì chẳng tức giận cũng chẳng mời rượu ai, người khác mời thì cũng chỉ nhấp môi cho phải phép.
- Người anh em Diệp, Tề thiếu gia rất tôn sùng cậu, nghe nói cậu là chủ tịch huyện Ma Xuyên, không phảI là gần đây đang tu sửa con đường quốc lộ ở núi Thiên Sơn sao? Cậu ấy luôn miệng lải nhải bên tai tôi, cứ y như là thuyết khách, ha ha ha...
Thư ký Trịnh mỉm cười nói.
- Cậu nhóc ấy nói những gì vậy? Không phải là kêu thư ký Trịnh quyên ít tiền để sửa đường đấy chứ? Nếu quả đúng như vậy, chúng tôi mà từ chối thì thật là bất kính, về tiền thì lúc nào chẳng cần, ha ha ha...
Diệp Phàm được đà liền lấn tới, mặt dày đề cập thẳng, nói nửa đùa nửa thật.
- Quả thực, cậu đoán đúng rồi, việc này, có chút không phù hợp Diệp huynh đệ à. Huyện Ma Xuyên sửa đường thì đáng lẽ các ông phải tìm các lãnh đạo tỉnh Nam Phúc, có liên quan gì đến tỉnh Giang Đô của chúng tôi đâu. Mặc dù, tôi có đóng góp thì cũng là “vô cớ xuất binh” ha ha ha…
Thư ký Trịnh cũng nửa đùa nửa thật cười nói với Diệp Phàm.
- Ha ha ha, anh Trịnh, sao lại nói là “vô cớ xuất binh” được, thực ra là được “danh tiếng” nhất đấy.
Diệp Phàm ra vẻ thần bí, cười nói.
- Việc này dựa vào đâu mà nói đây, tôi thật có chút ngu dốt, đến bây giờ còn không thấy được cái “danh tiếng” kia ở chỗ nào, mong được nghe giải thích tường tận. Nếu thực sự Diệp lão đệ có thể nói ra được cái “danh tiếng” chính đáng ấy, thì không vấn đề gì, có thể suy nghĩ thêm.
Thư ký Trịnh liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cách xảo trá.
- Phải đấy, chúng tôi cũng rửa tai lắng nghe đây ha ha ha…
Lưu Thủy Hòa cũng góp vui vào.
- Vậy tôi sẽ nói thử xem, nói không hay mong các vị thứ lỗi.
Diệp Phàm nhìn lướt qua mọi người một lượt, cười nói:
- Chắc các vị cũng đã biết chút ít về tình hình ở Ma Xuyên, tôi sẽ nói gì về kinh tế của huyện, nói ra thì mất mặt lắm.
Thực ra, không càn nói mọi người cũng đã biết rồi. núi Thiên Sơn như một tảng đá nằm chình ình, khó có thể vượt qua, chắn ngang con đường làm giàu của nhân dân Ma Xuyên.
Lúc đầu tôi đã từng nói, trời cản tôi, tôi phá trời, xem ra tình trạng gần đây, không mở đường trên núi Thiên Sơn thì coi như Ma Xuyên không còn hy vọng.
Không phải tôi nói linh tinh đâu, tình cảnh hiện giờ huyện như vậy đấy. Vì vậy, việc mở rộng, san bằng con đường núi Thiên Sơn là việc nhất định phải làm, đối với người dân Ma Xuyên mà nói, đã lâm vào tình cảnh quyết chiến đến cùng.
Tuy nhiên, quả thực nếu núi Thiên Sơn, cái đống từ trên trời rơi xuống này được phá, đường được san bằng thì dễ dàng đi lại hơn nhiều, đối với tỉnh Giang Đô các ông mà nói cũng là một tin mừng.
Nói đến đây rồi, ông còn muốn hỏi gì vì sao ư?
Ha ha, rất đơn giản, từ tỉnh Giang Đô phải đi hết quốc lộ A70 mới đến được Thủy Châu, Nam Phúc, hoặc đến tỉnh Chiết Ninh phải đi quốc lộ A09, những đường đi đó đều tương đối xa.
