Quan Thuật

Chương 2556: Chương 2556: Canh giữ bí mật




- Thực ra, tôi đã có vợ con. Tuy nhiên, Mai Thiên Tuyết bắt tôi phải cưới con gái bà là Lạc Tuyết Phiêu Mai. Hình dạng Lạc Tuyết có bảy phần giống mẹ của cô ấy, nếu nói về vẻ đẹp thì không thể chê được. Lúc ấy Mai Thiên Tuyết nói là bà không hề cần một danh phận. Đoán chừng là tâm lý trong lòng vẫn còn rất phức tạp.

Diệp Phàm nói.

- Lạc Tuyết Phiêu Mai, họ Lạc, đúng rồi, chẳng lẽ Lạc Tuyết Phiêu Mai chính là con gái của Lạc huynh đệ?

Mắt Lạc Hận Thiên trợn lên nhìn.

- Cũng có thể, bằng không, vì sao vừa họ Lạc giữa tên lại có chữ Mai. Cái tên Lạc Tuyết Phiêu Mai là sự kết hợp giữa tên của bố và của mẹ. Tuy nhiên, việc này, trước kia tôi cũng chưa từng hỏi qua Lạc Tuyết. Cô nói hiện tại mẹ rất đau buồn, nhưng hỏi chuyện về bố cô mẹ cô cũng không nói.

Diệp Phàm nói.

- Xem ra, chúng ta còn là thông gia với nhau. Cậu nhóc, cậu tên là gì. Con trai Lạc Phi của ta phải nhờ cậy cậu rồi. Tôi không còn nhiều thời gian nữa, cậu đến tảng đá điêu khắc dưới mặt ghế, đem nó mở ra.

Lạc Hận Thiên chỉ vào chỗ giữa tảng đá có cái ghế bị đập bể chỉ còn lại một chân.

- Tiền bối có thể gọi tôi là Diệp Phàm.

Diệp Phàm chần chừ một lúc rồi nói, bắt đầu dùng nội khí đào lên.

Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn còn có chút lo lắng có phải trong này còn có huyền cơ, cho nên, mắt vẫn còn liếc qua nhìn chằm chằm Lạc Hận Thiên.

- Diệp Phàm, cậu được đấy. Có phải cảm giác rất đủ khí không?

Lạc Hận Thiên cười nói.

- Quái, tôi cảm giác là rất đủ, còn giống như cảm giác còn phình lên.

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Đó là bởi vì tôi cùng Sửu Vô Đoan đều có mấy chục năm tôi luyện nội khí ở Đan điền. Tôi đoán chắc cậu đã đạt đến thập nhất đẳng.

Lạc Hận Thiên vừa mới nói đến đây Diệp Phàm giơ tay. Hô,

- Làm sao có thể, thập nhấtđẳng, kia…

- Đừng kích động, có thể đạt đến thập nhất đẳng là chuyện tốt. Tuy nhiên, Diệp Phàm, cậu đột phá là bị chúng ta ‘Nứt vỡ’ đấy, chưa tính là bình thường đột phá.

Cho nên. Sau khi trở về mỗi ngày phải tăng cường luyện công, đem Đan điền cùng bí mật của chúng ta từ từ hóa giải.

Hơn nữa, còn phải học cách ly hợp và dung hợp. Nếu chúng ta không thể hoàn toàn dung hợp nội khí, như thế sẽ trở thành mối họa vô tận.

Lạc Hận Thiên nói.

- Mối họa vô tận?

Diệp Phàm có chút không hiểu liếc mắt nhìn Lạc Hận Thiên một cái.

- Không sai, giống như là việc truyền máu trong xã hội hiện đại. Nếu nhóm máu khác với người cho kết quả người bệnh sẽ bị chết nhanh hơn.

Nội khí cũng giống như vậy đấy, nội khí của người khác cậu có thể thử nhận, từ từ thôi hợp sau đó phải dung hợp để chính mình có thể sử dụng.

