Haizz, cái này…
Vu Hữu Hòa khó mà nói ra, chỉ lắc đầu.
- Có phải bọn họ thông đồng với nhau không?
Diệp lão đại hừ giọng nói.
- Đại đa số các đồng chí vẫn còn được, chỉ có một bộ phận nhỏ các đồng chí thu đồ vật này nọ của người ta. Nghiễm nhiên thành ô dù của người khai thác quặng.
Năm vừa rồi phát sinh vài vụ án giết người lớn, đều là do nông dân bất mãn với chủ quặng chiếm loạn đất của họ mà gây ra. Chủ đất cuối cùng bị đánh cho tàn phế, thậm chí đánh chết, người nhà bẩm báo lên cục. Cuối cùng, cũng bồi thường tiền cho xong việc.
Thế lực bọn họ rất khổng lồ, nông dân là quần thể yếu, sao có thể vật tay với bọn họ được. Đất đã bị chiếm không có cơm ăn cuối cùng phải làm sao bây giờ, chỉ có thể đến mỏ quặng làm công.
Hầm mỏ này, nói thật, chẳng chút an toàn , bọn họ chỉ hiểu được phải kiếm tiền. Nếu xảy ra sự cố đôi khi chôn ngay tại chỗ.
Nếu người khác biết cùng lắm lấy chút tiền nhét cho xong. Nếu người nhà không chịu thì động võ. Cuối cùng, mọi chuyện đều có thể giải quyết xong
Vu Hữu Hòa vẻ mặt nghiêm trọng nói
Xe đến Thanh Ngưu, Ngô Đương Lâm cùng Chủ tịch thành phố Cố Thuận Lợi sớm mang theo bộ máy Thành ủy đứng ở cửa tiếp đón
Nhìn qua mặt Ngô Đương Lâm tương đối thô lỗ, có thể so với đồ tể. Diệp Phàm trong đầu lập tức liền liên tưởng đến hình ảnh đồng chí Chu Phú Đức ở huyện ủy Ma Xuyên.
Hai người diện mạo tuy không giống nhau, nhưng thái độ thì có chút giống. Ngược lại Chủ tịch thành phố Cố Thuận Lợi đeo kính mắt viền vàng, có vẻ thư sinh nho nhã.
Sau khi Diệp Phàm dừng xe, Ngô Đương Lâm cười lớn cất bước tiến lại, miệng nói
- Hoan nghênh Chủ tịch thành phố lựa chọn Thanh Ngưu chúng tôi là trạm dừng chân đầu tiên, như vậy chứng tỏ Thanh Ngưu chúng tôi vẫn đáng giá để Chủ tịch thành phố đến liếc mắt một cái, ha ha…
Ngô có vẻ rất thích thú, hai tay nắm chặt tay Diệp lão đại .
- Thanh Ngưu mấy năm gần đây xu thế phát triển rất tốt! Từ xếp hạng thứ bảy lập tức lên hạng hai. Nghe nói, cứ theo đà phát triển này đi lên, chuẩn bị chiếm vị trí thứ nhất của khu An Lầu . Được được! Phát triển như thế là tốt, các đại khu đều cố gắng phấn đấu để Thành ủy chúng ta có thể nhìn thấy hi vọng.
Diệp Phàm nói ra là khen liền.
Đồng chí Ngô Đương Lâm đương nhiên mừng rõ miệng há hốc, cười nói
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố khích lệ, Ngô Đương Lâm tôi không làm gì, đều là các đồng chí đồng lòng mới tạo thành huyền thoại Thanh Ngưu.
Sau khi nói xong còn liếc mắt ngắm Chủ tịch thành phố Cố Thuận Lợi đang đứng một bên chờ bắt tay lão đại Diệp
Không biết là vô tình hay cố ý, dù sao đồng chí Ngô Đương Lâm cũng rất cao hứng, hai tay nắm chặt tay lão đại Diệp đến năm sáu phút.
Chủ tịch thành phố Cố đứng bên cạnh chỉ có thể cười theo, mặt có vẻ cứng ngắc, kỳ thật, trong lòng sớm mắng chó Nhật Ngô Đương Lâm. Cậu làm gì mà nắm tay Chủ tịch thành phố không rời.
- Nghe nói Chủ tịch thành phố xuống dưới chẳng qua chỉ đi một chút, bí thư Vu, có thể nói rõ một chút hướng đi lại, chúng tôi bố trí dẫn đường cho tốt
Chủ tịch thành phố Cố xen vào nói.
- Tới Thị ủy ngồi trước, để Chủ tịch thành phố nghỉ ngơi trước mới được. Chạy nửa ngày trên đường cũng mệt mỏi. Đồng chí Thuận Lợi, không phải muốn Chủ tịch thành phố chúng ta mệt muốn chết chứ.
Ngô Đương Lâm hừ giọng nói.
- Vậy đi, đến Thị ủy ngồi trước. Về phần nghỉ ngơi thì thôi, tôi thấy tiện thể ăn bữa cơm rau dưa cũng được.
Diệp Phàm gật gật đầu, đây là mặt ngoài thôi, vẫn là nể mặt đồng chí Ngô Đương Lâm.
Kiến trúc thành thị Thanh Ngưu cũng không tồi, cũng có vài tòa nhà cao tầng. Hơn nữa, đường phố tương đối rộng, hẳn là vừa xây dựng không lâu.
