Quan Thuật

Chương 116: Chương 116: Cái mũ không yên.




Trong lời của Trương Chấn Dương có ý tốt nhắc nhở mình phải cảm ơn Lý Hồng Dương, luôn theo sát bước chân của y. Diệp Phàm tuy nói chưa có kinh nghiệm quan trường gì nhưng vẫn có thể nghe ra ý tứ, mặc dù hắn không rõ ràng lắm về tình huống trong cuộc họp thường vụ nhưng người ta đã ám chỉ rồi thì mình cũng nên bày tỏ chút quyết tâm và cảm kích.

Vì thế Diệp Phàm vội vàng đứng lên nói:

- Phó trưởng ban Trương, cảm ơn sự tín nhiệm của Phó trưởng ban và tổ chức, đặc biệt là cảm ơn sự tín nhiệm của bí thư Lý đối với cháu đề bạt cháu giữ vị trí quan trọng, cháu nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của bí thư Lý và phó trưởng ban Trương với tổ chức, làm thật tốt công tác được phân công, nhất là về công tác thu hút đầu tư, luôn theo sát bước chân của bí thư Lý, nghe Đảng ......

Trương Chấn Dương rất hài lòng với biểu hiện của Diệp Phàm, trong lời nói của hắn đã đem mình ra trước, sau lại nhấn mạnh bí thư Lý Hồng Dương. Điều này nói lên người thanh niên này rất hiểu biết, vừa quan tâm đến người nói chuyện trực tiếp là mình, lại có thể biểu đạt được sẽ luôn theo sát bước chân bí thư Lý. Mình đã hoàn thành nhiệm vụ mà Lý Hồng Dương giao phó, định ra con đường cho Diệp Phàm bước đầu tiên chính thức vào quan trường...... Nghĩ tới đây, trên mặt của Trương Chấn Dương hiện ra nụ cười thỏa mãn.

Gần đây Lý Hồng Dương vẫn muốn đem thân tín của mình thế vào chỗ trưởng ban tổ chức của Phí Mặc, là phó ban nên Trương Chấn Dương đương nhiên hi vọng Phí Mặc trượt chân để mình lên thay ghế.

Vì thế nên y ra sức lấy lòng Lý Hồng Dương, chỉ cần Phí Mặc sơ sểnh một chút là sẽ bố trí vài nhân sự cho Lý Hồng Dương. Tựa như vừa rồi trong lúc nói chuyện có đá qua bí thư Lý, chắc là thủ đoạn này đã được Trương Chấn Dương sử ra quá nhiều.

Tuy nhiên trưởng ban tổ chức huyện là cán bộ do thành phố quản lý, muốn thay y là điều không dễ dàng. Trương Chấn Dương cũng chỉ đành hy vọng vào Lý Hồng Dương, bởi vì Phí Mặc là người của Trương Tào Trung, Trương Tào Trung không thể nào gạt bỏ Phí Mặc được......

Sau khi ra khỏi Ban Tổ chức, Diệp Phàm cung kính đi đến chỗ Lý Hồng Dương .

Nhìn Lý Hồng Dương rất có tướng làm quan, đúng kiểu tai to mặt lớn, ánh mắt sắc bén. Y vừa nhìn thấy Diệp Phàm thì ra vẻ nhiệt tình.

- Ngồi đi!

Lý Hồng Dương nói rất dứt khoát, Diệp Phàm vội vàng khom người xuống rút ra một bao Trung Hoa để mời rồi thuận tay châm lửa. Bởi vì Diệp Phàm phát hiện Lý Hồng Dương rất nghiện thuốc lá, nhìn cái gạt tàn thư ký vừa đi đổ lúc đầu giờ chiều mà đã gần đầy. Hắn cũng nghe nói gần đây tâm trạng của Lý Hồng Dương sau khi bị ba vị lão đại của thành phố điểm danh phê bình cũng không tốt lắm.

- Ai! Tiểu Diệp, lần này phá cách đề bạt cậu từ một cán bộ thôn lên vị trí Phó Chủ tịch thị trấn, hơn nữa còn kiêm đảng ủy viên. Cậu mới chỉ 18 tuổi, cũng là một vấn đề không nhỏ. Song từ năng lực của cậu mà giao quản lý mảng công nghiệp Lâm Tuyền cũng không có gì quá sức, quyền quản lý tài chính cũng giao cho cậu, quyền lực so với Thái Đại Giang cũng không kém hơn bao nhiêu.

Áp lực của huyện ủy rất lớn a! Đặc biệt là ở hội nghị thường vụ, ai......Không nói nữa, cậu cứ can đảm làm tốt công tác, đặc biệt phải coi trọng công tác đầu tư. Vài ngày nữa khi tập đoàn Nam Cung đến chính là một cơ hội lớn không thể bỏ qua. Về chuyện nhà máy giấy Ngư Dương, cậu phải nhanh chóng nghiên cứu, chọn ra một phương án khả thi.

Sau đây cậu đến chủ tịch Trương báo cáo một chút về chuyện nhà máy giấy Ngư Dương và phương án của cậu. Sau này có chuyện gì không giải quyết cứ đến tìm chú. Nếu về phương diện cải cách nhà máy giấy động đến một số quan hệ thì cứ bảo là chú giao phó. Về điều này thì chú hoàn toàn ủng hộ. Tóm lại, phải kêu gọi được tập đoàn Nam Cung để cho đám thường vụ Ngư Dương thấy cháu là người có khả năng, mà không phải là khả năng bình thường......