Cho nên. Người ta có cho cái gì cũng chưa chắc phải là tốt. Bằng không, nội công có cao đến mấy cũng thua nội khí của người có nội công thấp. Đây cũng có thể là giúp cho người có bậc thấp đột phá nhanh chóng. Nếu vậy thì cao thủ đầy đường sao. Đó là chuyện không thể. Nguy cơ thua là rất cao, mười người có một người thành công cũng là không tệ rồi.

Thứ hai, nội công của bản thân là do luyện tập tích tụ từ mấy chục năm, có được không dễ.

Tinh thần bị tổn thất là nội khí bị tổn thất, nó sẽ không trở lại. Có thể bổ trở về chỉ có nội khí mà không phải nội khí tinh thần.

Nội tức phải là nội khí lấy ra từ một tầng cao hơn. Giống như thuốc phiện sau khi chiết xuất trở thành dạng Hải Lạc Anh.

Đương nhiên, việc này cũng là con dao hai lưỡi. Nếu cậu không dung hợp được hết nó sẽ gây cho cậu một sức ép rất lớn đấy, làm không tốt có thể cậu sẽ mất cao thủ tuyệt sát. Đến lúc đó coi như cậu đã tự lấy mạng sống của mình.

Bởi vậy, nhất định phải nghĩ biện pháp để dung hợp tất cả mới được. Tôi không có cách nào cả. Nhưng cậu đã được trải qua khổ luyện có thể dung hợp.

Vừa rồi cậu có thể sống sót đúng là mạng cậu rất lớn, bằng không. Đã sớm nổ tan xát rồi.

Lạc Hận Thiên nói.

Rầm rầm rầm…

Trong mình đang có cảm giác nội khí càng ngày càng lớn lên, rõ ràng không lâu sau Diệp Phàm cho tay vào trong hố.

Cảm thấy phía dưới có vật cứng Diệp Phàm liền dừng lại, phát hiện trong hố sâu ba mét có một cái rương được đúc bằng sắt, rộng khoảng chừng một mét vuông. Ngay phía trên rương có một cái đầu lâu trông rất đáng sợ.

- Có phải là có một đầu lâu không?

Lạc Hận Thiên nói.

- Ừ, chẳng lẽ ở bên trong chứa các loại chất hóa học nguy hiểm hiện nay?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha hả, đó chính là ký hiệu của Huyết Trích Tử. Chắc là không khóa, chẳng qua là dùng một chút vật liệu đặc thù để che rương thôi, cậu dùng nội khí có thể mở ra. Tuy nhiên, rốt cuộc ở bên trong có cái gì tôi cũng không rõ cho lắm, tuy nhiên, nhất định là đồ tốt.

Lạc Hận Thiên mỉm cười hai tiếng.

Diệp Phàm nhớ lại quan tài đá của mổ cổ đời Đường cũng là dùng nội kình để mở ra, cũng dùng hồ lô thay đổi hồ lô, quả nhiên là mở ra được. Vén lên nhiều tầng có một chút tơ lụa bị nát vụn, cuối cùng thấy được diện mạo ở bên trong lư sơn chân.

Một bình ngọc tử vây xung quanh bốn phía, bên trong giống như là các viên thuốc, chai thuốc này có đến vài thập niên.

Hơn nữa, trên cái chai dùng Mãn văn để đánh dấu, có môt số thì thuyết minh, Diệp Phàm xem cũng không hiểu. Tuy nhiên, việc này cũng không cấp bách, sau này mời chuyên gia biết Mãn văn dịch là được.

Mà vòng thứ hai cũng là dung thượng đẳng ngọc phiến tách ra, nhìn màu của ngọc phiến rất tốt. Chỉ cần lấy mảnh ngọc này về bán đấu giá cũng có thể được mấy nghìn vạn.

Đương nhiên, những việc như thế này Diệp Phàm không có nhiều hứng thú lắm. Tuy nhiên, cậu nhóc này cũng cầm viên ngọc lên để nhìn.