Nếu có thể sửa con đường trên núi Thiên Sơn ở huyện Ma Xuyên thì ít nhất thì có thể tiết kiệm cho xe đi từ Giang Đô tới mấy tỉnh kia khoảng 200 km tiền xăng, thời gian đi cũng ngắn hơn, cũng tiết kiệm được khá nhiều đấy.
Hơn nữa, con đường quốc lộ La Thủy của Đức Bình cũng sắp khởi công, đến lúc ấy, con đường từ thị xã La Châu tới Thủy Châu càng rộng rãi, thoáng đãng, các ông đi xe từ thành phố Đông Hà đến đây, đi xe xuyên qua núi Thiên Sơn càng tiện.
Về việc này, chẳng bao lâu nữa tôi cũng đến huyện Xương Châu của tỉnh An Đông để nói chuyện thử xem sao, nếu xe của bọn họ mà đi qua con đường này thì cũng có thể cắt bớt một quãng đường không nhỏ.
Nếu như bây giờ các ông không hỗ trợ tiền, đến khi huyện Ma Xuyên chúng tôi làm xong con đường này rồi, ha ha, đến lúc đó đừng nói là Diệp Phàm tôi nhỏ mọn, phải nộp lộ phí mới được.
Diệp Phàm nói một tràng dài khiến thư ký Trịnh và bí thư Lưu phải nhìn nhau, cảm thấy thật lạ lẫm.
Bí thư Lưu cười ha hả nói:
- Sao chủ tịch huyện Diệp lại khiến cho tôi có cảm giác cậu chính là Đại vương núi rừng Ma Xuyên nhỉ? Ha ha ha…
- Hừ, núi này là tôi mở, cây này là tôi đốn, muốn đi qua con đường này thì để tiền lộ phí lại.
Lúc này, một giọng điệu trái khoáy vang lên. Chính là Giang Đào Hồng đứng một bên châm chọc Diệp Phàm.
- Phát thanh viên Giang, cô có vẻ hơi vượt quá giới hạn công việc của mình rồi thì phải, dù sao thì tôi cũng đang làm việc tại Đức Bình, mặc dù nói là cô sẽ rất ít khi đến Ma Xuyên, nhưng cô cũng không thể nói như vậy phải không? Ha ha…
Chủ tịch Diệp châm chọc.
- Đây là tôi quảng cáo cho việc sửa đường của Ma Xuyên các ông đấy, sao hả Chủ tịch Diệp, không phải ông bảo muốn chúng tôi làm cho ông một phim tuyên truyền à? Đến lúc ấy có cần tuyên truyền như vậy một chút không?
Giang Đào Hồng đột nhiên thốt lên, nhướn mày liếc Diệp Phàm một cái, như thể là muốn đối đầu với Diệp Phàm.
Sự việc đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, không biết là Chủ tịch Diệp trêu chọc phát thanh viên Giang là có ý gì. Nếu quả thực người phụ nữ này có mối hằn thù gì thì Chủ tịch Diệp kia quả là có chút mờ ám.
- Ha ha ha…
Tất cả mọi người trong phòng không thể nhịn thêm được nữa, tất cả đều bật cười.
- Được, chỉ cần phát thanh viên Giang đồng ý đến xem chúng tôi sửa đường, việc tuyên truyền như thế nào do cô quyết định. Dù có gọi tôi là Đại vương núi rừng hay Nhị đương gia, Nhị trại chủ gì cũng được, chỉ cần có thể kiếm được nhiều tiền để sửa đường, ít người dân Ma Xuyên phải xuống suối vàng hơn, đáng vậy!
Vẻ mặt Diệp Phàm vô cùng nghĩa khí.
- Ừ, nghe nói núi Thiên Sơn chính là con đường đi xuống suối vàng, nghe nói lái xe trên núi luôn lo sợ giống như sắp vào Quỷ Môn quan đến nơi rồi.
Diệp huynh đệ, nghe cậu nói như vậy, chắc chắn là tỉnh Giang Đô của chúng tôi nên quên tiền mới phải, đặc biệt là thành phố Đông Hà.
