Bởi vì được vào đây thì nếu là xe nhập khẩu chí ít cũng phải là Audi. Còn nếu là sản phẩm trong nước, thông thường đều là Hồng Kỳ. Đi con Santana 2000 mà lại muốn vào đây thì hình như viên thiếu tá cảnh vệ này chưa thấy qua mấy kẻ nên âu cũng thấy ngạc nhiên đôi chút.
Tuy vậy, viên thiếu tá chỉ thầm thắc mắc trong lòng mà tuyệt không dám thất lễ. Bởi vì, nơi này cũng có những kẻ thích khác người.
Mấy ông “vua con” của nước cộng hoà có trò gì là không dám làm. Có thể người ta thích đi Santana, mà cho dù có lái công nông máy kéo đi nữa thì cũng đã làm sao, anh làm được gì người ta nào. Hơn nữa, những kẻ có thể vào đây có ai mà không có số có má chứ.
- Chào đồng chí, đề nghị cho xem giấy thông hành đặc biệt, chứng minh thư, thẻ công tác.
Thế là viên thiếu tá cảnh vệ sau khi chào theo nghi thức quân đội thì hỏi liền mấy loại giấy chứng nhận.
- Giấy thông hành đặc biệt, cái này tôi không có. Thẻ công tác và chứng minh thư thì có đấy.
Diệp Phàm cười cười, đặt cái túi da lên ngang đầu gối lục tìm giấy tờ.
- Rất xin lỗi, nếu không có giấy thông hành đặc biệt thì các giấy tờ khác cũng vô dụng. Đề nghị anh chuẩn bị xong giấy tờ rồi hẵng đến.
Viên cảnh vệ lại thực hiện nghi thức chào theo đúng kiểu nhà binh, y một mực tỏ ra rất lễ độ .
- Anh cứ xem qua cái này trước có được không, nếu không được thì tôi sẽ đi làm lại.
Diệp Phàm giơ giấy chứng nhận cố vấn đặc biệt Bộ tổng tham mưu trong tay lên.
- Chẳng phải đã nói với anh rồi sao, nếu không có giấy thông hành thì những giấy tờ khác đều không có tác dụng.
Viên thiếu tá đã có đôi chút mất kiên nhẫn, miệng dài thượt ra. Tuy vậy, y vẫn nhận lấy tờ giấy trong tay Diệp Phàm rồi lật giở xem qua.
Sắc mặt lập tức thay đổi, không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Tuy vậy tố chất tâm lý của viên thiếu tá vẫn vô cùng rắn rỏi.
Trong phút chốc đã bình tĩnh lại ngay.
Hơn nữa, y còn ngay lập tức trang trọng đứng nghiêm dõng dạc :
- Báo cáo thủ trưởng, tuy bản giấy chứng nhận này của anh là thật, nhưng nếu không có giấy thông hành thì vẫn không thể vào chỗ này. Tuy vậy nếu ngài có thể được thủ trưởng trong kia đồng ý thì không vấn đề ạ, thật ra tôi có thể giúp ngài liên hệ.
- Thôi khỏi, tôi sẽ tự gọi.
Diệp Phàm khoát tay gọi điện cho Đường Lâm.
Chẳng bao lâu, phòng trực ban cảnh vệ liền nhận được điện thoại. Vâng dạ ạ ôi một chặp rồi lại vẫn dùng nghi thức nhà binh báo cáo với Diệp Phàm:
- Thưa thủ trưởng, ngài vào được rồi ạ.
Chiếc xe đỗ xịch ngay trước cổng ngôi biệt thự số 6.
Đứng trước biệt thự lại là hai cảnh vệ có vũ trang, cũng may là có chủ nhân là Đường Lâm ra nghênh đón nên cũng không làm khó Diệp Phàm thêm nữa.
Đi vào trong mới phát hiện ngôi biệt thự của vị Phó chủ tịch Đường này có phong cách trang trí theo thiên hướng dung hòa giữa chút ý vị cổ xưa và đặc trưng thẩm mỹ dân tộc Trung Quốc. Bên trong những đường nét của phong thái Tây Dương xuất hiện chẳng là bao.
- Ông anh tôi đang ở trong thư phòng.
Đường Lâm quay sang phía Diệp Phàm bảo:
- Để tôi đưa anh lên.
- Cảm ơn.
