Quan Thuật

Chương 1517: Chương 1517: Cán bộ đầy tỉnh




-Phó Tư lệnh Hồ chắc là có khả năng chứ?

Tiêu Duệ Phong cũng mất bình tĩnh, giọng nói hơi run rẩy. Gã hiểu rằng Mai gia ở thủ đô là gia tộc như thế nào, làm sao mà loại tép riu như gã có thể dây vào được. Và, không ngờ chính thằng con ngu ngốc của gã lại dám trêu chọc con dâu của lão Mai.

Tiêu Duệ Phong quay tròn trong phòng đến khi hút hết điếu thuốc thứ ba, mới ném mạnh đầu mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn, lại gọi điện thoại.

Không lâu sau Tiêu Duệ Phong mang theo mấy bình rượu đắt tiền lái xe thẳng đến quân khu tỉnh, tự mình đến hỏi thăm Phó Tư lệnh Hồ Trung Minh.

-Giám đốc Sở Tiêu, đến thì đến thôi sao còn khách khí như vậy?

Hồ Trung Minh thản nhiên cười nói, bất ngờ khi Tiêu Duệ Phong, không biết buổi tối gã này đến thăm mình là vì chuyện gì. Bởi vì cấp dưới của Phó Tư lệnh Hồ bắt người về, bản thân Tư lệnh Hồ cũng không biết rõ là ai gây ra chuyện này. Vừa nãy, sau khi đi tiếp đãi mấy vị khách cùng Mai Trường Phong, Phó Tư lệnh Hồ cũng thấy Tư lệnh Mai có chút mệt mỏi nên mới trở về nhà.

Nhận được chỉ thị là “trừng trị nghiêm khắc”, cho nên Tư lệnh Hồ khi vừa trở về đã dặn dò đồng chí bảo vệ, chắc là bây giờ trên người Tiêu Kỳ, da thịt làm gì còn chỗ nào không bị bầm dập nữa, hẳn là tránh không khỏi bị quân lính dùng côn và giày đinh chào đón.

-Tư lệnh Hồ, thằng con mất dạy của tôi đã mang đến phiền phức cho ngài rồi, haizz … Cái đồ khốn kiếp này, tôi cũng thật muốn đãnh gãy cái chân chó kia của nó.

Nói ra những lời này, Tiêu Duệ Phong chỉ là nói cứng mà thôi.

- Phiền phức ư, giám đốc Sở Tiêu sao lại nói như thế?

Hồ Trung Minh bị gã làm cho không hiểu ra sao, hỏi.

- Haizz, là thế này, vừa rồi ở Phi Vân Các …

Tiêu Duệ Phong thành thật kể lại sự việc, cũng không dám giấu diếm gì. Việc này dù sao cũng là khó hơn lên trời, bây giờ có thể cứu được con ra hay không, e rằng cũng không đủ khả năng nữa.

Tuy nhiên, Tiêu Duệ Phong rất quỷ quyệt, chuốc cho Tư lệnh Hồ uống rất say, trong lúc vô ý đã để lộ ra tin tức là Diệp Phàm đã đi uống rượu cùng Tư lệnh Mai. Tiêu Duệ Phong vì chuyện rắc rối của Diệp Phàm với lão Thương ngày trước khi tiếp đãi tất cả các vị khách quý của khu Hồng Liên tại nhà khách quân khu tỉnh khiến hắn hoài nghi, nên đã ngấm ngầm cho người đi điều tra mới biết là Diệp Phàm đang vật tay với Tư lệnh Hồ.

Nếu như Tư lệnh Hồ và Diệp Phàm không hợp thì nhắc đến Diệp Phàm có lẽ sẽ làm Tư lệnh Hồ phẫn nộ, từ đó làm sa sút vị trí của Tư lệnh Mai trong lòng của Tư lệnh Hồ.

- Có chuyện này, tôi muốn hỏi một chút.

Hồ Trung Minh cũng kinh ngạc, không thể tưởng được kẻ láo xược dám chọc ghẹo con dâu của Tư lệnh Mai lại là thằng con của Tiếu Duệ Phong. Sau khi nhận điện thoại, vâng dạ một hồi, sắc mặt Tư lệnh Hồ bỗng trở nên nghiêm túc hẳn.