Bằng không, sau này Chủ tịch Diệp áp dụng mấy chiêu bài kia thì chúng tôi cũng phải trả chút tiền lộ phí that.
Bí thư Trinh mỉm cười, quay người sang, nói với dáng vẻ hơi chua xót:
- Thực ra, dù có quyên tiền của thành phố Giang Hà thì cũng chẳng được là bao, nhiều lắm thì cũng chỉ được ba, bốn trăm ngàn tệ là căng, nên nhớ là thành phố Đông Hà không không khá hơn Đức Bình của các ông là mấy. Tỉnh Nam Phúc của các ông xếp vị trí thứ sáu toàn quốc, tỉnh Giang Đô xếp sau vị trí thứ mười. Vì vậy, Diệp huynh đệ à, nếu như nói đến chuyện quyên tiền thì đứng đầu bảng phải là tỉnh của các ông mới phải, đặc biệt là Sở Giao thông tỉnh.
- Tôi cũng đã nghĩ đến việc này, tuy nhiên, năm nay chắc Sở Giao thông tỉnh cũng không giúp gì được, có chút tiền cũng đang đầu tư vào công trình quốc lộ La Thủy rồi, trưởng phòng Tôn là lãnh đạo khu vực, chắc hẳn phải biết rõ việc này nhất, phải không?
Diệp Pham quay sang hỏi Tôn Quốc Đống.
- Ừ, khu vực đã quyết định, công trình trọng điểm về giao thông năm nay sẽ là dự án quốc lộ La Thủy, giục phía Sở Giao thông tỉnh ra quyết định phê chuẩn. Các trình tự thủ tục đã hoàn tất, các địa phương khác như Ma Xuyên… chắc chắn sẽ khó mà nhận được sự hỗ trợ nào.
Tôn Quốc Đống gật gật đầu, chứng thực việc này.
Quay sang lại cười nói:
- Có điều, Chủ tịch huyện Diệp là người tài ba, trong hoàn cảnh khó khăn này, không ngờ vẫn lột được của Cục giao thông khu vực sáu trăm ngàn tệ, tôi nghe nói có rất nhiều các huyện, vùng khác có ý kiến gay gắt. Chủ tịch Diệp, cậu cũng phải cẩn thận một chút, đừng để đến lúc bị vài ba nhân vật ở các huyện khác ăn sống nuốt tươi nhé, ha ha…
Tôn Quốc Đống nhận thấy chuyện của con trai mình có hy vọng rồi, vì vậy cũng nói đùa chút cho vui.
- Ha ha, lột chứ, lột chứ, chỉ cần có thể phá được cột chống trời ấy, tôi không nề hà gì cả.
Diệp Phàm cười nói với vẻ mặt đau khổ.
- Thực ra, Chủ tịch Diệp, tôi có chút chưa hiểu, sao người tài giỏi thế này bỏ qua không dùng, lại cứ theo tôi không ngừng nhắc đến quyên tiền?
Mặt thư ký Trịnh đầy vẻ xảo quyệt, cười nói.
- Ai cơ? Xin mời cao nhân như anh Trịnh chỉ điểm cho một hai người, tôi cũng sẽ chạy lại ngay, bây giờ chỉ cần có thể xin được tiền, bốn phương tám hướng, ở đâu tôi cũng sẽ đến. Về Sở Giao thông tỉnh, Trịnh ca đừng nhắc đến nữa, chắc như đinh đóng cột rồi, không lay chuyển được gì nữa. Trong chuyện này có chút việc nhỏ.
Diệp Phàm cười nói.
- Chuyện gì, chuyện như thế nào? Hãy kể một chút đi?
Thư ký Trịnh lấy làm hứng thú.
- Chính là chuyện ông Quách Chủ tịch huyện Hồng Sa Châu, có người thân ở Sở Giao thông tỉnh, hiện nay Ma Xuyên đang có một chút xích mích với Hồng Sa Châu.
Diệp phàm nói, đoán chừng chuyện của Chu Phú Đức ở huyện Hồng Sa Châu đã lan truyền từ người dân Ma Xuyên sang Giang Tân rồi.
