- Thúy Nhi…
Diệp lão đại hét lên một tiếng liền kéo Thúy Nhi vào trong lòng.
Thằng nhãi này tương đối thô lỗ, một nhát hai nhát đã xé quần áo, hơn mười giây sau, Thúy Nhi đã trở nên trần như nhộng, người dính đầy máu trăn.
Hai người miệng đầy mùi máu trăn tanh nồng dán chặt vào nhau, cả hai người đều quên đi cảm giác sợ hãi khi nãy, vừa mới trải qua trận chiến sinh tử, tâm lý đều cần được an ủi. Diệp lão đại giở trò, tùy ý sờ nắn các vị trí trên người cô gái.
Còn Thúy Nhi dù sao cũng là trinh nữ chưa từng trải sự đời, hơn nữa vừa rồi bị sợ hãi nên người đang căng thẳng lập tức thả lỏng. Vì thế cô bị Diệp lão đại kích thích đến mức không còn là chính mình nữa. Ở trong khe đá vang lên tiếng kêu rên lớn, nếu là ở bên ngoài nhất định có thể vang xa mấy trăm mét.
Không lâu sau, cả hai thân thể rốt cuộc đã hoàn toàn tiếp xúc với nhau. Trong lúc mê mẩn, Diệp lão đại đã đưa vào một chỗ hẹp và trơn…
Có thể là do máu trăn kích thích nên Diệp lão đại quên cả thương hoa tiếc ngọc, không phải đưa súng vào từ từ mà đâm thẳng vào trong gần đến tận đáy.
Còn Thúy Nhi sau khi liều mạng đâm vào con trăn cũng không cảm nhận được đau đớn nữa. Hai thân thể dính đầy máu tươi lật qua lật lại thành một khối.
Giống như trong trận chiến sinh tử với con trăn xanh kia, hai người phối hợp rất ăn ý, đang cố gắng ép vào, đón lấy, chỉ hận là không thể hòa làm một trong thân thể của đối phương…
Thời gian của cuộc giao hoan này khá dài, dù thế nào Diệp Phàm cảm giác ít nhất phải gần 30 phút mới dừng lại.
Hai người mệt nhoài, dựa nghiêng vào vách đá, còn con trăn đáng thương kia thì nằm ngay dưới mông, chính thức trở thành con trăn phong lưu dưới tán cây thạch lựu.
- Mẹ nó, cái đồ đáng chết này!
Diệp lão đại duỗi chân ra đá mạnh khiến thân con trăn văng ra.
- Ây da, cha em sắp quay lại rồi, mặc vào nhanh lên!
Thúy Nhi chợt nghĩ đến việc làm xấu hổ, liền vội vàng ra ngoài khe đá, lấy nước tắm rửa qua loa một hồi.
Nhưng vì không mang theo quần áo để thay nên lúc này quả là có chút rắc rối. Sau khi lau rửa toàn thân, Thúy Nhi ánh mắt ái ngại nhìn chiếc quần bị Diệp Phàm trong lúc nhất thời không chú ý suýt chút nữa đã xé thành vải vụn.
Miệng lẩm bẩm nói:
- Làm sao bây giờ?
- Lại không có kim, có được cách gì chứ?
Diệp lão đại hai tay tê liệt, liếc nhìn thân thể lõa lồ của Thúy Nhi một cái, cũng có vẻ thấy xấu hổ. Thằng nhãi này lúc này cũng không có được chủ ý gì.
- Mau nghĩ cách đi, bằng không đợi khi bọn họ quay lại thì phiền lắm.
Thúy Nhi đã sắp khóc, mặt đỏ như bị lửa đốt, không biết là vì máu trăn hay là còn vì nguyên nhân gì.
- Không sao đâu, nếu cha em đến trước, chúng ta liền kêu to lên một tiếng, nói là gặp phải mãng xà lâu năm, quần áo đều bị trăn cắn xé hết là được.