Diệp Phàm tỏ ra hết sức khách khí, hắn lấy từ trong cặp ra hai viên Long Sĩ Đầu hoàn, thứ này vốn là phát minh mới nhất của Diệp lão đại, hắn phát hiện ra công dụng của loại Long Sĩ Đầu hoàn này vượt xa cả Xuân Cung Hoàn mà các vị tiền bối khi xưa đã phát minh ra.
Cho nên anh chàng này mới lấy một cái tên rất hình tượng, Long Sĩ Đầu, cái “đồ chơi” kia của nam giới kia gọi là “rồng”, sau khi cương lên thì chẳng phải là “rồng ngẩng đầu” hay sao , rất sát với công dụng của thuốc.
- Anh bạn học cũ, hai viên thuốc này tặng cho anh đấy.
Diệp Phàm lấy ra một cái bình nhỏ bằng bạch ngọc to chừng đầu ngón tay, đưa lên.
- Viên thuốc?
Đường Lâm miệng lẩm bẩm, đưa mắt nhìn Diệp Phàm, nhất thời có chút kinh ngạc, tôi được tặng nào rượu, thuốc lá, thuốc bổ cho đến phong bì đều có, sao lại có người đi tặng " viên thuốc” bao giờ.
- Đúng vậy, chính là hai viên thuốc.
Diệp Phàm cười cười.
- Thuốc này có nguồn gốc không đấy? Có thể kể sơ qua đôi chút công hiệu ra sao không?
Đường Lâm biết Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chế thuốc mà đem tặng người ta, thứ này nhất định là rất quý báu.
Quý hơn nhiều so với mấy thứ thuốc, rượu linh tinh kia lắm.
- Loại thuốc này gọi là "Long Sĩ Đầu" đảm bảo chỉ dùng thảo dược để phối chế. Tương truyền là Thanh cung bí phương do một lão đạo sĩ ẩn cư phối chế. Bọn tôi đã dùng lâu nay rồi, không hề có tác dụng phụ nào. Còn về phần công hiệu của thuốc.
Thì cứ lấy Viagra làm ví dụ chắc anh sẽ rõ. Viagra có tác dụng phụ gây hôn mê nên sử dụng không được an toàn cho lắm. Còn "Long Sĩ Đầu” này chắc chắn tốt hơn Viagra nhiều.
Không có tác dụng phụ mà tác dụng lại kéo dài. Yên tâm đi, nếu có tác dụng phụ gì đó thì tôi đâu dám đem ra tặng anh chứ.
Hơn nữa, thuốc này hoàn toàn không xuất xứ đấy. Nếu anh muốn tìm người làm chứng thì có ông Bộ trưởng bộ Công an Thiết Chiêm Hùng chắc anh có quen, quan hệ giữa ông ta và tôi rất tốt. Vừa rồi cứ nằng nặc đòi tôi cho ổng thêm một viên. Nhưng tôi chỉ còn mỗi hai viên này thì đào đâu ra mà cho ổng.
Đương nhiên, nếu anh thấy lo lắng thì để tôi nhận lại vậy.
Diệp Phàm nói chuyện với thái độ hết sức nghiêm túc.
- Bạn học cũ đã đưa đến tặng mà còn không biết xấu hổ bắt đem về sao. Thứ này tôi xin nhận. Long Sĩ Đầu nói thì hay đấy nhưng không biết cả đêm có “ngóc đầu” được mấy lần không?
Đường Lâm nói đến đây thì vô cùng hứng thú, đưa tay đón lấy chiếc bình ngọc, dốc ra một viên thuốc lại còn đặt trước mũi ngửi ngửi.
Y biết Diệp Phàm không dám lừa mình. Đường Lâm tin là Diệp Phàm biết rõ lừa gạt y sẽ phải lãnh hậu quả nghiêm trọng ra sao.
- Ba hiệp thì không thành vấn đề, cái này cũng còn phải xem tuổi tác và thể chất người dùng nữa. Thể chất tốt mà lại còn trẻ tuổi nữa thì dù bốn năm lần cũng không thành vấn đề.
Tuổi tác như Trưởng ban Đường đây thì không tính là cao, đang độ tráng niên thế này bốn lần đảm bảo không thành vấn đề.
Diệp Phàm thao thao một chặp, liếc nhìn Đường Lâm rồi lại tiếp tục :
- Đương nhiên cũng không thể đêm đêm cày cuốc, như vậy cũng sẽ không tốt. Cái gì cũng đều nên chú ý điều độ, quá mức sẽ dẫn đến hỏng chuyện.
