Nhưng Cái Thiệu Trung có chút mất mát chính là tuy ngồi vào vị trí cũ của Vệ Ngọc Cường nhưng lại không được cả chức trợ lý chủ tịch Tỉnh như ông ấy.
Đây chính là ví trí cấp Phó tỉnh chỉnh. Mà Vệ Ngọc Cường còn là bí thư Đảng ủy Hoành Không, không kiêm chức gì hết trong chính quyền Tỉnh.
Cấp bậc của ông ấy chỉ có thể theo tiêu chuẩn vấp phó thôi, cũng như Diệp Phàm, cũng là đánh bóng gần thôi.
Mà Diệp Phàm còn kiêm cả chức phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy, nếu như nói về quyền lực thực tại thì Diệp Phàm còn hơn ông ta chút.
Dù sao Diệp Phàm cũng còn treo một chức trống, các đồng chí ở dưới cũng phải suy nghĩ có đúng không? Mà Cái Thiệu Trung anh lại là đến nơi khác nên người ta sẽ không thèm để ý đến. Bởi vì anh chỉ là một bí thư đảng ủy của doanh nghiệp mà thôi.
Đương nhiên trong nội bộ tập đoàn Hoành Không, Cái Thiệu Trung hoàn toàn xứng đáng là nhân vật số một. Diệp Phàm đã bỏ đi chức bí thư sẽ thành nhân vật số hai.
- Bí thư Kim, ngày trước Vệ Ngọc Cường kiêm cả chức trợ lý chủ tịch Tỉnh, mà cũng là trợ lý chủ tịch cấp phó tỉnh. Sao sau này lại bị điều đi, đến tập đoàn Hoành Không lại không còn chức đó nữa?
Cái Thiệu Trung có chút không phục, buồn bực nói. Buổi tối sau khi ăn tối xong đã gọi điện bảo Kim Nhân Viễn đến hỏi chuyện.
- Thiệu Trung, anh cũng phải biết chứ, lần này anh có thể ngồi lên, đồng chí Tiền cũng bỏ ra không ít sức lực, anh cũng phải biết quan hệ lợi hại chứ?
Kim Nhân Viễn nói.
- Không phải là Diệp Phàm đã cho người ra chặn chứ?
Cái Thiệu Trung liền nói.
- Bên trên rất công bằng, Kiều Viễn Sơn và Ninh Chí Hòa cùng nhau cưỡng chế. Anh cũng biết Diệp Phàm ngay từ đầu đã gây mâu thuẫn với anh.
Có thể để anh đến Hoành Không, lão Tiền cũng đã phải lên tiếng. Mà ở tập đoàn Hoành Không, họ chắc chắn không thể để Cái Thiệu Trung anh quá nhiều quyền lực được.
Bởi vì kỳ vọng của họ đều đã ủy thác lên người Diệp Phàm rồi. Mà Diệp Phàm mới đến chưa được ba tháng, nhưng đã làm được bao nhiêu việc lớn, nên mọi người đều đã cảm phục.
Nếu không phải vì anh ta còn quá trẻ thì chắc chắc đã khác, và chức này cũng khó mà đến lượt anh được.
Cho nên anh phải tự biết mình, thực ra trợ lý chủ tịch cũng chỉ là một hư danh thôi.
Kim Nhân Viễn khuyên nhủ.
- Nhưng chuyện hôm đó hắn ta làm đã quá lắm rồi, sao lại như tên lưu manh đến bóp cổ tôi?
Cái Thiệu Trung tức giận nói.
- Nhìn kìa, anh đã nóng vội rồi phải không? Cái tính này của anh phải sửa đổi, anh nghĩ xem, việc hôm đó có phải là Diệp Phàm không đúng không?
Nếu nói đúng ra vì sao anh ta lại bóp cổ anh? Anh cũng phải nhìn lại mình chứ, có những chuyện một tay không thể làm thành được đâu.
Mà phải hiểu là mâu thuẫn của anh và anh ta chính là có thể khiến anh đến Hoành Không này để mà làm nhân vật số một đó.
Anh không thấy phải không, chính là trí tuệ lãnh đạo đó. Vì thế anh đừng có mà oán hận như vậy.
Nên làm tốt công việc của mình, tình hình hiện giờ của Hoành Không cũng đac chuyển biến, nhưng cẫn còn chưa đạt đến mức hài lòng.
Mà Diệp Phàm đến Hoành Không cũng đã làm cho anh một nền móng rồi. Một khởi đầu tốt đã được vạch ra, nếu nói như thế thì anh còn phải cám ơn anh ta nữa đó.
Nếu tập đoàn Hoành Không có thể khôi phục lại dưới bàn tay của anh, có thể phát triển, thậm chí là quật cường như trước thì đó mới chính là nền tảng cho con đường thăng quan tiến chức của anh.
Kim Nhân Viễn nói.
