Dưới lực tác dụng mạnh mẽ, Diệp Phàm bỏ hết lao xuống mặt đầm, hai giây sau đã đến mựt đầm.
Con trăn lớn cũng chìm vào đầm nước, cái đuôi còn xoắn mạnh mẽ một cách kỳ lạ. Diệp Phàm giơ hai tay hướng lên, tuy nhiên, người vẫn tiến vào
trong nước, lập tức nước ngập đến bụng.
Hơn nữa, vẫn tiếp tục bị kéo xuống. Diệp Phàm tức giận gầm lên một tiếng, miệng hơi mở một
ngụm nước màu tím xanh đột ngột nổ ra.
Trong nháy mắt đã đến
trước mặt Tiêu Thiên Đắc. Y thấy thế cũng không tránh, tùy tay vung ra,
dùng nội khí muốn cho nó tản ra. Trong lòng còn nói, mẹ nó, đờm thúi như vậy cũng tham gia góp vui.
Không ngờ, một ngụm đờm nhỏ như đầu ngón tay thật là kỳ lạ, lập tức liền nổ tung.
Một làn sương màu tím đen bay lên, lập tức phán tán ra phạm vi chừng
30-40, Tiêu Thiên Đắc cơ bản là lẫn trong đám sương mù không thấy đâu
cả.
Màn sương này chính là do Diệp Phàm dùng độc trong người
biến thành, hơn nữa bí mật mang theo nội tức dũng mãnh đương nhiên là
lợi hại. Sức tấn công không thua gì một quả bom tấn.
Lúc trước Tông Vô Thu đẳng cấp 12 còn phải ngại ngùng chứ đừng nói đến Tiêu Thiên Đắc.
Trong sương mù vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Thiên Đắc:
- Sương này có độc, khói độc! Trưởng lão Tiêu cứu tôi, cứu tôi…
Tiêu Tuế Tùng vừa nghe sợ tới mức vội vàng bay lên về phía Tiêu Thiên Đắc.
- Đối thủ của ông là tôi!
Xa Nhất Đao làm sao có thể để ông ta thỏa ý. Tay vừa động, một lực mãnh mẽ truyền đi, lập tức liền làm Tiêu Tuế Tùng trên không trung lung lay, chẳng những không thể tiến thêm một bước, ngược lại rơi thẳng xuống
tảng đá phía sau.
- Lên!
Phi Dương không chờ được, bắt đầu dùng bảo kiếm tấn công về phía Xa Nhất Đao, Khâu Tùng và Cổ Dương
cũng không dám chậm chễ, Tam tài kiếm trận trong nháy mắt đã hình thành
lấy thế sét đánh tấn công về phía Xa Nhất Đao.
Mấy đệ tử của phái Hoa Sơn đứng trên tảng đá tất cả đều trong tư thế hổ đói rình mồi muốn tấn công về phía Vương Nhân Bàng.
Tuyết Nha ra tay rất nhanh, Chấn động hồn chuông vừa vang lên, lập tức
lao xuống trước mặt mấy đệ tử Hoa Sơn đập mấy cái, tiếng rên lập tức
vang lên.
Chấn động hồn chuông này đối phó với cao thủ thập
đẳng được đối phó với mấy người thân thủ nhị đến tứ đẳng uy lực hơn mười phần.
Mỗi lần chuông của Tuyết Nha bay đi nhoáng cái đã có
mấy đệ tử té xỉu. Tiếng chuông tấn công rất lợi hại, đối với mấy người
bậc thấp chắc chắn là giết người không dao.
Mà đám người
Vương Nhân Bàng và Thiên Thông cùng Xa Nhất Đao đã lao vào bên trong đám đệ tử Hoa Sơn, quyền đấm cước đá, tiếng ồn ào vang lên, gần một phút đã đánh ngã mười mấy người.
Tiếng kêu rên lập tức vang lên,
đương nhiên, đám người Vương Nhân Bàng không dùng binh khí, những đệ tử
này chỉ bị thương mà chưa chết. Dù sao cũng là xã hội hiện đại, giết
người cũng là chuyện xui xẻo mà.
- Ván này chúng tôi nhận thua!
Nghe tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Thiên Đắc. Hơn nữa đám đệ tử đều đã
ngã xuống đất, bốn người Tiêu Tuế Tùng lại đang bị kiềm chế, cục diện
này cứ tiếp tục sẽ không được, cho nên, Tề Thiên không thể không lên
tiếng nhận thua.
- Ván này chúng tôi nhận thua, kính xin Diệp tiên sinh dừng tay.
Phi Dương cực kỳ nhục nhã hét to lên một tiếng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng đâm lao phải theo lao, tuy nói hắn định dừng
tay nhưng con trăn trong đáy nước kia không hiểu tiếng người.