Hai viên thuốc này tốt nhất nên dùng cách nhau một tuần lễ. Nếu dùng liên tục, dù thuốc này không có tác dụng gây hôn mê thì bản thân ông bạn cũng sẽ mệt phờ có phải không nào?
- Ha ha.
Đường Lâm cười gượng một tiếng, tiện tay nhét luôn bình ngọc vào túi quần. Sau đó khá là nhiệt tình đưa Diệp Phàm tới chỗ thư phòng tầng hai.
Chỉ có thể nói “khá nhiệt tình” là vì hồi trước hai người tuy là bạn học cùng trường chính trị nhưng giao tình cũng không sâu lắm, huống chi lúc học tập ở trường chính trị Trung ương có thời gian hai người họ đã từng là đối thủ. Trong lòng cũng có đôi chút hiềm khích, dĩ nhiên không thể dễ dàng mà đối tốt với nhau như vậy.
- Anh vào một mình vậy!
Đường Lâm gật gật đầu rồi đi thẳng. Tuy vậy, Diệp Phàm vẫn phát hiện ra tay y không ngừng ve vuốt cái bình ngọc trong túi quần kia. Chắc hẳn đã khó dằn lòng nổi, đang muốn tìm người để thử xem dược tính thế nào.
“Lão Đường, anh khá nóng vội đó.”
Diệp Phàm tự nhủ trong lòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nói thực thì tâm trạng của Diệp lão đại giờ phút này vẫn khá là lo lắng. Còn lo ngại hơn cả lần gặp Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phí Nhất Hoàn nhiều.
Dù sao thì y cũng đã gặp Phí Nhất Hoàn nhiều lần rồi hơn nữa lại do có mối quan hệ với sư phụ Phí Phương Thành nên thấy Phí gia càng thêm phần thân thuộc. Tiếp xúc nhiều thì tự nhiên sẽ thấy thoải mái hơn thôi.
- Mời vào!
Bên trong vẳng lại tiếng đáp trầm hùng của Đường Hạo Đông.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa, phát hiện thấy thư phòng của Đường Hạo Đông bày biện rất đơn giản. Ngoại trừ một chiếc bàn làm việc lớn ra thì chỉ còn một tủ sách cỡ đại với mấy cái ghế xoay phía sau lưng.
- Cậu cứ ngồi đối diện tôi đi.
Đường Hạo Đông chỉ chiếc ghế xoay đối diện với bàn giấy.
Không lâu sau một cô tạp vụ mang trà vào rồi nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại.
- Chủ tịch Đường, Diệp Phàm chúc ngài năm mới vui vẻ.
Diệp Phàm đứng lên, cung kính khom người thi lễ.
- Ừ, chúc mừng năm mới.
Đường Hạo Đông cũng đáp lại Diệp Phàm một câu khách sáo rồi bảo:
- Ngồi đi.
Sau khi Diệp Phàm đã ngồi xuống, Đường Hạo Đông liền đi vào câu chuyện nghiêm túc:
- Biết tại sao tôi cho gọi cậu tới không?
- Không rõ lắm ạ?
Diệp Phàm thành thật gật gật đầu, ngồi thẳng người lên.
- Cậu đi Hải Đông cũng được một tháng rồi nhỉ, ở Hải Đông có phát hiện ra cái gì không?
Đường Hạo Đông thản nhiên hỏi.
Quái, sao chủ tịch Đường lại hỏi chuyện này, hơi kỳ lạ thật Diệp lão đại bỗng dưng bị hỏi khó, không biết nên trả lời ra sao.
Tuy nhiên, trong lúc này lại không thể trì hoãn gì được, ngẫm nghĩ một lúc , Diệp Phàm cắn răng quyết định thăm dò trước xem thế nào đã:
- Ngành khai mỏ ở Hải Đông rất phát đạt, là ngành công nghiệp cốt cán để phát triển kinh tế ở Hải Đông, nguồn thu ngân sách tài chính có có đến 60% là từ khai thác mỏ mà ra.
- Ừ!
Đường hạo đông gật gật đầu, trên mặt tuy rất bình tĩnh nhưng đôi mắt ưng của Diệp Phàm vẫn nhận ra một thay đổi rất nhỏ trên đôi hàng lông mày của ông Phó chủ tịch Đường Hạo Đông, dường như hơi nhíu xuống một chút.
Nếu không có đôi mắt ưng đó thì quả là không thể nhận ra.
