Lúc này, trong số mấy đại tá còn lại cũng có một người nói ra:
- Đừng nói quân nhân chúng tôi thế nào rồi, kỳ thật, chúng ta nhẫn nại đủ lắm rồi.
Một đám cùng chuyển nghề với tôi đã sớm được sắp xếp vào một thành phố nào đấy đảm nhiệm cấp trưởng phòng rồi. Mà tôi bây giờ còn sót lại.
Nhà cũng không biết chuyển đi đâu. Đơn vị không trở lại được. Bây giờ, ngay cả con cái đến trường thì trường học cũng không nhận, nói là chúng tôi không có hộ khẩu.
Chúng tôi đã công tác gian khổ mấy chục năm, bây giờ cần công việc, hưởng ứng kêu gọi của đảng, cởi quân trang là thành rác rưởi không ai cần hả?
Chẳng lẽ bảo vệ quốc gia cũng sai lầm sao? Các người cả ngày ngồi phòng làm việc vểnh chân bắt chéo. Mà chúng tôi, đổ cả mồ hôi lẫn máu. Các người nếm thử cái mùi vị này xem?
Các sĩ quan còn lại cũng đều bực tức như vậy, nguyên một đám giọng vừa lớn vừa to, xa xa nghe thấy, còn tưởng có người ở văn tròng trưởng ban Cổ Hoài cãi nhau. Mà ngay cả các đồng chí phòng bảo vệ trong tòa nhà Tỉnh ủy cũng bị thu hút.
- Được rồi, đồng chí Diệp Phàm, tôi cho cậu thời gian một tháng, tốt nhất là có thể trước tết âm lịch giải quyết xong vấn đề sắp xếp cho bọn họ, kỳ hạn cuối cùng cũng không quá 3 tháng.
Toàn tỉnh lớn như vậy, chẳng lẽ không tìm ra vị trí nào để bố trí cho những sĩ quan đã cống hiến vì tổ quốc này?
Đồng chí Diệp Phàm, làm cán bộ của đảng, chúng ta phải nghĩ tới mong muốn của quân nhân. Không thể khiến các đại tá tướng quân này vì quốc gia mà thất vọng đau khổ.
Việc ủng hộ bộ đội, ủng hộ chính quyền, chỉ nói miệng không thì rất dễ, hàm nghĩa của nó cậu hiểu chưa?
Cổ Hoài nhíu mày lại chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc nói ra. Giống như tất cả việc sai này đều ở trên đầu Diệp Phàm.
- Trưởng ban Cổ, việc này là trưởng phòng Thái với trưởng phòng Đặng phụ trách cụ thể. Hai năm còn không giải quyết được vấn đề, anh bảo tôi trong vòng một tháng giải quyết, dù sao cũng phải cho tôi thêm thời gian chứ? Vả lại, tôi tiếp nhận cán bộ phòng một cũng mới được mấy ngày. Những chuyện cũ này cũng không phải do tôi kéo dài thành như này? Trách nhiệm không phải ở trên người của tôi. Đương nhiên, bất kể như thế nào, tôi sẽ theo như chỉ thị của anh nói rõ ràng cho tất cả cán bộ nhân viên phòng một, toàn lực nắm chắc công tác sắp xếp việc chuyển quân.
Diệp Phàm cũng có chút bực dọc, Cổ Hoài này bày ra cho bản thân mình nhảy vào. Cho nên lời nói nói ra cũng có chút kiên cường.
- Chuyện hôm nay gác lại ở đây, giải quyết trước tết âm lịch là tốt nhất. Thật sự không thể để quá 3 tháng, tức là sau tết nguyên tiêu hai tuần lễ. Việc này, không thay đổi nữa. Chúng ta phải ăn tết thì những quân nhân vì nước này chẳng lẽ không ăn tết? Nếu sau tết nguyên tiêu hai tuần còn không giải quyết được thì phải nhờ người cao minh khác?
Cổ Hoài vẻ mặt nghiêm túc, uy hiếp.
Diệp Phàm cuối cùng là đã hiểu, Cổ Hoài phân công mình quản lý cán bộ phòng một, thì ra chính là vì lúc này lôi mình ra.
