Quan Thuật

Chương 1832: Chương 1832: Cậu còn muốn về Nam Phúc làm việc không?




Lần này Ban tổ chức cán bộ trung ương đã gửi văn bản xuống dưới. Việc trao đổi cán bộ giữa các địa phương lại bắt đầu. Trước đây, trao đổi cán bộ phần lớn đều là chức phó. Bình thường sẽ không động đến các chức vị chính, chức vụ như cậu là không có thời gian đi học hỏi. Tuy nhiên, cậu đã gây với người ta lại không chịu chú ý đại cục, cho nên,vẫn cần phải học hỏi thêm.

Tề Chấn Đào không ngờ lại có phần vui vẻ khi người khác gặp họa.

-Học hỏi? Học ở đâu chứ?

Lửa giận của Diệp Phàm lập tức nghẹn lên đến cổ, giọng hắn lớn toáng lên. Tề Chấn Đào cũng phải vội vàng chuyển điện thoại ra xa tai.

-Đến thành phố Đông Cống tỉnh Tây Lâm đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Nhiệm kỳ có lẽ là ba năm. Chốc nữa cậu sẽ nhận được thông báo. Chiều nay mấy đồng chí mới nhậm chức ủy viên thường vụ ở Hải Đông gồm cả đồng chí Bí thư Thành uỷ Chu Sâm sẽ đến Hải Đông.

Tề Chấn Đào nói.

-Tới nhanh quá đấy, chỉ sợ đây cũng là do Yến Xuân Lai sắp xếp đi. Đơn giản là lập tức tước đoạt hết quyền lực của tôi, sau đó thả đám người Tô Nguyệt Nhi.

Diệp Phàm lạnh lùng hậm hực, cảm thấy trong lòng thật sự khó chịu.

Đáng lẽ hắn đang như cá gặp nước ở Hải Đông. Được quyền lực mang lại cho sự thoải mái, không ngờ lại bị Yến Xuân Lai đưa đi giao lưu học hỏi gì đó. Chỉ là lần này Tề Chấn Đào cũng không sửa cách gọi thẳng tên Yến Xuân Lai của Diệp Phàm nữa.

-Yên tâm, Yến Xuân Lai là Chủ tịch tỉnh, ông ta chắc chắn có quan điểm thiên về pháp luật. Tuy nhiên, lần này chủ yếu là vì 3 tỷ vốn đầu tư của nhà họ Tô.

Vả lại, vấn đề của Tô Nguyệt Nhi không lớn. Có lẽ Tô Nguyệt Nhi có thể thả, nhưng Cao Tiềm chắc chắn không thể thả.

Yến Xuân Lai không phải là người không hiểu pháp luật.

Tề Chấn Đào nói, quay sang chuyện khác:

-Thôi vậy, đến thành phố Đông Cống tuy là điều kiện khó khăn nhưng tốt xấu gì cũng là thành phố cấp 3 có phải không? Cậu xuống đó rèn luyện cũng tốt. Hơn nữa, cậu ở Hải Đông là quyền chủ tịch thành phố. Cuối cùng cũng chuyển thành chính thức rồi có phải không? Tuy nhiên, việc này tốt nhất cậu nên nói trước với nhà họ Kiều, tránh về sau lại phải chịu uất ức.

-Nhà họ Kiều tôi sẽ không nói với họ. Tuy nhiên Bí thư Phí sao có thể để Yến Xuân Lai làm thế? Ít nhất ở Hải Đông, Diệp Phàm tôi cũng làm được chút việc có phải không? Không có công lao cũng là vất vả. Làm như vậy, sẽ làm cho người ta thất vọng.

Diệp Phàm căm tức nói.

-Bí thư Phí đi học ở trường Đảng trung ương. Có lẽ mấy tháng nữa mới về. Công tác của Tỉnh ủy tạm thời do Yến Xuân Lai chủ trì.

Tề Chấn Đào nói.

-Chó thiệt.

Diệp Phàm không kìm nối văng tục.

-Mắng thì có ích gì? Ngã một lần về sau phải chú ý. Mặc dù cậu có năng lực cũng không thể đối đầu với lãnh đạo.

Mà thói đời, không có lãnh đạo nào thích người đối đầu với mình. Như cậu đấy, chắc chắn là người như vậy.

Lãnh đạo là lãnh đạo, hơn nữa, nếu hướng về đại cuộc thì Yến Xuân Lai cũng đúng. Nghĩ lại, đó là 3 tỷ chứ không phải mấy trăm nghìn.

Tỉnh Nam Phúc chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này. Không cần vì Tô Nguyệt Nhi mà bỏ đi khoản đầu tư lớn như vậy. Ngay cả Tô Nguyệt Nhi có chút sai lầm cũng có thể bỏ qua khi có 3 tỷ này.

Huống chi, dù là lúc này cậu ngồi ở vị trí của Yến Xuân Lai chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.