Quái lạ thật, chẳng lẽ sếp Đường gọi mình đến chính là muốn hỏi chuyện khai thác mỏ? Ghép nối với những gì mà Phí Nhất Hoàn và Phí Mãn Thiên nói.
Đồng chí Tiểu Diệp lập tức thấy trong lòng trĩu nặng, tự nhủ rằng có phải là chuyện ô nhiễm ở khu khai mỏ Hải Đông đã có người bóng gió đến tai sếp Đường bên này rồi hay không. Đây quả là chuyện lớn động trời rồi.
Nếu quả thật là như vậy thì mình phải trả lời sao đây.
Nếu nói thật thì bị phê bình là cái chắc, nói dối thì lại có cơ bị lãnh đạo hiềm nghi. Hơn nữa, Đường Hạo Đông đã đích thân hỏi đến việc này thì tính chất sự việc đã nghiêm trọng lắm rồi.
Diệp lão đại thầm cắn răng quyết định nói thật một phen:
- Tuy nhiên, kinh tế phát triển cũng mang đến một số ảnh hưởng trái mặt của nó.
Ví dụ như, ngành công nghiệp khai thác quặng phát triển thì vấn đề nảy sinh chính là để lại một đống xỉ quặng, tài nguyên đất bị đào khoét, cùng với đó là vấn đề ô nhiễm phát sinh ở các nhà máy luyện chế quặng cũng vô cùng nghiêm trọng.
Vừa đặt chân đến Hải Đông là tôi đã xuống các quận huyện dưới đó khảo sát một lượt, do đồng chí bí thư Phí Mãn Thiên đặc biệt giao phó khi tôi xuống Hải Đông.
Yêu cầu tôi phải trực tiếp giải quyết vấn đề ô nhiễm của ngành khai thác mỏ Hải Đông. Phải hạ quyết tâm lớn để khắc phục tình trạng ô nhiễm khu khai thác mỏ ở Hải Đông, trả lại cho nhân dân một bầu không khí trong lành. Hơn nữa lúc đó Bí thư Phí còn khẳng định rằng nếu tình trạng ô nhiễm ở khu khai thác mỏ Hải Đông không được giải quyết thì sẽ tiến hành xử lý nội bộ.
Diệp Phàm nói thế cũng là vì Phí Mãn Thiên đã nắm đằng chuôi rồi. Mới nói đến đây, Đường Hạo Đông đã vội gật lấy gật để xun xoe:
- Đồng chí Mãn Thiên rất coi trọng công tác môi trường!
Y nhìn nhìn Diệp Phàm rồi hỏi:
- Vậy lúc này cậu định làm thế nào, đã có tính toán gì chưa?
Tuy vậy đôi mắt ưng của Diệp Phàm lại thêm lần nữa phát hiện, lông mày của Phó chủ tịch Đường như đã giãn ra đôi chút.
Diệp lão đại biết mình đã thành công.
Nên càng được thể thành thật khai báo:
- Chủ tịch Đường, tôi xin lấy một trường hợp điển hình chính là Thanh Ngưu, thị xã cấp huyện duy nhất trực thuộc Hải Đông.
Ngân sách đầu vào của thành phố này chiếm đến 20% của toàn Hải Đông. Là một trong những nguồn lực tài chính chủ yếu của Hải Đông ta.
Trong chuyến đi đó, ngày thứ ba thì tôi xuống đến Thanh Ngưu, mô hình khu công nghiệp ở đây làm rất khá, ô nhiễm được khống chế trong phạm vi cho phép.
Sau này điều tra mới biết được những thứ đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn hiện trạng ô nhiễm thực sự nằm ở phần giao cắt giữa hạ lưu khe suối Thái và khe suối Minh giao nhau kéo dài cho đến Thuận Xương thuộc Thanh Ngưu.
Nước suối ở khúc giao cắt đó đã đang dần đen đi và có mùi, màu nước bây giờ đang là màu xanh thẫm. Còn mùi thối ở đó thì, nói khó nghe một chút thì ngay cả một Quyền chủ tịch thành phố Hải đông là tôi đây cũng khó lòng chịu nổi.
Thế nhưng nguồn nước này vẫn được nhiều quận huyện ở hạ nguồn như Đông Dương dùng để làm nước sử dụng.
Diệp Phàm đem toàn bộ tình hình điều tra báo cáo tỉ mỉ chi tiết cho Đường Hạo Đông.