Đúng lúc này, cảm thấy như có cái gì đó thoáng vụt qua. Chẳng lẽ có bí mật? Trong lòng Diệp Phàm kêu một tiếng, lại càng nhìn tìm kiếm.

Tuy nhiên, lần này lại không có gì lắc lư, nó chỉ là một viên ngọc đắt tiền thôi. Trên bề mặt hoa văn cũng không có, giống như là một khối tự nhiên được mài ra thành miếng ngọc thôi.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác thấy mảnh ngọc này không phải tầm thường. Chỉ có điều bây giờ không có thời gian suy xét cũng không hề nhìn thấy.

Về sau chỉ còn lại một vòng ngọc chính. Bên trong rương có ba cái nhỏ hơn, chỉ vẻn vẹn bằng bàn tay. Hình như chiếc rương được làm từ loại gỗ đặc biệt rất đắt tiền.

Bốn phía đều khắc các thần thú hung ác. Trông giống như là truyền thuyết tứ đại thần thú trong thần thoại Trung Quốc, đó là Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước.

Truyền thuyết thượng cổ tứ đại thần thú có từ lúc Bàn Cổ khai thiên. Thời kỳ sơ khai, thiên địa linh khí sinh ra tứ đại thần thú là, Thanh Long ở phía Đông, Bạch Hổ ở phía Tây, Chu Tước ở phía nam, Huyền Vũ ở phía bắc, bản tính tứ thú tà ác, hủy thiên diệt địa. Sau này bị Nữ Oa thu phục.

Nữ Oa nương nương được tôn là đại thần thượng cổ đầu tiên, tứ thú đại diện cho sự khác biệt, đặc tính cũng khác biệt.

Thanh Long, thuộc thủy, đại diện cho lôi (long còn được tôn xưng thần mưa, trông coi việc trời mưa).

Bạch Hổ, thuộc kim. Đại diện cho thép, là hộ thần rừng rậm nguyên thủy.

Chu Tước phương nam. Thuộc hỏa. Đại diện cho hỏa, là một loại phượng hoàng.

Huyền Vũ phương bắ (con rắn), thuộc mộc, đại diện cho mộc, là mãnh thú thời kỳ viễn cổ.

Tuy nhiên, bởi vì có ba cái rương, cho nên. Thiếu mất một cái rương khắc ‘Chu Tước’. Diệp Phàm nói chuyện này với Lạc Hân Thiên một lần.

- Chắc cái rương kia đã bị mất từ trước, tuy nhiên. Lão phu đoán chỗ đặt binh khí chính tông nhất Huyết Trích Tử là ở trong rương đầu.

Cho dù là năm đó sáng lập Huyết Trích Tử nhưng binh khí chính tong nhất Huyết Trích Tử cũng khó tìm được. Nghe nói tất cả nơi dán là mười cái.

Mà ba cái này còn có khắc thần thú, tuyệt đối chính là nơi cất binh khí Huyết Trích Tử lợi hại nhất.

Phỏng chừng trước kia đều là nơi dán ai đã từng dung qua. Trong truyền thuyết nói công lực của Huyết Trích Tử có thể lấy được đầu người xa hơn mười dặm.

Đương nhiên, để làm được điều này điều kiên quyết phải là người có công lực rất cao. Kỳ thật, tôi cảm thấy cũng không có gì là thần bí cho lắm.

Nếu như người bản lĩnh cao cũng có thể thuận tay giết địch ở cách xa ngoài một dặm. Chẳng qua Huyết Trích Tử bị thần hóa thôi.

Lạc Hận Thiên nói.

Diệp Phàm mở cái rương tử đàn.

Phát hiện bên trong lại dung chất đầy mảnh gỗ vụn màu máu, mảnh gỗ vụn tỏa ra hương khí nồng nặc.

Nhẹ nhàng bỏ một mảnh gỗ, ở bên trong lại chỉ vẻn vẹn có loại trì đầu thô

Diệp Phàm phát hiện thấy, trên đầu đồ chơi nhỏ không ngờ còn có một vòng tròn nhỏ, hình như là phương tiện giắt ở trên đai lưng người.