Lão già này, căn bản là không có lòng tốt. Diệp Phàm trong lòng cũng ngầm cảnh giác, đoán chừng đồng chí Cổ Hoài biết mình là thân tín của Triệu Xương Sơn. Từ đó cũng nhìn ra, Cổ Hoài và Triệu Xương Sơn không đái chung một bô.
- Được! Tôi phân công quản lý không sai tuy nhiên, nếu như đồng chí làm cụ thể mà công tác không đắc lực, thì xử lý như thế nào?
Trưởng ban Cổ chỉ thị tôi chấp hành vô điều kiện. Tuy nhiên có vài đồng chí cán bộ phòng một lại kéo dài hai năm, vì sao không thể thu xếp xong xuôi?
Chẳng lẽ có đồng chí nào đó sẽ không phải chịu chút trách nhiệm nào sao? Công tác phải làm, có đồng chí kèo dài như vậy, đồng chí không làm nếu như vẫn còn trong phòng, tôi cho dù là có sức trời mà bên dưới không ra sức thì cũng vô dụng?
Diệp Phàm hừ lạnh nói, Cổ Hoài đã yêu cầu mình phải thay đám người này, bản thân còn khách khí nữa thì thực thành đồ vô dụng rồi.
- Không được thì thay người, ai không làm được thì chuyển người đó!
Cổ Hoài bị Diệp Phàm bức bách liền phất tay, như một tướng quân, gật đầu.
- Được! Tôi tin lời của trưởng ban Cổ mọi người đang ngồi đều nghe thấy được, không được thì thay người.
Diệp Phàm quay người nói với thư kí Trần Hoa của Cổ Hoài nói:
- Thư kí Trần phiền anh lập tức gọi trưởng phòng Thái với trưởng phòng Đặng tới đây.
Thư kí Trần liếc qua Cổ Hoài, thấy ông ta khẽ gật đầu, liền làm động tác gọi điện thoại. Không lâu sau, Thái Hoa và Đặng Vân đã chạy chậm tới.
Diệp Phàm nghiêm mặt, hừ nói:
- Trưởng phòng Thái, trưởng phòng Đặng vừa rồi trưởng ban Cổ đã từng nói qua. Yêu cầu phòng chúng ta phải dùng hết khả năng giải quyết vấn đề sắp xếp việc cán bộ chuyển quân trước tết âm lịch. Thật sự không được qua ngày mồng một. Việc này, trưởng ban Cổ đã hạ chỉ thị, tôi hiện tại cũng cho các anh một chỉ thị. Cho các anh thời gian hơn chục ngày ở trước tết giải quyết việc này, nhấn mạnh một chút, chính là phải giải quyết việc này trước tết. Không làm được đương nhiên là thay người, cuối cùng những lời này là do chính miệng trưởng ban Cổ chỉ thị, tôi chỉ là truyền đạt lại. Hơn nữa, tôi sẽ tuyệt đối chấp hành chỉ thị của trưởng ban Cổ!
Diệp Phàm biết Thái Hoa và Đặng Vân đều là người của Cổ Hoài, việc hôm nay nếu như không phải Cổ Hoài đem ra, đúng là Thái Hoa với Đặng Vân sẽ nghĩ do mình ngấm ngầm bày ra. Mày đã bất nhân, thì tao đương nhiên cũng bất nghĩa.
- Chỉ có hơn mười ngày, nghe anh nói thì trưởng ban Cổ mới vừa nói chính là trước mồng một, thì cũng còn một tháng nữa. Làm sao thoáng cái lại biến thành hơn mười ngày hả? Trưởng ban Diệp, việc này cũng quá vội vàng, làm sao có thể giải quyết xong được.
Thái Hoa cậy Cổ Hoài ở đây, cứng đầu cãi lại.
- Hừ, một tháng là thời gian trưởng ban Cổ cho tôi. Còn tôi cho các anh hơn mười ngày. Nếu như các anh làm không được, đương nhiên, tôi phải tự mình một lần nữa tổ chức các nhân viên cán bộ hai phòng trong ban tổ chức làm việc này.
Anh dù sao cũng phải cho tôi thời gian xê dịch mười ngày phải không, đến lúc đó chuyển đi cũng đừng nói Diệp Phàm tôi không nói chuyện tình cảm.
