- Cháu không hiểu bác nói thế là thế nào? Hay là cấp trên có tình hình gì?
Diệp Phàm hỏi giật mình nghe thấy chút mùi vị gì đó.
- Ha ha ha …
Kiều Hoành Sơn phá lên cười một lúc sau mới lên tiếng:
- Cuối cùng cậu cũng thông minh một chút, hiện giờ đã biết rõ ý tôi rồi chứ? Cậu nhóc tuy nói bây giờ cậu đang ở phía dưới nhưng phải chú ý thái độ của cấp trên mới được. Nếu không, không biết thì bị người ta bán còn giúp người ta tiền thì thật là ngu ngốc.
- Thế là sao ạ? Cháu thật không hiểu? Bác nói cụ thể một chút xem, đừng làm cháu cảm thấy ngu độn. Bác cũng biết, xã hội hiện đại là xã hội tin tức, đội quân đánh thắng là đội quân được tin tức hóa. Mà quan trường cũng thế, nhận được tin tức đầu tiên chẳng khác nào giữ thế chủ động. Đây có lẽ là một trong những nguyên nhân có thể thăng chức.
Diệp Phàm vẻ mặt cung kính nói qua điện thoại.
- Thôi vậy không nói với cậu những chuyện này nữa, có lẽ cuối năm nay Ninh Chí Hòa có thể sẽ đến tỉnh Thiên Phủ đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh.
Mà Kim Thụ Dương cũng có năm mươi phần trăm có thể đi vào Ban Tổ chức cán bộ trung ương thế chân Ninh Chí Hòa. Đương nhiên, bởi vì hắn vừa mới vào đó, thứ hạng bên trong các bộ và ủy ban của trung ương đang là thấp nhất.
Việc này cần một quá trình trưởng thành, vội cũng không được. Đây là một số những phương hướng lớn ở trên.
Lần này cha vợ cậu cũng bàn bạc với nhà họ Phí một chút.
Kiều Hoành Sơn lộ ra một tin tức lớn. Trong nháy mắt Diệp Phàm hiểu ngay đơn giản là nhà họ Phí ủng hộ Kim Thụ Dương vào Ban Tổ chức cán bộ trung ương, mà nhà họ Kiều ủng hộ Ninh Chí Hòa đến tỉnh Thiên Phủ đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh.
- Cháu còn tưởng thứ trưởng Ninh Chí Hòa xuống đảm nhiệm Bí thư một tỉnh chứ hóa ra là Chủ tịch tỉnh thôi?
- Cậu nữa, bảo tôi nói cho cậu có gì tốt. Tỉnh Thiên Phủ không phải cậu không biết, là tỉnh có số dân đông nhất cả nước, diện tích rộng, sản vật phong phú, kinh tế phát triển. Có bao nhiêu người muốn. Ninh Chí Hòa có thể ngồi lên vị trí này, coi như là may mắn rồi. Tuy nhiên, nghe nói Bí thư Tỉnh ủy Trần Vu Minh năm sau sẽ nghỉ hưu rồi.
Kiều Hoành Sơn lộ ra một tin nữa.
- Rõ rồi, đây là nhà họ Phí trải đường trước rồi. Đến lúc đó Bí thư Tỉnh ủy Trần vừa lui, Chủ tịch Ninh thuận thành, cũng không uống Phó Trưởng ban Ninh đến tỉnh Thiên Phủ rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha.
Kiều Hoành Sơn cũng cười không nói gì.
- Đúng rồi, nếu lần này nhà họ Kiều và nhà họ Phí tiến hành bàn bạc, thì Phí Mãn Thiên ở tỉnh Nam Phúc vì sao không giải quyết luôn chuyện của anh Báo Quốc? Như vậy không phải là một công đôi việc thật tốt sao. Đôi với hai nhà mà nói, một Bí thư Thành ủy một thành phố cấp 3 có thể tính cái gì, chỉ có thể làm nền thôi.
Diệp Phàm nói.
- Cậu biết cái gì, chuyện này một con ngựa là một con ngựa, thực sự nghĩ rằng trong quan trường cậu cho tôi rau xanh tôi cho cậu củ cải đơn giản vậy có phải không?
Kim Thụ Dương vào Ban Tổ chức cán bộ trung ương, Ninh Chí Hòa đến tỉnh Thiên Phủ, cũng không phải là hai nhà Kiều Phí có thể quyết định.
Trong đó liên quan cong thẳng đều có, có thể làm cho cậu lách ngất đi. Cậu cũng đừng có đi sửa lại, muốn cậu cũng không nghĩ ra.
Cậu cho là chuyện của Kiều Báo Quốc là chuyện nhỏ thật muốn xen vào chỉ sợ sau này gặp việc lớn như Ninh Chí Hòa thì nhà họ Kiều thật đúng là không thể giúp được.