Cho nên, súc sinh kia vẫn đang dùng lực kéo mình xuống đáy nước, sắp
đến cổ rồi, xuống nữa thế nào cũng chết đuối không chừng.
Xa
Nhất Đao vừa thấy lập tức bay vút lên trời, vỗ vỗ hai tay, màn sương đen cuối cùng tản ra, lão đưa tay kéo, Tiêu Thiên Đắc được kéo ra, cả người màu đỏ bị kéo xuống nện lên một tảng đá. May mắn là Tiêu Tuế Tùng cuống quít đỡ lấy nếu không có lẽ cũng đập thành bánh thịt rồi.
Dù vậy vẻ mặt Tiêu Tuế Tùng vẫn có chút khó coi bởi vì quần áo của Tiêu
Thiên Đắc đã bị sương mù độc màu tím ăn mòn hết, cả da cũng hiện màu tím đen.
Đúng lúc này, trong túi áo Diệp Phàm đột nhiên run run
một hồi, một vật màu hồng chui vào nước. không lâu sau, trong đầm nước
nổi lên một cột sóng thật lớn phun lên giống như suối cao chừng hơn mười nước.
Diệp Phàm cảm giác bàn chân chợt nhẹ đi, con rắn quấn
chân hắn hình như bỏ ra rồi. Hắn hơi dùng sức một chút đã nhảy lên không trung, xoay một cái đã rơi trên bờ đầm. Nhìn vào túi áo vừa thấy, Xà
vương Đỏ sát đào trong hang rắn ở Tam độc giáo đã không thấy đâu.
Lúc trước khi mang về không lâu Đỏ sát hình như buồn ngủ, Diệp Phàm còn tưởng nó ngủ đông nên không để ý. Đang chuẩn bị đặt nó trong nhà nhưng
không ngờ nó cứ bám chặt lấy hắn.
Trong lòng tự nhủ, mày
thích túi của tao thì cứ cho mày ở trong túi. Không thể tưởng tượng được trong thời khắc mấu chốt nó lại tỉnh dậy đi ra. Hơn nữa, đôi mắt ưng
phát hiện hồng sát đang đại chiến với con chăn của phái Hoa Sơn.
Dù con trăn có cơ thể khổng lồ, nhưng hình như cũng tương đương với đỏ
sát. Không ngờ Đỏ sát làm cho phải trốn chạy trong đầm nước. Cho nên mới gây nên cột sóng cao hơn mười mét.
Không lâu, con trăn chui
xuống đáy đầm không thấy bóng dáng đâu. Mà một vật màu hồng hiện lên,
Diệp Phàm cảm giác túi phồng lên, biết là Hồng sát đã trở lại.
Trong lòng tự nhủ con rắn nhỏ này đúng thật là có phong cách, là vũ khí bí mật của mình. Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh đạp
sóng đi vào bờ.
- Còn cần một ván nữa sao?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Nếu vị tiên sinh này có thể thắng được tôi, chúng tôi tình nguyện dâng tặng Đế vương giám.
Tiêu Tuế Tùng vẫn không phục, đưa ra lời khiêu chiến.
- Không phải dâng tặng, là chúng tôi giúp nhà họ Hoa lấy lại vật của nhà bọn họ.
Diệp Phàm cải chính.
- Mặc kệ là dâng tặng hay là lấy lại, chỉ cần có thể thắng tôi là được.
Tiêu Tuế Tùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Môn chủ Tiêu thấy thế nào?
Diệp Phàm hỏi Tiêu Thiên Đắc phát hiện cả người y đang run rẩy.
- Được!
Tiêu Thiên Đắc run rẩy phun ra một chức, ánh mắt ác độc nhìn Diệp Phàm một cái.
- Đến đây đi!
Xa Nhất Đao nhảy xuống đầm nước.
Tiêu Tuế Tùng cũng không hai lời, đâm bảo kiếm lên không trung.
- Mễ lạp chi châu cũng tỏ vẻ sáng rọi sao?
Xa Nhất Đao hừ một tiếng, đối phó với một cao thủ đẳng cấp 11 vẫn không thành vấn đề.
Tay vừa động, một quyền trực tiếp hướng về phía Tiêu Tuế Tùng.
Rầm một tiếng vang lên, Tử Hà Kiếm làm bạn với Tiêu Tuế Tùng mấy chục
niên bị một quyền mạnh của Xa Nhất Đao đập về vách đá phía sau hơn trăm
mét. Cả thanh bảo kiếm và chuôi đều bị cong. Có thể thấy được sự linh
hoạt sắc bén của quyền này. Phải biết rằng Tử Hà bảo kiếm là vật quý của phái Hoa Sơn. Độ cứng và sự dẻo dai chắc chắn so sánh được với những
vật liệu mới nhất hiện nay.