Vào lúc 10 giờ đêm hôm đó, cốt cán của Cái Thiệu Trung ở Hạng Nam là Tăng Vân Nhàn, Trinhk Nhất Thiên cùng hai mươi mấy người đến nhà khách Hoành Không. Đặt hai bàn tiệc trong đó để chúc mừng Cái Thiệu Trung.
- Anh Diệp, bọn họ kéo nhau đến chính là biểu diễn cho chúng ta xem mà thôi.
Bao Nghị hừ nói.
- Ha ha, đều là đồng nghiệp mà, việc này hoàn toàn bình thường.
Diệp Phàm có vẻ rộng lượng.
- Cán bộ cũ hôm khác đến cũng có sao, sao lại cứ phải hôm nay. Đây chính là tạo thế rồi.
Bao Nghị nói.
- Bí thư Cái người ta là Cái lão hổ mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Lão hổ, không chừng Bao Nghị tôi cũng phải học thuật “võ tòng” thôi.
Bao Nghị cười nói.
- Ha ha, phải xem xem lão hổ này có ăn thịt người hay không. Nếu như đúng là ăn thịt người thì anh cũng nên đi luyện đi. Thành Võ Tòng là ok rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Nghe nói Ngô Hồng Sơn cũng tham gia, Dương Chấn Đông cũng đến.Còn có cả tổ trưởng Cung nữa. Ba người này không phải là đang có ý nghĩ nào khác chứ? Tào Nguyệt và Nghiêm Phương Long nay bận việc ở Việt Đông, bằng không họ cũng sẽ tham dự.
Bao Nghị nói.
- Cậu nói sai rồi, còn có cả Trần Viên Kiều, Hậu Bân và cả Dương Quý Phương cũng đến. Toàn bộ phần tử trong Đảng bộ Hoành Không trừ Tào Nguyệt và Nghiêm Phương Long ra thì ai cũng có mặt cả.
Chỉ có mình tôi là không đi, còn lại 7 vị khác đều đã đi, chẳng còn cách nào khác. Dương Chấn Đông chắc chắc không thể đến mà đập vào mông Cái Thiệu Trung được.
Còn về Ngô Hồng Sơn thì khó nói, người này đúng như ngọn cỏ trên tường, nghiêng đông ngã tây chẳng thể nào biết được.
Còn Tào Nguyệt và Nghiêm Phương Long, cậu nghĩ hai người họ có phải là cố ý không về không? Còn về ba người mới, họ mới đến, căn bản cũng chưa biết gì, chỉ là khách thôi, cũng không phải quan tâm.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh có thể không đi, tôi thấy bọn họ cũng chỉ như hát theo thôi. Họ nể mặt Cái Thiệu Trung, còn thể diện của anh thì sao?
Bao Nghị hừ nói.
- Cậu à, nghĩ thoáng chút đi. Có những đồng chí đến đó, chắc chắn là có cùng một suy nghĩ như Cái Thiệu Trung.
Diệp Phàm nói.
Cái Thiệu Trung đúng là nhanh gọn, dứt khoát, sáng sớm ngày hôm sau đã thông báo cho phó chủ nhiệm đảng ủy – Tưởng Hưng Phúc thông báo cho các ủy viên thường vụ đúng 9 giờ có mặt để họp, không cho phép bất kỳ đồng chí nào vắng mặt.
Khổng Ý Hùng hơi tức giận tiến vào phòng của Diệp Phàm.
- Sao thế chủ nhiệm Khổng?
Diệp Phàm cười nói.
- Ý của bí thư Cái là sao?
Khổng Ý Hùng giận nói.
- Anh đang nói chuyện của Trương Hưng Phúc à?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, thông báo các ủy viên thường vụ họp, nên là tôi là người nên công tác họp hành chứ?
Ít nhất cũng phải thông báo trước cho tôi chứ, sau đó tôi sẽ sắp xếp đồng chí Trương đi chứ. Nhưng chuyện này bí thư Cái không hề thông báo cho tôi.
Trương Hưng Phúc đã thông báo hết rồi mà tôi còn chưa biết. Như vậy rõ ràng là ức hiếp người rồi, quá không được rồi.
Khổng Ý Hùng sắc mặt khó coi nói.
- Không phải anh vẫn là chủ nhiệm sao?
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Tôi thấy có phải chức chủ nhiệm của tôi chấm dứt rồi không?
Khổng Ý Hùng hung hăng nói.
- Ai nói?
Diệp Phàm chau mày, chuyện này Khổng Ý Hùng có chút nhút nhát rồi, nhanh chóng nói :
- Chủ tịch Diệp, khi nãy tôi đã quá kích đông. Nhưng thật sự là rất tức giận.
- Ha ha, thoải mái đi, có tôi ở đây mà, còn ai dám làm gì anh.
Diệp Phàm cười nói, an ủi Khổng Ý Hùng.
8 giờ 50 phút sáng ngày hôm sau.
Các vị ủy viên đã đến đông đủ, đúng 9 giờ sang, Cái Thiệu Trung cùng chủ nhiệm Trương Hưng Phúc khí phách bước vào.
- Các vị đều đã đến rồi, thật là tốt.