Nhìn Tiêu Duệ Phong một cái, giọng nặng nề nói:

-Lão Tiêu, việc này tôi không giúp được gì rồi. Có biết người mà lần này Tiêu Kỳ trêu ghẹo là ai không?

-Không phải nghe nói là con dâu của Tư lệnh Mai sao?

Tiêu Duệ Phong bắt đầu lo lắng bởi vì sắc mặt của Tư lệnh Hồ rất nặng nề. Việc này, hẳn là còn có một khúc mắc khác nữa.

- Không chỉ là con dâu tương lai của Tư lệnh Mai, nghe nói còn là con gái rượu của Trưởng ban Tổ chức Trung ương Ninh Chí Hòa.

Vẻ mặt của Tư lệnh Hồ rất nghiêm túc khi nói ra những lời này.

-Trưởng ban Ninh! Trưởng Ban Ninh của Ninh gia.

Tay kia của Tiêu Duệ Phong đang cầm tách trà rốt cuộc đã không giữ được nữa, một tiếng loảng xoảng vang lên đã đổ hết cả trà, sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch.

-Lão Tiêu, việc này, haizz …

Phó Tư lệnh Hồ vỗ vỗ bả vai Tiêu Duệ Phong như thể là chuyện lực bất tòng tâm, đồng thời còn có vẻ như mắt nhìn đầy biểu cảm. Tiêu Duệ Phong vừa nhìn thấy đã hiểu ra ngay, cảm thấy Tư lệnh Hồ có ý muốn đuổi khách. Ai gặp phải chuyện như thế này cũng đều muốn tránh nhanh còn không kịp. Huống hồ, chỉ là Mai gia thì còn đỡ một chút, nay lại dây vào lão Ninh Chí Hòa này thì hết hi vọng rồi, bên cạnh hắn còn có cây đại thụ Phí gia nữa.

- Xin cảm ơn! Tôi xin đi trước!

Tiêu Duệ Phong biết điều đứng lên cáo từ rồi đi về. Chưa bao giờ Tiêu Duệ Phong cảm thấy bước chân của mình nặng nề như ngày hôm nay. So sánh với Phí gia một tay che trời, Tiêu Duệ Phong cảm thấy mình chỉ như con kiến dưới tán cây cổ thụ mà thôi.

Gã nhất thời hoang mang, là một vị giám đốc Sở có quyền lực, trước kia đồng chí Tiêu Duệ Phong lòng tràn đầy cảm giác tự tin, hăng hái.

Nhưng Tiêu Duệ Phong của bây giờ, giây phút này đây bị cảm giác bất lực hoàn toàn chiếm lĩnh. Gã nghĩ tới đi tìm Nạp Lan Nhược Phong, nhưng lập tức phủ định suy nghĩ của mình. Đi tìm ông ta nhất định không ăn thua gì, lão cáo già Nạp Lan Nhược Phong đồng ý vì mình mà xuất đầu lộ diện đi đến Ninh gia nói giúp, đó là chuyện không thể nào xảy ra được.

Sự tự tin của Tiêu Duệ Phong lần lượt bị mất đi dần dần, chắc là người còn có thể nói vài câu có trọng lượng với Phí gia chỉ còn lại Chủ tịch tỉnh Yến Xuân. Nhưng Tiêu Duệ Phong và Chủ tịch tỉnh Yến lại không có quan hệ gì, nhất thời làm sao có kết móc ngoặc với ông ta được.

Đúng lúc này thì điện thoại reo lên, hắn nghe thấy giọng nói của anh hai Tiêu Chính Đông nói:

-Duệ Phong, nghe nói Tiêu Kỳ bị người ta bắt đi có phải không? Thật là, còn không đưa người ra à, em trai em gái đều ầm ĩ đến chỗ anh đây này. Lẽ nào còn muốn làm đại nghĩa diệt thân à?

Tiêu Chính Đông trước kia đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thành phố Mặc Hương, bây giờ đã được điều đến địa khu Ngô Châu đảm nhận chức Chủ tịch địa khu. Địa khu Ngô Châu mặc dù chỉ xếp ở vị trí đáng xách dép cho tỉnh Nam Phúc về tất cả các chỉ tiêu như kinh tế nhưng tốt xấu gì cũng là một Chủ tịch địa khu, là nhân vật số hai, xem như được bước vào hàng ngũ chính thức của cấp Giám đốc Sở.