Trung Quốc lớn như vậy, lại không chỉ có nhà họ Kiều và nhà họ Phí. Bắc Kinh còn nhiều Chủ tịch giống như ở Thiên Phủ và Phó Trưởng ban. Ở Bắc Kinh có bao nhiêu người nhòm ngó.
Cậu nghĩ việc này không nói cha vợ cậu cũng ngại lên tiếng. Cậu cứ nghĩ một chút, lợi dụng sức của cậu và quan hệ của cậu giải quyết chuyện của Kiều Báo Quốc.
Kiều Hoành Sơn có chút không kiên nhẫn được.
- Cháu, việc này quá khó khăn. Cháu chỉ là một Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh có thể quyết định chức Bí thư Thành ủy một thành phố cấp 3 của Nam Phúc. Việc này có phải bác cả quá đề cao cháu không? Cháu không phải là Phí Mãn Thiên, việc này không có cách nào.
Diệp Phàm tất nhiên không muốn nhận việc khó khăn này, quá khó khăn.
- Không phải có người nói có điều kiện phải lên, không có điều kiện thì tạo ra điều kiện cũng phải lên sao? Chuyện của anh họ cậu cứ giao cho cậu. Đương nhiên, việc như thế này cũng không thể nói là nắm chắc. Ngay cả nhà họ Kiều ra tay chưa chắc đã dám chắc chắn. Tuy nhiên, cậu cứ cố hết sức làm, có cố gắng hay không chúng tôi sẽ không mắt mù mà không thấy. Cậu đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Cuối cùng cháu cũng phải làm việc không công.
Diệp Phàm thầm nói một câu.
- Làm không công, cậu khi nào thì hảo tâm như vậy? Người ta đã gả con gái vất vả nuôi lớn cho cậu. Hai người một ngày đểu quấn quýt ở Hồng Diệp Bảo, hiện giờ quên hết cả anh em cha mẹ. Cậu nữa, làm người phải có chút lương tâm có phải không?
Thật sự muốn không có tình người có phải không? Kiều Báo Quốc là anh vợ của cậu.
Hơn nữa cậu làm chút việc, bố vợ cậu sẽ không quên cậu.
Đến lúc đó có gì cần vẫn có thể nhờ ông ấy giúp đỡ. Đừng quá hẹp hòi như thế, phải nhìn xa một chút. Có lẽ cậu tự nhận là có thể nhảy lên chức Bí thư Thành ủy ở tầng này cũng nên.
Nói thật với cậu, cấp sở đến cấp Thứ trưởng là một ngưỡng rất cao. Đây mới thực sự là đi vào hàng ngũ cán bộ cao cấp của Đảng.
Bình thường nói cán bộ cấp sở cũng là cán bộ cao cấp. Đây không phải là đánh bóng sao, là muốn thêm dấu ngoặc kép rồi.
Kiều Hoành Sơn nói đầy ẩn ý, tất nhiên là nói khi Diệp Phàm muốn lên cấp thứ trưởng nhà họ Kiều sẽ ra tay giúp đỡ.
- Vậy được rồi, cháu là bị mọi người ép đấy Cháu sẽ cố gắng hết sức là được, thật không được không thể trách cháu.
Diệp Phàm không có cách nào.
- Biết là tốt rồi.
Kiều Hoành Sơn nói xong cúp điện thoại. Diệp Phàm vội vàng nói:
- Từ đã, bác cả, còn có chuyện cháu muốn hỏi.
- Chuyện gì, mau nói.
Kiều Hoành Sơn có chút ngại phiền.
- Gần đây Ủy ban quân giới hoặc là lãnh đạo cấp cao của quân độ có chuyện gì không?
Diệp Phàm hỏi, có một số việc không tiện nói.
- Cậu rốt cuộc cũng nói vào việc chính, việc đương nhiên có nhiều lắm, cậu bảo tôi nói cái gì?
Kiều Hoành Sơn hừ nói.
- Ví dụ như các bộ phận phía dưới cạnh tranh nhau gì đó chẳng hạn,
Diệp Phàm nói rõ hơn một chút.
- Tôi nghĩ xem.
Kiều Hoành Sơn nghĩ một chút mới lên tiếng:
- Lần trước Ủy ban quân giới họp, tôi có cơ hội dự thính một chút.
Có một việc tôi cảm thấy hơi lạ. Bộ phận phòng ngự Tiếu Thiết Phong cùng bộ Tổng tham mưu Định Nhất Lưỡng không ngờ liên kết cùng phát biểu trong cuộc họp.
Hình như là nói phải làm việc theo chương trình, phải biết trách nhiệm của các bộ phận. Đặc biết là đối với các quy định về quản lý vũ khí.
Không thể nói người ta quen biết anh, anh có thể giao cho người ta hoặc cho người ta mượn đi vũ khí bí mật. Những việc này đều trái với quy định, nói nghiêm trọng chính là phạm tội.