Cái Thiệu Trung liếc mắt qua một cái, gật đầu nói.
- Bí thư Cái lần đầu tiên đến mở cuộc họp. Mọi người đều rất hoan nghênh.
Trương Hưng Phúc nhanh chóng vỗ tay trước, mà Khổng Ý Hùng ngồi bên chỗ thư ký cũng thấy xấu hổ, Diệp Phàm liếc nhìn anh ta cái.
Một trận vỗ tay giòn vang.
- Ha ha, các đồng chí khách sáo rồi. Sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, cũng không phải khách sáo vậy.
Cái Thiệu Trung khiêm tốn chút, sau đó để vị trí bí thư Đảng ủy.
Sau khi ngồi xuống, Cái Thiệu Trung nghiêm túc nhìn mọi người một lượt. Hình như không phát hiện ra góc của Khổng Ý Hùng.
Ông ta còn ra chỉ thị cho Trương Hưng Phúc nói là :
- Đồng chí Hồng Phúc, nay anh phụ trách việc ghi chép lại nội dung cuộc họp này.
Khổng Ý Hùng vừa nghe đã đỏ bừng mặt, bởi vì mọi người cũng đã nhìn thấy rồi còn Trương Hưng Phúc bước đến trước mặt Khổng Ý Hùng. Cười nhìn anh ta nói :
- Chủ nhiệm Khổng, xin lỗi, khi nãy tôi đi vội không kịp mang giấy bút, anh có thể cho tôi mượn bút của anh được không?
Tuy các đồng chí trong hội nghị đều ra mặt rất bình thản nhưng trong lòng ai cũng hiểu đã bắt đầu cuộc chiến tranh giành giữa hai người Diệp – Cái.
Mọi người thật không nghĩ rằng, Cái Thiệu Trung mới đến ngày thứ ba đã làm khó dễ rồi. Mà biểu hiện lại cụ thể, trực tiếp như thế.
Không ngờ từ việc ghi chép lại nội dung cuộc họp của hội nghị thường vụ mà đã thể hiện quyền lực của nhân vật trong Hoành Không rồi.
Đúng là khí phách ngút trời.
- Bí thư Cái, đồng chí Ý Hùng là chủ nhiệm văn phòng Đảng.
Diệp Phàm uống chén trà rồi đặt xuống nói.
- Ha ha. Không phải cũng chỉ là một nhân viên ghi chép sao/ Đồng chí nào cũng có thể đương nhiệm đúng không? Mà đây là hội nghị để các ủy viên thường vụ Đảng họp.
Cái Thiệu Trung cười nói, ám chỉ với Diệp Phàmm, chỗ này tao là lớn nhất.
- Trước giờ đồng chí Trương Hưng Phúc chưa từng làm việc này, cứ để cho đồng chí Ý Hùng trước giờ làm, giờ vẫn làm đi?
Diệp Phàm nói.
- Không biết làm thì phải rèn luyện đúng không? Đồng chí nào trong chúng ta có ai ngay từ đầu đã là thành viên lãnh đạo của Hoành Không không?
Đều là phải đào tạo, phải từng bước một làm. Các đồng chí xem, ngồi ở đây đều là những người có tuổi, đương nhiên là trừ Diệp Phàm anh ra.
Vả lại, chỉ là công việc ghi chép lại. Những đồng chí ngồi đây có đồng chí là nói không làm được không?
Cái Thiệu Trung nói.
- Hay là hôm nay để đồng chí Ý Hùng bảo cho đồng chí Hưng Phúc biết, để tránh bị bại lộ. Nếu như cuộc họp đề cập đến những việc khác quan trọng, nếu xảy ra chuyện gì lớn ,à hỏng.
Lúc này Dương Chấn Đông thêm vào.
Câu nói này như không thiên lệch gì, thực ra Diệp Phàm vừa nghe cũng hiểu. Dương Chấn Đông đang châm ngòi thổi gió thôi.
Muốn hình thành nguồn mâu thuẫn giữa Cái Thiệu Trung và chính hắn.
- Đây là nơi các đồng chí họp đảng ủy.
Cái Thiệu Trung nhấn mạnh quyền bí thư của mình. Ở đây chính là địa bàn của Cái Thiệu Trung ta, nên đương nhiên phải nghe ta rồi.
- Ha ha, đồng chí Ý Hùng cũng là Đảng viên mà?
Diệp Phàm cũng thêm vào câu, nói giúp cùng Dương Chấn Đông.
- Đúng vậy, đồng chí Ý Hùng đã ghi chép cách đây hơn tháng rồi. Công việc cũng rất xuất sác, các vị lãnh đạo không ai không hài lòng.
Đột nhiên thay đổi một người đúng là quá vội vàng. Khi nãy đồng chí Dương Chấn Đông cũng đã nói, có những chuyện không thể để lộ được.
Bằng không, phụ trách, ai mà phụ trách nổi.
Ngô Vân Lượng thêm vào một câu, sắc mặt Cái Thiệu Trung liền sầm lại.
Hôm nay bên này khí thế rất mạnh.