Việc này cũng là bình thường. nếu không có cơ hội giao lưu lần này, có lẽ Yến Xuân Lai vẫn sẽ nghĩ cách chuyển cậu đi. Như là một đi không trở lại đến Mặt trận tổ quốc làm một chức quan nhàn tản hoặc đến một sở nào đó làm Phó Giám đốc sở.

Nếu như vậy so với đến Đông Cống đảm nhiệm Chủ tịch thành phố càng thảm hơn.

Tề Chấn Đào thật ra đang an ủi Diệp Phàm. Chủ yếu là chuyện Diệp Phàm xảy ra quá nhanh, Tề Chấn Đào sợ Diệp Phàm kích động muốn gây ra chuyện gì với Yến Xuân Lai. Cuối cùng thành ra không còn có cơ hội đến thành phố Đông Cống.

-Yên tâm, Diệp Phàm tôi sẽ không càn quấy. Diệp Phàm tôi sẽ ở Đông Cống để nhìn xem Chủ tịch Yến có thể cười mãi không.

Chó má, đây là cái gì chứ. Người thật sự muốn làm việc lại có kết cục này, thật sự là không thoải mái. Có tiền thì tốt, có thể làm mọi thứ.

Hừ, nếu mấy người Chu Sâm còn chưa tới tôi cũng chưa nhận được thông báo. Trước khi chuyển giao quyền lực tôi vẫn là Chủ tịch thành phố, là người tạm thời chủ trì công tác của Thành ủy Hải Đông.

Diệp Phàm nói rồi cúp điện thoại. Tề Chấn Đào vừa nghe có chút nóng nảy vội vàng nói:

-Cậu nghe tôi nói nsyc giờ không thủng cái lỗ nhĩ được chút nào có phải không? Hiện giờ cậu phải nhẫn. Đây là thời khắc mấu chốt. Cậu thật sự nghĩ Yến Xuân Lai không có cách nào nắm thóp cậu có phải không?Nếu thực sự làm ông ta tức giận, Tề Chấn Đào tôi cũng không bảo vệ được cậu. Lui một bước trời cao biển rộng, cậu suy nghĩ một chút đi.

-Hừ.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng cúp điện thoại.

-An Kỳ, lập tức tập hợp các đồng chí trong tổ giải phóng mặt bằng, phối hợp với các đồng chí công an, đưa mười máy xúc đến.

Sau đó Diệp Phàm gọi điện thoại cho An Kỳ.

-Được, tôi sẽ làm ngay.

An Kỳ cũng không hỏi nguyên nhân, lập tức tuân lệnh luôn

-Phải nhanh lên, làm ngay lập tức.

Diệp Phàm giục thêm.

Không đến nửa tiếng sau đã đầy đủ.

-Xuất phát đến Trụ sở Tô thị. Thu hồi đất của chúng ta về. Đã cho bọn họ thời gian mà họ không có hành động gì thì chúng ta đành phải tự mình ra tay. Ai dám ngăn cả, bắt hết cho tôi.

Diệp Phàm hừ nói.

-Vâng.

An Kỳ nghiêmđáp.

Tiếng ù ù điếc tai. Hơn mười máy xúc chạy đến Trụ sở Tô thị thật sự khiến cho người ta kinh ngạc. Rất nhiều người không hiểu chuyện gì xảy ra, chạy theo máy xúc xem náo nhiệt.

-Các anh muốn làm gì?

Bảo vệ của sân Golf Tô thị nhảy ra, giơ côn điện lớn tiếng quát.

-Đào!

Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, những đầu máy xúc giơ lên. Tiếng ồn ào vang lên chói tai. Cửa chính của sân golf Tô thị bị máy xúc hất đổ. Lập tức bụi đất bay lên mù mịt, trông rất dọa người. Bảo vệ sợ tới mức chạy vào bên trong.

Đến khi phó tổng giám đốc Hoàng Thạch chạy đến, cửa chính của Trụ sở Tô thị đã bị máy xúc phá không còn ra hình dáng. Mà hơn mười máy xúc đã vào trong, theo sự hướng dẫn của nhân viên quản lý đất đai, đào bới dọc hai bên trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố.

Đây là Diệp Phàm đang thực hiện thu hồi đất của Ủy ban nhân dân thành phố.

Phó tổng Giám đốc Hoàng hét lên. Tuy nhiên, mặc kệ điều đó, những người muốn gây rối đều bị cảnh sát có vũ trang khống chế. Diệp Phàm tự mình ngồi trên một máy xúc, tự mình dùng máy xúc đào những ngọn núi giả và nhữngKim ngư thạch đầu quý giá.

Dưới sức mạnh của Diệp Phàm chiếc máy xúc giống như cối xay gió, cánh tay xúc giơ giơ như khiêu vũ. Vừa đào vừa đưa tay xúc ra dọa đám nhân viên của Tô thị.

-San bằng. Chúng ta đang xây dựng Ủy ban nhân dân thành phố. Đây là đất của Ủy ban nhân dân thành phố.