Lý Hồng Dương rít một hơi thuốc rồi nói vẻ nghiêm túc, không khí dường như trầm lại, hoàn toàn ngược với bên ban tổ chức. Diệp Phàm cũng biết, bản thân mình giờ coi như một con cờ đắc thế của Lý Hồng Dương.

Cũng có thể nói là miếng mồi câu để câu được 200 vạn của tập đoàn Nam Cung, quan trọng hơn còn là kêu gọi được tập đoàn đầu tư vào đây. Nếu như không làm được thì cái mũ quan mình chắc sẽ lung lay rồi.

Người ta đỡ ngươi tới là không dễ dàng, nhưng muốn lấy mũ quan của ngươi lại rất đơn giản. Diệp Phàm sau khi nghe xong thì trong lòng nặng trĩu như có một khối chì đặt vào đó.

Chuyện lấy được 200 vạn thì chắc là không sao nhưng muốn tập đoàn Nam Cung thì e là khó mà mở miệng. Người ta đưa cho mình 200 vạn coi như trả xong nhân tình, còn bảo người ta đến đây bỏ vốn vào xí nghiệp thua lỗ thì biết làm sao đây, không phải là đào một cái hố lửa rồi bảo người ta nhảy vào sao?

Diệp Phàm sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện thất đức như vậy, chỉ có thể đến Thủy Châu xem cụ thể tài liệu về loại giấy mới thế nào rồi mới quyết định,. Trước mắt còn một vấn đề khó khăn là Nam Cung Cẩm Thần còn đang hôn mê, chỉ có thể giải quyết chuyện này mới có thể làm Nam Cung Hồng Sách động lòng, tuy nhiên dính dáng đến y học còn rắc rối hơn, cũng phải giải quyết dần dần.

Nghĩ tới bao vấn đề còn ngổn ngang, tâm tình vui sướng vì lên chức vừa rồi nhạt hẳn.

Thật ra thì Lý Hồng Dương khăng khăng phân cho Diệp Phàm quản lý mảng tài chính của thị trấn Lâm Tuyền chắc là cũng có ý với 200 kia.

Lúc đầu Trương Tào Trung còn chưa thấy rõ điều này, sau khi trở về ngẫm nghĩ một hồi mới bừng tỉnh, tý nữa thì vỗ tay tán thưởng:

- Ông giỏi đấy Lý thiên vương, chơi chiêu này thật độc, cao thủ!

Sau đó không lâu Thái Đại Giang nhận được tin tức gọi điện thoại đến nói trách cứ là trước kia quyền quản lý tài chính bị tâm phúc Lưu Lương Huy của Tần Chí Minh nắm giữ làm mình tuy là Chủ tịch thị trấn nhưng rất bị động.

Bởi vì Lưu Lương Huy thỉnh thoảng lại ngáng chân Thái Đại Giang, lần này rất vất vả mới đẩy được y ngã, ai ngờ lại bị thằng ranh Diệp Phàm đoạt mất quyền quản lý tài chính, tý nữa làm Thái Đại Giang phun máu, lập tức gọi điện trách cứ Trương Tào Trung.

Ai ngờ Trương Tào Trung lại vui vẻ:

- Đại Giang, nhìn xa chút đi. Anh chắc biết rõ tình hình tài chính Lâm Tuyền, đã nợ lương giáo viên một tháng rồi, cũng thiếu nợ nhiều nơi, chắc là hóa đơn tạm của chính quyền cũng phải lên đến con số mấy trăm vạn! Anh tiếp quản thùng thuốc súng đó làm gì. Sắp tới tập đoàn Nam Cung sẽ cho 200 vạn nhưng dùng cho việc sửa đường thôn đập Thiên Thủy, chỉ đích danh Diệp Phàm phụ trách, không ai có quyền can thiệp bao gồm cả Lý thiên vương. Anh nghĩ kỹ một chút đi, người ta là Lý thiên vương nên nhìn xa, điều này anh còn cần học tập nhiều đấy, ha ha......

Thái Đại Giang suy nghĩ một lúc rồi chợt hiểu, cười khan:

- Lão bản, ý của anh là Lý thiên vương cũng có ý với 200 vạn kia.

- Ha ha...... Trẻ con đúng là dễ dạy!

Trương Tào Trung cảm thấy rất thoải mái:

- Anh thử nghĩ xem, Diệp Phàm quản lý tài chính mà về phương diện này thì thị trấn Lâm Tuyền chạy ăn từng bữa, tiền lương giáo viên còn nợ, nói không chừng lại gây chuyện , 200 vạn kia còn dùng được sao? Biết đâu không cần chúng ta nói, hắn cũng phải lấy ra để cứu lấy mình, nếu không hắn phải thật sự là thần tài đẻ trứng vàng kia......

- Hiểu rồi.

Thái Đại Giang cười âm hiểm.

Đương nhiên Diệp Phàm không thể biết được những ngoắt ngoéy này, hắn dù sao vẫn còn non nớt lắm!

- Bí thư Lý, đối với chuyện tập đoàn Nam Cung cháu có thể nói một câu ‘Không thành công cũng thành nhân’, quyết tâm phải làm được!

Diệp Phàm dõng dạc, hắn biết không tỏ thái độ là không được, nếu không Lý Hồng Dương có bỏ qua cho hắn thì 10 thường vụ khác cũng không bỏ qua, đã ở thế chân tường. Nếu không thì bí thư Lý lại bằng mọi giá để đưa mình lên trong lúc Ngư Dương đâu thiếu nhân tài! Số người làm công ăn lương của chính quyền gần 2 vạn cơ mà, nhân tài cường thịnh a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.