Lại một quyền, Tiêu Tuế Tùng giống như một viên đạn bắn về bờ đầm phía
sau 50-60 mét. Bọt nước tóe lên cao chừng hơn mười thước, hết sức chật
vật. Tóc ngay ngắn trên đầu lúc này rối tung lên, bám đầy rêu xanh.
- Còn muốn tới nữa sao?
Xa Nhất Đao vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tiêu Tuế Tùng.
- Chúng tôi thỉnh giáo!
Phi Dương mở mắt hét lớn.
- Có thể, tôi cũng muốn lĩnh giáo một chút Tam tài kiếm trận.
Xa Nhất Đao không thay đổi vẻ mặt hừ nói. Ba người Phi Dương lập tức
tạo xong tư thế trên tảng đá, ba thanh bảo kiếm hợp lại một chỗ, cắt qua không khí, lao thẳng đến chỗ Xa Nhất Đao.
- Trước lực lực, tất cả đều là hư không.
Xa Nhất Đao cười lạnh một tiếng, ném một quyền tới phía xa chừng năm
mươi mét, bảo kiếm bị đánh tan thành ba cái, cũng giống như trước, đập
vào vách đá cách xa hơn trăm mét.
Mà Xa Nhất Đao giơ một nắm tay, từ cách xa hơn mười mét kéo ba người Khâu Lâm lên không trung, hai tay vung mạnh một cái.
Ba người giống như ba viên đạn, bị Xa Nhất Đao nện vào trong một bụi
cỏ, quay cuồng mấy cái mới dừng lại, trên đùi ai cũng là máu tươi, không bò dậy nổi.
- Lấy Đế vương giám ra đây!
Xa Nhất Đao
khí phách mười phần chỉ một ngón tay vào Tiêu Thiên Đắc mặt như đang
đóng băng. Xa Nhất Đao vốn nói năng thận trọng, sầm mặt trông giống như
thần chết.
- Cha!
Tiêu Thiên Đắc ngửa cổ lên trời rống lên một tiếng, tuy nhiên, thật lâu sau cùng không có một người.
- Cho ông năm giây, nếu không lấy ra thì tôi phải hạ sát thủ rồi. Tôi không ngại nếu tiêu diệt cả nhà phái Hoa Sơn.
Tay Xa Nhất Đao vừa động, khí thế hùng mạnh bức ra, người chưa động
nhưng làm chấn động cách xa hơn 10m đều run lẩy bẩy. Đối với Xa Nhất Đao thì giết những người này là chuyện rất bình thường rồi.
- Lấy Đế vương giám!
Tiêu Thiên Đắc đau khổ hét lên một tiếng.
Một đệ tử gọi điện thoại, không lâu sau một ông lão cầm một cái hộp chạy như bay đến.
- Cho các cậu!
Tiêu Thiên Đắc đau khổ vuốt vuốt cái hộp một chút, ném về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm đứng từ xa phát ra một chút nội lực, chiếc hộp bị kéo vê phía bên này.
- Vật của phái Hoa Sơn chúng tôi dễ lấy như vậy sao? Hôm nay toàn bộ các cậu được ở lại đây.
Đúng lúc này một giọng nói từ xa truyền đến.
Đột nhiên, một lực rất mạnh giống như đến từ phía chân trời. Chiếc hộp thấy như đã tới tay không ngờ bay ra xa mấy trăm mét.
Xa Nhất Đao nhíu mày, lập tức mở mắt ra, Hoan hỉ phật bươm bướm nhảy
bằng da trăn vừa mới tạo ra rộng chừng bốn thước nhảy lên không trung.
Một lực mạnh hướng về phía chiếc hộp.
- Đẳng cấp 12 cho rằng mình vô địch thiên hạ có phải không? Ăn một cái tát của lão rồi nói sau.
Giọng nói kia vang lên từ cách xa hàng dặm, một lực mạnh mẽ truyền đến.
- Bốp…
Cả người Xa Nhất Đao bị một cái tát quăng xuống đầm nước.
- Mau lên bờ!
Diệp Phàm vội vàng kêu lên.
Xa Thiên dùng đôi cánh bay đến bên cạnh cha, hai người bay vào bờ.
- Cậu thanh niên, đây không phải là chỗ cho cậu nói chuyện, vả miệng!
Gióng nói kia lại vang lên. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm cảm thấy một áp
lực khí lớn vô cùng nguy hiểm, vội vàng tránh sang bên cạnh.
Cảm giác bên tai một hồi lửa nóng, mới phát hiện lực này sượt qua tai bổ về phía một gốc cây to như thùng nước cách đó hơn 10m, răng rắc một
tiếng, cả cái cây đổ xuống.
- Ồ, rõ ràng có thể tránh, không tệ, đến một lần nữa!
Giọng nói kia lại vang lên, dường như có chút bất ngờ, lúc này là từ
một dặm truyền đến, phát hiện có một bóng người trên không trung bay
đến.