Diệp Phàm dùng loa hét lớn.

Hơn mười máy xúc càng hăng hái thêm. Tiếng ồn ào vang lên ầm ĩ. Trụ sở Tô thị lập tức biến thành bãi đất hoang. Dòng sông, mặt cỏ trong chốc lát biến thành ruộng lúa mục nát.

-Cái gì, khốn khiếp.

Tô Trang Thành đang ở khe suối Vượng Phu nhận được thông báo của phó tổng Giám đốc Hoàng Thạch đã quát lớn.

-Cho nhiều người ngăn họ lại, phải ngăn họ lại.

Tô Trang Thành hét lớn.

-Ngăn không được, Chủ tịch thành phố giống như chó điên, gặp người liền cắn. Hơn nữa có mấy chục cảnh sát có vũ trang cũng đến đây. Những người này rất độc, dường như người của chúng ta vừa lên đã bị đánh ngã xuống đất.

Phó tổng giám đốc Hoàng hoảng hốt nói.

-Ôi, nếu như không xảy ra chuyện này thì tốt. Thật ra có thể tìm vài người quân nhân đi làm một chút việc.

Lúc này một người ngồi bên cạnh Tô Trang Thành nói:

-Diệp Phàm này, thật sự là ăn phải tim hùm gan báo. Kiên quyết đối đầu với chúng ta có phải không? Tôi thấy không thể để như vậy.

Người của nhà họ Tô làm động tác như tước đao.

-Lúc này nói thế thì được gì.

Tô Trang Thành hừ lạnh một tiếng, quát:

-Hắn đập vỡ sản nghiệp của Tô thị, bố nhất định phải khiến hắn không thể trở mình được.

Không lâu sau, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Yến Xuân Lai.

-Đồng chí Diệp Phàm rốt cuộc cậu muốn làm gì? Hiện giờ tôi thông báo với cậu, cậu đã không còn là Quyền chủ tịch thành phố Hải Đông, quyền chủ trì công tác của Thành ủy Hải Đông. Cậu đã bị điều đến thành phố Đông Cống của tỉnh Tây Lâm đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố. Mấy người Chu Sâm đã trên đường xuống đó. Khi họ đến cậu lập tức chuyển giao hết cho họ. Về ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy báo cáo, chuẩn bị đi Đông Cống.

-Tôi muốn thu hồi địa bàn của Ủy ban nhân dân thành phố. Đây là đất của chúng ta, chẳng lẽ là sai sao?

Diệp Phàm lạnh lùng phản bác lại Yến Xuân Lai.

-Cậu nói đúng, nhưng việc này có thể ngồi xuống bàn bạc với tập đoàn Địa đường điểu.

Yến Xuân Lai nói.

-Bàn không được, bọn họ không trả. Hải Đông vẫn là thiên hạ của Đảng, vẫn có sự lãnh đạo phải không nào?

Một chỗ ăn chơi giải trí không ngờ dám khiêu chiến với uy quyền của Ủy ban nhân dân thành phố. Nếu chúng ta cứ nén giận thì còn là Ủy ban nhân dân thành phố sao?

Chúng tôi làm hợp lý hợp pháp. Ngoài ra đã cho họ thời gian. Nhưng bọn họ không quan tâm, chúng tôi cũng không có cách nào. Chủ tịch Yến, đôi khi cũng phải áp dụng biện pháp cưỡng chế có phải không? Chúng tôi đang tiến hành công tác giải phóng mặt bằng theo cách rất bình thường.

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

-Chỉ thị của Tỉnh ủy cậu cũng không nghe có phải không? Đồng chí Diệp Phàm, phải lấy đại cục làm trọng. Cái gì là đại cục, các cậu lấy lại đất là nên, nhưng cũng phải quan tâm đến tình hình chung của tỉnh. Lập tức ngừng toàn bộ hành động, rời khỏi Trụ sở Tô thị. Còn tổn thất của Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông, tỉnh sẽ nhất định có bồi thường.

Yến Xuân Lai nói.

-Rất xin lỗi, đây là việc cuối cùng mà Diệp Phàm tôi làm ở Hải Đông. Trước khi tôi chuyển giao, tôi muốn lấy lại đất của Ủy ban nhân dân thành phố. Mấy ngày trước Thành ủy đã thông qua việc quy hoạch trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố. Nhà này đã rất cũ, thậm chí là nhà nguy hiểm. Tôi không nghĩ cho họ thì ai nghĩ cho họ. Người của Tô thị là người, vậychẳng lẽ Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông không phải là người sao?

Diệp Phàm từ ngữ sắc bén, làm Yến Xuân Lai thiếu chút nữa quát lên.

-Đồng chí Diệp Phàm, cậu còn muốn về Nam Phúc làm việc không?

Yến Xuân Lai là Chủ tịch một tỉnh, bị ép đến không ngờ lại nói ra lời độc địa doạ nạt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.