- Ừ, hóa ra là chuyện có thật. Tôi cũng chỉ vừa mới nghe mọi người kể về chuyện giữa Hồng Sa Châu và Ma Xuyên.
Thư ký Trịnh nói, nụ cười đột ngột biến mất, hừ nói:
- Diệp huynh đệ, tôi cảm thấy cậu quá khiêm tốn rồi. Trong tỉnh, không cần nhắc tới ai khác, chỉ cần một mình Tề thiếu gia thôi cũng có thể giúp cậu dàn xếp chuyện Sở Giao thông, về Chủ tịch huyện Quách, người thân của hắn không thể nào là Giám đốc Sở đấy chứ?
- Không phải rồi, nghe nói là ở Ban thẩm tra, cũng là một quan to.
Diệp Phàm dù sao cũng chẳng thèm quan tâm, chắc người thân của Quách Tân Bình đã nhúng tay vào từ đầu, cũng chẳng sợ đắc tội với hắn ta.
- Vậy thì phải rồi, cậu nghĩ xem, ông già của Tề thiếu gia không phải là đang quản lí Sở Giao thông tỉnh sao? Chỉ cần ông ta chịu cầm bút ký một cái là đủ cho nhân dân Ma Xuyên sửa đường rồi, cũng tiết kiệm cho Diệp huynh đệ đỡ phải chạy ngược xuôi.
Dường như giữa thư ký Trịnh và Diệp Phàm đang có điều gì đó rất bí hiểm, khiến Tôn Quốc Đống và Lưu Thủy Hòa luôn tò mò đoán già đoán non xem Tề thiếu gia là ai, hình như lại không phải là công tử của Chủ tịch tỉnh Giang Đô Tề Phóng Hùng.
Lãnh đạo Tỉnh ủy Nam Phúc còn có ai hơn người họ Tề này nữa, hơn nữa còn quản lý Sở Giao thông, câu trả lời vô cùng thú vị - Phó Chủ tịch thường trực Tề Chấn Đào.
Lúc ấy sự tò mò trong lòng nữ phát thanh viên xinh đẹp Giang Đào Hồng trỗi dậy. Lại một lần nữa cô ta dùng ánh mắt kỳ lạ dò xét Chủ tịch huyện Diệp, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu như thực sự mối quan hệ giữa Diệp Phàm với vị Phó Chủ tịch Tề đó tốt như vậy, vậy thì mình phải…”
Lúc này, mọi người cũng đã hiểu được chút ít. Chắc là thư ký Trịnh cũng nể mặt Phó Chủ tịch Tề mà tới đây.
- Anh Trịnh cứ đùa, sự việc không đơn giản như vậy đâu.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Ha ha, Diệp huynh đệ, đừng có giấu tôi, Phó Chủ tịch Tề của các ông là phó chủ tịch thường trực, là anh em thân cận với Chủ tịch Tề cấp trên của tôi.
Chỉ cần một nét bút của ông ấy, vài triệu tệ chỉ là chuyện nhỏ. Tôi cũng từng nghe Tề thiếu gia nói qua, nói là ông già hắn ta rất thương cậu.
Nghe nói là cậu đến Ma Xuyên, còn mắng, nói là thằng nhóc này bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, đến Ma Xuyên làm Chủ tịch huyện lúc nào mà cũng chẳng nói một tiếng, nói là khi nào đó sẽ xuống đây, đến Ma Xuyên dạo chơi, phải ăn cho tiểu tử họ Diệp cạn kiệt…
Hôm nay thư ký Trịnh có chút kỳ lạ, dường như cố ý muốn vạch trần sau lưng Diệp Phàm vậy.
Thực ra, chuyện này đương nhiên là do Tề Thiên sắp đặt, mục đích của Tề Thiên là muốn giúp đại ca Diệp Phàm một phen.
- Không ngờ đấy Chủ tịch Diệp, cậu đúng là cao nhân, bỏ qua một vị thần lớn như vậy không dùng tới, lại đến thành phố Đông Hà của chúng tôi xin tiền, ha ha ha…
Lưu Thủy Hòa cười sang sảng.