Diệp lão đại đưa ra cái chủ ý vớ vẩn, cách này dù sao cũng chỉ là tự mình lừa dối mình mà thôi.
- Thôi đành vậy, cũng không có cách nào khác rồi.
Thúy Nhi xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, sửa sang lại quần áo dính máu một chút rồi mặc lên người.
Ít nhất còn có thể che được một số bộ phận quan trọng. Diệp lão đại lại càng nhếch nhác hơn, đem cái quần đùi dính đầy máu trăn mặc lên người rồi xé một đường tới tận eo lưng, quả thực có chút giống với tư thế của anh chàng Ivan của Mỹ.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên giọng nói của Trần Quân, Phạm Đông Trụ và Phạm Mãn Mãn. Ba người cùng nhau đẩy chiếc máy khoan bằng dầu Đi-ê-zen rất nặng kia.
- Trần Quân, không cần đẩy nữa. Chúng tôi đào được vào trong rồi.
Diệp Phàm gào lên.
- Đào được vào trong rồi, tốt thật đấy! Mẹ kiếp, mệt chết ông đây rồi! Chuyển cái đồ đần độn này đến lại vô ích rồi.
Trần Quân hùng hùng hổ hổ quăng chiếc máy sang một bên, đào cái khe đá rộng hơn một chút để ba người bò vào.
- Cha, mọi người đợi một chút…
Lúc này giọng nói ngượng ngùng của Thúy Nhi vang lên.
- Bé con, làm gì thế? Có phải đã mệt rồi không?
Phạm Mãn Mãn ân cần hỏi.
- Vừa nãy… vừa nãy gặp phải một con trăn xanh đáng chết, rất to. Suýt chút nữa hai chúng con đều bị nó nuốt sống rồi.
Vì thế, khi vật lộn, quần áo đều bị …
Phạm Thúy Nhi nói đến đây thì nói không thành lời nữa.
- Quần áo đều bị xé rách phải không nào?
Trần Quân lớn tiếng hỏi.
- Đã biết rồi còn hỏi, mau ném quần áo vào. Mẹ nó, suýt chút nữa về chầu Diêm Vương rồi, rõ thật là mệt gần chết!
Diệp lão đại cố ý chửi một câu thậm tệ, tất nhiên là để lấp liếm rồi.
- Ha ha, rõ rồi!
Trần Quân cười gượng một tiếng, dù sao vẫn đem quần áo ném vào trong.
Hai người nhanh chóng thay quần áo.
Tuy nhiên, khi tới chỗ ngoài khe đá, Phạm Mãn Mãn và Phạm Đông Trụ tuy không tỏ thái độ gì, chỉ gặng hỏi Thúy Nhi có bị thương ở đâu không.
Còn Trần Quân ở đâu cũng nào nhướn mày nháy mắt, miệng cười khan không ngớt. Sau khi bị Diệp lão đại hung hăng giẫm cho một cái mới nghiêm túc trở lại, miệng nói thầm:
- Hai người đang phong lưu, có liên quan gì đến em đâu. Giẫm chân em không thương tiếc để trút giận à, thật đen đủi!
Đến khi nhìn thấy con trăn xanh dài mười mấy mét, ba người nhóm Trần Quân cũng hoảng sợ.
- Cừ thật, thật đúng là đại anh hùng!
Trần Quân hớn hở chạy nhanh đến trước mặt con trăn xanh, bất ngờ ôm đầu con trăn hung dữ đang bê bết máu hôn một cái biểu diễn. Diệp lão đại nhìn thấy trông phát ói, cười nói:
- Trần Quân, đã thích như vậy thì đem về nhà bầu bạn cho rồi.
- Miễn đi, em ăn nó vào bụng là được rồi.
Trần Quân vẻ mặt đắc ý cười, một chân dẫm mạnh lên thân con trăn.
Phạm Mãn Mãn sau khi kiểm tra con trăn xanh một cách cẩn thận nói:
- Nếu tôi đoán không sai thì con trăn xanh này hẳn đã sống tới hai, ba trăm năm tuổi rồi. Thịt của nó cực kỳ bổ, chúng ta hãy làm cho tốt, đem phơi nắng còn có thể làm dược liệu.