Việc này xử lý không được, chính Diệp Phàm tôi cũng phải theo lời nói của trưởng ban Cổ, tự động điều chuyển.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, hừ nói, liếc nhìn mọi người, còn nói thêm:
- Hơn nữa, việc này tôi còn nghe nói kéo dài hai năm, các anh nhìn xem, kéo dài nữa có ý nghĩa sao?
Mau thương lượng với mấy người tướng quân Trần một chút, nhất định phải tìm được vị trí thích hợp sắp xếp cho bọn họ. Tôi tin tưởng năng lực của các anh, đương nhiên, tôi cũng tin mấy người Trần tướng quân cũng sẽ không ra giá trên trời phải không?
Diệp Phàm nói đến đây nhìn lướt qua Trần Tiến Bình, người này lập tức gật đầu nói:
- Yêu cầu của chúng tôi tuyệt đối sẽ không quá mức, phù hợp điều lệ chuyển quân. Điểm này xin các anh yên tâm, chúng tôi không phải người lỗ mãng! Là quân nhân thiết huyết nước cộng hoà, chúng tôi có cốt cách của quân nhân.
Thái Hoa và Đặng Vân lén lút liếc nhìn Cổ Hoài, mới hiện khuôn mặt ông chủ căn bản là không có phản ứng. Ngay lúc trong lòng hai người đang phẫn nộ, Cổ Hoài cũng cảm thấy ánh mắt của Thái Hoa, hừ nói:
- Còn không tiến hành đi, thật muốn nghỉ việc sao? Thời gian, đối với các anh mà nói chính là trách nhiệm.
Đến lúc này, hai vị đồng chí mới biết được đã bị Cổ Hoài giở trò. Thì ra bản thân hai người giờ đã thành quân cờ để Cổ Hoài mang đi công kích Diệp Phàm.
Vì đem Diệp Phàm chuyển đi, Cổ Hoài đương nhiên thà nguyện hi sinh hai quân cờ nhỏ của mình. Nghiễm nhiên, bản thân hai người chính là vật bồi táng theo Diệp Phàm mà thôi.
Lúc này, Thái Hoa và Đặng Vân đúng là hối hận đến mức muốn đi đâm vào tường. Chẳng qua, gây sự vô ích, hai người mặt xám xịt, khách sáo mời đám người Trần tướng quân đến văn phòng bên kia bàn bạc.
- Mấy thằng nhóc đáng thương.
Diệp Phàm đi qua văn phòng phó trưởng ban Lôi, trong lòng đang muốn nói những lời này. Phó trưởng ban Lôi còn lộ ra khuôn mặt tươi cười với Diệp Phàm bắt chuyện. Có điều, đôi mắt ưng của Diệp Phàm hiện ra cái vẻ sướng khóc khổ cười được giấu rất sâu.
- Trưởng ban Lôi, vấn đề cán bộ chuyển quân rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm cố ý hỏi.
- Ha ha, nói đến việc này kỳ thật cũng đơn giản. Các sĩ quan đối với việc bố trí chức vị ở địa phương không hài lòng. Nói chuyện này phức tạp cũng phức tạp, sao có thể thỏa mãn hết yêu cầu của mỗi người được.
Hơn nữa, mấy người này động một chút lại lên hỏi. Nghe nói, nếu không bố trí sẽ đến Tỉnh ủy kháng nghị.
Đồng chí Trần Tiến Bình kia còn từng tuyên bố, muốn tới cửa quân ủy đưa yêu sách gì đó. Phiền toái thật! Trưởng ban Diệp, cậu phải nắm chắc, nghe nói trưởng ban Cổ chỉ cho thời gian một tháng.
Tin rằng trưởng ban Diệp mới có thể giải quyết vấn đề khó này. Nếu không giải quyết được, tin rằng trưởng ban Cổ cũng chỉ là nói chơi mà thôi, chẳng lẽ thật có thể điều chuyển cậu? Cậu là phó trưởng ban mà quốc gia bổ nhiệm, không phải, cái kia, ha ha. . .
Lôi Nhất Hưng giả bộ vẻ mặt chân thật, nói ra. Có điều ẩn ý. . .