Toàn thể đồ chơi nhỏ như là một đóa nụ hoa sen chưa nở. Lại có mấy loại màu sắc, đồ chơi này tương đối tỉnh xảo đấy.

- Cái này sao có thể là Huyết Trích Tử?

Diệp Phàm tương đối thất vọng nói.

- Cầm lại đây cho tôi xem nào.

Bộ dạng Lạc Hận Thiên cũng có chút không chắc chắn.

Diệp Phàm cầm đồ vật đó tới trước mặt Lạc Hận Thiên.

- Hình dáng cũng có chút giống đấy, chẳng qua là quá nhỏ. Tổ tiên tôi từng nói qua về Huyết Trích Tử, nhưng ít ra nó cũng phải bằng nắm đấm.

Dưới nội tức thì có thể lớn lên bằng cái lồng gà. Một bộ ở đầu người kéo một cái liền mở ra.

Lạc Hận Thiên nói xong liếc mắt một cái nhìn Diệp Phàm, nói.

- Thế này, tôi sẽ nói lại cho cậu phương pháp sử dụng Huyết Trích Tử một lần nữa.

Nếu không, cũng không thể nào trong rương đầu tiên lại đặt một món đồ trang sức không có tác dụng gì đúng không?

Đem Huyết Trích Tử cách lơ lửng trên không trung, sau đó cậu sẽ bức ra nội khí làm quen một chút với vật kia.

Chờ cậu cảm giác hơi quen thuộc sau đó đem nội khí truyền vào bên trong vật nhỏ kia. Người đời cũng nghĩ đến việc trực tiếp đẩy nội khí vào bên trong Huyết Trích Tử, nhưng thật ra là không phải.

Mà là trước tiên phải truyền vào bên trong vòng tròn. Thật ra, vòng tròn nhỏ kia có mấy cái tác dụng, một cái là dùng để lúc tiện tay giắt ở phần eo hoặc trong quần áo.

Thứ hai nó mới là chỗ truyền nội khí vào miệng. Thứ ba, vòng tròn nhỏ này cũng khống chế Huyết Trích Tử chỉ bổng. Giống như là bánh lái của một con thuyền. Toàn bộ Huyết Trích Tử phải dựa vào chỗ vòng tròn này đến khống chế…

Sau khi nghe xong cách thức Diệp Phàm bắt đầu quen dần, chỉ có điều khoảng một giờ qua đi mà vẫn không thể nào có cảm giác qune thuộc với vật nhỏ Thanh Long.

Diệp Phàm vẫn đang kiên trì, một giờ lại trôi qua. Đột nhiên trong ý nghĩ có cái gì thoáng qua, cũng có thể nói là cảm thấy linh cảm thoáng hiện lên. Hình như Diệp Phàm phát hiện được một vật nhỏ trong đầu lóe lên.

Hắn bất chấp tất cả đem nội tức bức tới vòng tròn nhỏ, tuy nhiên, không có động tĩnh. Diệp Phàm thử bức lại, gia tăng đẩy mật độ nội tức vào tinh thuần.

Rốt cục, tai người khó nghe được một âm thanh truyền đến rất nhỏ, không ngờ vật nhỏ run rẩy một cái.

Về sau lại thấy không có động tĩnh, hắn không khỏi có chút uể oải.

- Diệp Phàm, kiên trì chính là thắng lợi, cậu quay về nhừ từ từ suy nghĩ đi, tôi không xong rồi. Lạc Phi kính nhờ cậu rồi. Mấy năm nay, trong Trúc Lâu của tôi còn cất giấu một cái rương vàng thỏi. Cậu cũng cầm đi đi. Con tôi bị tàn phế, phỏng chừng còn phải nhờ người chăm sóc, lão phu kính nhờ cậu rồi.

Mắt Lạc Hận Thiên có chút tản ra, Diệp Phàm hiểu được, ông ta không xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.