- Ồ! Đúng rồi, vừa nãy anh nói mấy trái mây bị con trăn này nuốt mất phải không?
Phạm Đông Trụ như chợt nhớ ra điều gì, vội vã hỏi.
- Ừ, bị con trăn chết tiệt kia ngoạm một miếng nuốt mất.
Diệp lão đại lại nổi giận, đá cho con trăn kia một cú mạnh.
- Giữ chặt vào, mau rạch nó ra, biết đâu quả mây kia con chưa bị tiêu hóa mấy.
Nếu như thế thật thì có thể lấy ra gọt đi, ăn ngay lập tức chắc là vẫn còn hiệu nghiệm. – Phạm Mãn Mãn có chút gấp gáp.
Bắt tay vào mổ xẻ con trăn, tuy nhiên da con trăn này không cứng và dầy như bình thường. Đồng chí lão Phạm phải mất một lực lớn mới rạch được một khe nhỏ.
Ông già thở dài nói:
- Người già rồi, không ổn rồi, nếu là thời thanh niên thì cái này có ăn thua gì? Không ngờ một khi già đi thì đến con trăn cũng không mổ ra được.
- Ha ha, chú Phạm à, không phải là chú đã già, mà chính vì con trăn này đã cứng tuổi, cho nên da nó quá dầy không đâm vào được. Hay là để cháu đi!
Diệp lão đại thản nhiên cười, cầm lưỡi dao của quân đội nghịch như đang múa.
Theo tư thế tay của Diệp lão đại, lớp da dày của con trăn xanh kia mềm như đậu phụ trong tay hắn, không lâu sau bị xé toạc ra, hơn nữa còn giữ được nguyên vẹn. Ba người lão Phạm đứng một bên, trợn mắt há hốc mồm quan sát.
- Không thể ngờ được Bí thư Diệp Phàm lại là một cao thủ. Nhìn dao cứa vào thịt, da thịt được tách ra rõ ràng, Bào Đinh xẻ thịt trâu của thời cổ chắc cũng chỉ như vậy thôi. Vừa nãy tôi còn nói khi thanh niên cái gì, chê cười rồi!
Lão Phạm không khỏi gãi cằm, tán thưởng nói.
- Bí thư Phàm có thể đánh chết con trăn xanh lớn như vậy, hẳn phải là một cao thủ rồi?
Lúc này, Phạm Đông Trụ có vẻ khâm phục nói.
- May mắn thôi! Vừa nãy nếu không phải Thúy Nhi dùng dao đâm chết nó thì chắc là hai chúng tôi bây giờ đều đang ngủ ngon trong bụng trăn rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, đương nhiên sẽ không lộ chân tướng rồi.
- Đúng vậy, khi nãy tôi đâm mấy chục nhát mới đâm vào được, nguy hiểm thật!
Phạm Thúy Nhi vuốt ngực, dáng vẻ vẫn còn sợ sệt.
- Không nguy hiểm nữa là tốt rồi!
Lão Phạm liếc nhìn con gái mắt một cái, vẻ mặt có chút kỳ quái. Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm như phát hiện được cái gì, chắc là chuyện vừa nãy của mình và Thúy Nhi đã khiến lão Phạm sinh nghi. Tuy nhiên, ông già này cũng tương đối sâu sắc, không hé răng gì nữa.
- May thật, còn thừa lại hơn một nửa chưa bị tiêu hóa hết.
Lão Phạm vừa rửa trái cây vừa nói.
Đúng lúc này, Trần Quân kêu lên, nói:
- Lão Phạm, chú hãy nhìn xem, quả cà tím kia bị mềm nhũn một chút rồi.
Trần Quân gọi trái cây kia là quả cà tím vì hình dạng của nó quả thật có chút tương đồng.