- Ha ha, loại chuyện này tuyệt sẽ không xảy ra. Đương nhiên, nhiệm vụ sẽ hoàn thành viên mãn. Không nhọc trưởng ban Lôi quan tâm.
Diệp Phàm đáp một câu, đầu ngẩng lên, bỏ đi, biết rõ thằng cha này xem thường mình.
- Hoàn thành, Lôi Nhất Hưng tao rửa mắt chờ. Miệng không có râu, không làm được việc a! Cái vũng nước chuyển quân này, sâu không thể lường, mày biết cái đếch gì. . .
Lôi Nhất Hưng nhìn bối cảnh Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Chẳng lẽ việc cán bộ chuyển quân có nội tình ở bên trong, Lôi Nhất Hưng chắc chắn biết một ít. Có điều, muốn từ trong miệng hắn moi ra chút gì đó, dường như không có khả năng. . .
Diệp Phàm giật mình, Lôi Nhất Hưng tuy nói nhỏ, nhưng Diệp Phàm có lỗ tai linh mẫn đã nghe được một ý mơ hồ.
Hai người Thái Hoa và Đặng Vân hiện tại đúng là đặc biệt tích cực, cùng bọn người Trần Tiến Bình bàn bạc một buổi chiều. Đến lúc mặt Thái Hoa đen như Bao Công, mà Đặng Vân nghe nói tự mình mang theo một đám nhân viên trong phòng đi thăm hỏi chứng thực đơn vị bố trí.
Tuy nhiên, nghe nói sắc mặt Đặng Vân lúc trở lại đơn vị cũng gần giống như đồng chí Thái Hoa. Hai người trốn vào văn phòng nghe nói ngay cả cơm tối cũng không ăn, tăng ca làm thêm giờ.
Buổi tối hai ngày sau, trong phòng riêng ở một quán rượu nhỏ có hai đồng chí đang ngồi.
Giám đốc sở quốc an tỉnh Việt Đông đồng chí Khổng Đông Vọng cùng Diệp Phàm cụng ly, mới lên tiếng:
- Việc này tôi đã điều tra, thật đúng là có chút kỳ lạ.
- Kỳ lạ, cán bộ chuyển quân có gì kỳ lạ hay sao?
Diệp Phàm khẽ động lông mày, trong lòng tự nhủ quả nhiên có nội tình ở bên trong.
- Trần Tiến Bình người này đảm nhiệm chức quân trưởng tập đoàn quân số 7 quân khu Việt Đông, cũng là một nhân vật có thế lực. Hơn nữa, tuổi tác lại không lớn, năm nay không đến bốn mươi lăm tuổi.
Nghe nói người sau lưng người này chính là Chu Thế Dã. Chu Thế Dã là ai, người này nguyên là cấp phó ở đại quân khu Việt Châu vị trí tương đương với cấp phó tư lệnh có thực quyền.
Về sau không biết xảy ra chuyện gì, hình như xảy ra sai lầm chỉ huy lớn. Trong một lần diễn tập chết mất năm quân nhân.
Chu Thế Dã lúc đó bị quân ủy giáng chức, hiện giữ chức phó trưởng ban hậu cần quân khu Việt Châu. Làm hậu cần, mà quân hàm thiếu tướng cũng bị hạ thành đại tá.
Phải nói Chu Thế Dã bị thế là do một người hiện giữ chức phó tư lệnh quân khu Việt Châu tên là Trương Thiên Minh. Người này trước kia vị trí cũng gần như Chu Thế Dã.
Về sau cạnh tranh bị thất bại, Chu Thế Dã ở trong quân khu sắp xếp ở vị trí thứ 2. Trương Thiên Minh trong lòng dĩ nhiên không thoải mái.
Chu Thế Dã sụp đổ, mà thủ hạ thân tín của Chu Thế Dã là Trần Tiến Bình chỉ huy tập đoàn quân số 7 lại gặp chuyện thuốc nổ trong kho đạn pháo bị nổ tung.
Lúc ấy nổ chết mất hai quân nhân thủ kho, mà người phụ trách nhà kho lại do Trần Tiến Bình đề bạt lên. Việc này thật đúng là khéo phải không?
Giám đốc sở Lỗ nói đến đây ngừng lại một chút.