-Cái thằng khốn kiếp này, đã gây ra đại họa rồi.

Tiêu Duệ Phong không kìm nổi chửi ra miệng.

-Lần này lại dây vào người nào? Phải quản lý nó chặt chẽ vào chứ, con không ngoan là do bố dạy bảo không nghiêm có biết chưa? Cả ngày đi thu dọn hậu quả giúp nó đến mức nào rồi?

Chủ tịch Tiêu Chính Đông quát lên.

-Muộn rồi, kẻ tóc bạc đưa tiễn người đầu xanh rồi …

Tiêu Duệ Phong không dấu giếm tình trạng của Tiêu Kỳ, rồi nói tiếp với Tiêu Chính Đông:

- Anh hai, nghĩ cách gì đó đi. Bị giam ở quân khu tỉnh thà rằng để nó bị giam giữ ở Sở công an tỉnh. Việc này, nếu Hồ Trung Minh kiên quyết không thả người, chúng ta dù thế nào cũng phải đi cướp lại.

-Hồ Trung Minh dù thế nào nhất định cũng sẽ không thả người. Chẳng những chỉ có một phía từ Mai gia, chủ yếu là thái độ của Phí gia quá quan trọng. Chúng ta đều làm trên tỉnh, nào có cán bộ nào dám xuất đầu lộ diện đối mặt với thế lực của Phí gia trong thời điểm này. Hơn nữa, việc này lại còn chưa chính thức. Nếu có lý do thì còn có thể nói được, mấu chốt là lần này Tiêu Kỳ lại gây đại họa. Loại sự việc như thế này căn bản chỉ là một sự việc. Nhưng người nhà họ Mai nếu kiên quyết phải nghiêm trị Tiêu Kỳ, chỉ cần gán cho cái tội sàm sỡ cũng đủ rồi. Tội này cũng không nhẹ đâu, tbản thân cậu là người hiểu pháp luật nhất, tôi cũng không dài dòng nữa

Tiêu Chính Đông giảng giải nói.

-Anh hai, em thật sự là hết cách rồi, haizz … Em cũng không dám về nhà, sợ đối diện với Trương Mẫn. Đàn bà xót con lắm, đâu biết rằng đàn ông cũng đau lòng vậy. Cơ bản là quan hệ của Tiêu Kỳ và con trai của Nạp Lan Nhược Phong khá tốt nhưng em đoán lão cáo già Nạp Lan Nhược Phong kia sẽ không ra tay đâu.

Tiêu Duệ Phong đặc biệt gàn bướng nói.

-Đi cầu xin hắn hay không đều giống nhau cả thôi. –

Tiêu Chính Đông hừ một tiếng, ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:

-Thực ra, anh thấy chuyện này vẫn còn có thể tìm ra một con đường sống.

-Tìm ra, tìm ở chỗ nào, haizz …

Tiêu Duệ Phong căn bản là không tin chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa được.

-Đã quên một nhân vật mấu chốt à?

Tiêu Chính Đông đính chính lại.

-Ai?

Tiêu Duệ Phong vội vã hỏi.

-Hãy suy nghĩ kỹ lại xem những người ở hiện trường lúc đó đều có thân phận gì. Trong việc này có chịu ảnh hưởng gì đó không?

Tiêu Chính Đông nhắc nhở nói, đúng là gừng càng già thì càng cay.

- Em nghĩ lại đã …

Tiêu Duệ Phong rà soát lại trí nhớ, rất lâu sau, đột nhiên kêu lên:

-Lẽ nào người mà anh nói đến lại chính là Diệp Phàm?

-Đúng rồi, coi như là cậu không ngu.

Tiêu Chính Đông hừ một tiếng, nói:

-Chuyện này, nếu như Diệp Phàm và Mai Trường Phong cùng ở một chỗ thì rõ ràng là quan hệ của họ rất thân thiết. Nếu không sao họ có thể ăn cơm cùng một chỗ được. Mai Trường Phong là người như thế nào, chính là người ngồi trên cao chót vót, hơn nữa gia thế hơn người, có mấy người thanh niên nào lọt vào mắt của ông ta được.