Nếu chuyện này tạo thành việc mất mát súng đạn, sẽ gây ra hậu quả gì, trách nhiệm như thế nào.
Dù sao chính là ý này. Bởi vì chuyện lần trước có liên quan đến trang bị cho tôi cũng được dự thính.
Tuy nhiên, Cung Khai Hà cũng phát biểu quan điểm riêng của mình. Nói là tình báo và an ninh quốc gia đều phải ghi chép lịch sử đi về, thì thế nào duy trì bí mật?
Có những quy định không thể theo các quy định của quân đội bình thường. Nếu không, mang đến sự nguy hiểm cho các đồng chí ở đây.
Cuối cùng hai bên không ngờ tranh luận về vấn đề này. Cung Khai Hà một người chống đỡ không nổi liên kết Tiếu Tống. Đương nhiên, viêc này cũng không tranh luận đến kết quả cuối cùng.
Hai bên đều có lý cả, không ai nhường ai. Đương nhiên đối với quân đội bình thường tuyệt đối phải làm việc theo quy định. Chỉ có điều, chuyện này khẩu chiến tương đối kịch liệt.
Kiều Hoành Sơn nói.
Cúp điện thoại xong Diệp Phàm buồn bã, cảm giác việc này có liên quan đến việc mình mượn vũ khí. Thiên hạ này không có tường nào không lọt gió. Mặc dù là Tổ đặc nhiệm A cũng có rất nhiều người theo dõi.
Vũ khí của anh vừa ra khỏi nhà kho, chắc chắn phải đăng ký. Mà thủ trưởng Cung chắc chắn sẽ không chỉ rõ, vậy vũ khí này đi đâu. Người ta theo dõi tất nhiên có thế lấy việc này làm pháo đánh Cung Khai Hà.
Tuy nhiên, lần này đi Lào, không có vũ khí tuyệt đối không được. Nếu như lấy vũ khí từ con đường ngầm vẫn có thể được.
Nhưng những vũ khí này không thể so sánh với những vũ khí tiên tiến của Tổ đặc nhiệm A. Diệp Phàm không phải không thể bỏ tiền, mà là ghét những thứ như thế.
Hắn nằm nghiêng trên giường suy nghĩ một chút, cứ đến Tổ đặc nhiệm A đã.
Cung Khai Hà chau mày, cầm bút lông đang viết viết giống như sinh viên đang viết bài.
- Ha ha, thầy giáo Cung viết bài xong chưa?
Thấy cửa phòng không đóng Diệp Phàm chào thư ký của Cung Khai Hà rồi bước vào phòng.
- Tại sao lại là cậu?
Cung Khai Hà đặt bút xuống hỏi. Xem ra tâm trạng của lão già này không được tốt.
- Ha ha thủ trưởng Cung hiểu được ý của tôi đến đây?
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Không phải bảo Trương Cường tiện thể nhắn cho cậu rồi sao. Lần này tuyệt đối không được, không cần nói cậu muốn làm việc gì mặc kệ, đó là quyền tự do của cậu, tự nghĩ cách đi. Có rất nhiều cách, sao phải cứ nhằm vào tôi?
Cung Khai Hà tức giận hừ nói, nhắc nhở Diệp Phàm tự đi tìm vũ khí.
- Ha ha, mặc kệ thì thôi tôi đi.
Diệp Phàm nghiêm người hành lễ với Cung Khai Hà xoay người định đi.
- Từ đã.
Cung Khai Hà đột nhiên lên tiếng, lão già này đứng lên đi đến trước mặt Diệp Phàm, quan sát Diệp Phàm từ đầu đến chân rồi mới lên tiếng:
- Quái lời của cậu có ý gì.
- Không có ý gì, tôi muốn nhắc nhở một số đồng chí, Diệp Phàm tôi đến Tổ đặc nhiệm A tặng người đây, lại có người không thức thời. Đều hẹp hòi như vậy thì
- Người, ở đâu, là ai? Đồng chí Diệp Phàm ngồi xuống chúng ta vừa uống trà vừa tâm sự.
Cung Khai Hà vừa nghe tới tặng người cặp mắt không ngờ sáng lên, lập tức liền nhiệt tình lôi Diệp Phàm đên bàn trà bên cạnh.
- Thấy không, lần trước bị cậu cầm ba hộp đi, lần này chỉ còn thừa một chút này. Nếu không, cậu cứ mang đi một lon, đỡ phải cả ngày nói Cung Khai Hà tôi không phóng khoáng, tôi là loại người này sao? Diệp Phàm có đúng không?
Cung Khai Hà giống như đổi tính, không ngờ tự mình bảo Diệp Phàm lấy cực phẩm Long tỉnh.
- Vâng.
Không ngờ Diệp Phàm gật đầu, thiếu chút nữa làm thủ trưởng Cung nghẹn lời.