- Gay to rồi, đúng là có chút mềm nhũn rồi. Chắc là dịch vị trong người con trăn đã ngấm vào trong trái cây rồi. Vì thế, con trăn tuy đã chết nhưng dịch tiêu hóa vẫn xâm nhập vào trái cây. Thật đáng tiếc!
Lão Phạm nói đến đây, lại kiểm tra lại một lần nữa.
- Đại ca, anh lập tức ăn nó rồi hãy đi. Phải tiêu hóa cũng phải để nó bị tiêu hóa trong dạ dày của anh, đừng lãng phí, tiếc lắm!
Lúc này, Trần Quân nói. Biết Diệp Phàm bây giờ võ công đã mất đi hơn một nửa, thứ này có lẽ có thể giúp hắn khôi phục một ít công lực.
- Không được đâu, dịch tiêu hóa của con trăn và dịch tiêu hóa của người nến xảy ra phản ứng thì phiền phức to.
Chỉ sợ trong này có độc, không thể ăn một cách tùy tiện được!
Lão Phạm lắc lắc đầu.
- Không sao đâu, tôi vừa mới uống máu trăn, thứ này chắc không sao đâu.
Diệp Phàm thản nhiên cười, đón nhận quả cà tím, bắt đầu gặm như đang dùng bữa vậy.
Rôm rốp một hồi, cả quả đã bị nuốt toàn bộ vào bụng.
- Nếu có phản ứng thì tôi trở về rửa ruột.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy chúng ta mau trở về đi, chỉ e rằng nếu xảy ra phản ứng thì sẽ không kịp đến xã Trì Lâm đâu.
Lão Phạm đúng là sợ Bí thư Phàm xảy ra chuyện gì thật. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì Phạm gia gặp đen đủi lớn rồi.
- Vậy mau đi nhanh lên!
Trần Quân cũng có chút lo lắng về điều này.
- Quay về!
Diệp lão đại gật đầu, kỳ thực, chính bản thân hắn cũng có chút lo lắng như thế.
Mặc kệ, để khôi phục công lực, hắn cũng bất chấp, thực ra trong lòng cũng không dám chắc nữa.
- Cái máy động cơ dầu Đi-ê-zen này phải làm sao bây giờ?
Phạm Đông Trụ hỏi.
- Không cần nữa!
Trần Quân thản nhiên nói.
- Thật đáng tiếc! Một chiếc máy đã mất đến mấy nghìn ấy.
Phạm Đông Trụ có chút không nỡ.
- Anh thích thì tặng cho anh. Sau này rảnh thì quay lại chuyển đi là được!
Trần Quân thuận miệng nói. Mấy người vội vàng đi xuống núi. Tuy nhiên, tư thế đi của Thúy Nhi có chút kì lạ, không thể bước nhanh được, hình như là do vừa nãy bị rách màng trinh.
Diệp Phàm nhìn thấy liền nói:
- Thúy Nhi, đến đây để anh cõng em đi. Có lẽ do vừa nãy em quá sợ hãi nên đến chân cũng bị mềm nhũn ra phải không?
- Không cần đâu, em ổn mà. Lúc nãy bì dọa cho sợ hãi, bây giờ người vẫn như nhũn ra, nhưng đi bộ thì không sao đâu.
Thúy Nhi lắc đầu, mặt đã hơi đỏ lên.
- Để anh cõng em, em gái!
Phạm Đông Trụ liếc nhìn em gái một cái nói.
Thực ra Phạm Đông Trụ cũng không ngu, hẳn là đã cảm nhận được cái gì đó. Tuy nhiên nếu như em gái đã tự nguyện thì tất nhiên Phạm Đông Trụ sẽ không truy cứu việc này nữa, đó là chuyện chưa khảo đã xưng.
- Không sao đâu, tự em đi được. Thúy Nhi có chút ngượng ngùng, kiên quyết lắc đầu. Cô lén nhìn Diệp lão đại một cái, chắc là sợ Diệp lão đại khó chịu.