-Điều này dĩ nhiên là em biết, vấn đề là ở chỗ Diệp Phàm, trước kia em còn từng chơi nó một vố, làm sao nó có thể ra mặt giúp chúng ta vụ này được.

Tiêu Duệ Phong nói, nét mặt có chút khó chịu.

-Haizz … da, loại người gì mà lại không biết cư xử như thế, cả ngày chỉ rình đi bới móc sai lầm của người khác. Bây giờ biết thế nào là báo ứng chưa? Có những người, có thể trước kia không bằng mình hay là cấp dưới gì đó hoặc cũng có thể không liên quan gì đến mình.

Hắn không ảnh hưởng không đến lợi ích của mình, nhưng chỉ xảy ra một vấn đề gì đó, hắn lại ảnh hưởng tới mình ngay. Cho nên ở trong nội bộ ban lãnh đạo, cậu phải tận lực mà đối xử tốt với người ta, tạo mối quan hệ, bới móc sai lầm của người khác chẳng khác nào đã cắt đứt đi một con đường đi của chính mình.

Một người phải phát tán được nhiều con đường. Có thể bản thân hắn không có đủ khả năng nhưng bạn bè thân thích của hắn thì sao? Nhắc đến Diệp Phàm, chúng ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn trèo lên cao. Tốc độ thăng tiến của hắn lấy hỏa tiễn để hình dung còn không bằng nữa là.

Trước kia hắn đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện ở Ngư Dương mà bây giờ người ta đã là cán bộ cấp Giám đốc sở - Phó bí thư Thành ủy Thủy Châu.

Có thể làm đến cấp Phó giám đốc sở, nghĩ thử xem, lẽ nào tất cả những điều này là chỉ dựa vào may mắn thôi sao? Mà lăn lộn trong thể chế, điều này là tuyệt đối không thể có.

May mắn có thể xảy đến một hai lần là bình thường, sao có thể xảy đến nhiều lần được? Người này rất có thực lực, hơn nữa mối quan hệ hẳn phải rất cứng, nếu không làm thế nào mà chỉ vừa mới khởi nghiệp được một vài năm đã có được vị trí hiện tại này.

Tiêu Chính Đông hừ nói.

- Vâng, em trước đây có chút quá đáng. Nhưng mặc kệ thế nào, dù sao cũng phải nghĩ cách mời hắn ra mặt nói giúp với Mai Trường Phong mới được. Tiêu Kỳ ở bên đó không biết đã phải chịu khổ sở như thế nào, nghe nói lính ở đó toàn như một lũ thổ phỉ, haizz …

Tiêu Duệ Phong hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường cho rồi.

-Quan hệ của anh và hắn cũng không được tốt lắm, nếu bàn về quan hệ thì quan hệ của Thuân Thần và hắn khá hơn một chút. Đúng rồi, quan hệ giữa Phi Thành của Hồng Kông và hắn tốt nhất.

Đứa con lớn của Thuân Thuần, gọi nó ra mặt trước sẽ dễ dàng hơn. Vì Phi Thành còn nợ một ân tình, dù vài thập niên trước đều là người trong cùng một gia tộc của chúng ta, nhưng đều đã là chuyện từ thời cổ lai hy rồi.

Người ta giờ đã là ông chủ lớn ung dung tự tại ở Hồng Kông, chúng ta sẽ thử xem.

Tiêu Chính Đông ngẫm nghĩ một chút lại nói tiếp:

-Sáng mai anh sẽ lập tức trở về, xem có kịp mời Trưởng ban thư ký Kiều trợ giúp được không, dù không thể không kịp hỗ trợ cái gì nhưng nếu có thể hẹn mời Diệp Phàm đến ngồi nói chuyện cùng nhau thì coi như đó là một tin tốt.

Tiêu Phi Thành vốn là người của Tiêu gia, vài chục năm trước theo cha đẻ đến Hồng Kông, tính ra thì cùng chung tổ tiên với Tiêu gia. Tiêu Phi Thành lãnh đạo tập đoàn Phi Vân ở Hồng Công, nghe nói gia sản hiện tại cũng không dưới tám trăm triệu. Trước kia khi ở Ngư Dương, Diệp Phàm từng kết giao với Tiêu Phi Thành, sau này còn cũng tập đoàn Phi Vân cùng góp vốn mở nhà máy bông ở Ngư Dương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.