Tới Thị ủy rồi, mở ra ngồi nói chuyện đã, sau đó đến nhà khách ăn cơm. Tuy nhiên, sau khi đi vào nhà khách Diệp lão đại vẫn ngây người vài cái. Con mẹ nó, phòng riêng này cũng quá xa hoa, tuyệt đối không thua kém khách sạn năm sao
- Thanh Ngưu rất giàu có.
Diệp Phàm quét mắt xung quanh, thản nhiên nói.
- Ha ha, đây là phòng riêng chuyên chiêu đãi lãnh đạo, cho nên, làm giống như vậy. Lãnh đạo xuống dưới kiểm tra công việc không dễ dàng, chúng tôi dù sao cũng phải để lãnh đạo ăn ngon một chút mới được. Bằng không. Mệt muốn chết rồi làm sao có thể làm công tác cách mạng có phải hay không Chủ tịch thành phố? Hết thảy những thứ này, đều là bố trí vì công việc mà.
Ngô Đương Lâm đương nhiên nghe ra ám chỉ của Diệp lão đại, vẻ mặt sửng sốt, nói. Đem mọi thứ xa xỉ lãng phí trở thành vì cần cho công việc. Miệng người này, cũng rất khéo nói.
Mà trên bàn rượu chẳng qua là thành viên hạt nhân của bộ máy Thanh Ngưu tỏ ý cung kính với Diệp lão đại…Đương nhiên, trong đó, lão đại Diệp cũng cảm nhận được sự nhiệt tình.
Sau khi ăn cơm xong Diệp Phàm đến phòng nghỉ ngơi một chút
Hai đồng chí Ngô Đương Lâm cùng Cố Thuận Lợi lại tới xin chỉ thị để bố trí hành trình buổi chiều.
- Đến khu công nghiệp đi dạo đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Ngô Đương Lâm cùng Cố Thuận Lợi vừa nghe, thoáng nhìn nhau tự đi bố trí.
- Đồng chí Đương Lâm, nghe nói Thanh Ngưu chúng ta khu công nghiệp chế biến đồng tương đối có tiếng tăm?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, Thanh Ngưu là tập hợp công nghiệp chế biến đồng của toàn tỉnh và phân phối đi các nơi, ngay cả toàn bộ tỉnh Nam Phúc cũng chưa tiến được vào bên trong tam giác đồng.
Thanh Ngưu, Thương Hải, Bát Đô là ba thị trấn có nền công nghiệp chế biến đồng được gọi là tam giác đồng. Đương nhiên, Thương Hải là vùng duyên hải thành thị, lại là đặc khu, bọn họ khởi bước đã lâu, tài chính lại hùng hậu.
Hơn nữa vị trí địa lý thuận lợi, đương nhiên là xếp vị trí thứ nhất. Còn kinh tế thành phố Bát Đô xếp hạng chưa đến thứ năm toàn bộ tỉnh, gia công đồng của bọn họ có ưu thế riêng của mình. Thanh Ngưu chúng ta số lượng đồng lớn đang đuổi theo nhóm bọn họ.
- Số lượng hơn như thế sao không đuổi kịp bọn họ?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Haizz… , việc này, hay là để Chủ tịch thị xã Cố nói cho ngài biết
Ngô Đương Lâm liếc mắt ngắm đồng chí Cố Thuận Lợi một cái, nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi cũng không sợ nói việc xấu trong nhà. Tuy nói Thanh Ngưu chúng ta sản xuất đồng số lượng vượt qua tổng của hai thành phố Thương Hải và thành phố Bát Đô.
Nhưng, đồng của chúng ta chỉ là đồng nguyên liệu nhiều, cho nên, giá trị sản xuất ít đi. Người ta muốn làm sản phẩm đồng bán tốt hơn vài lần thậm chí vài chục lần của chúng ta.
Cho nên, chúng ta chở một xe đồng mới có thể đổi được một sản phẩm bằng đồng của bon họ.
Cố Thuận Lợi nói có chút xấu hổ.
- Vì sao không thêm phụ gia để nâng chất lượng sản phẩm, ví như tác phẩm nghệ thuật bằng đồng, máy móc phối chế sản phẩn đồng đắt tiền…?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái này, chúng ta không có ưu thế kỹ thuật. Hơn nữa, bọn họ đang chạy đằng trước, khách hàng đã sớm bị bọn họ lôi đi.
Đó là một dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh, chúng ta muốn nhúng tay vào, quá khó khăn. Cho nên, cho tới nay, chỉ có thể nhặt đồ thừa của bọn họ, những sản phẩm gia công phụ gia giá thấp họ không muốn làm thôi.
Việc này, lúc đầu chúng tôi cũng muốn làm một dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh. Tuy nhiên, quá khó khăn. Ví như sản xuất mô tơ điện cần lượng đồng lớn, nhưng ngành sản xuất mô tơ điện không ở Thanh Ngưu chúng ta.
Chỉ cần một mắt xích không dính liền khó làm tốt, nhóm khách hàng cảm thấy bất tiện, người ta đương nhiên tìm chỗ có dây chuyền sản xuất tốt để đầu tư.
Hơn nữa, hiện tại nhóm khách hàng tất cả đều là đại gia. Chúng tôi mời bọn họ đến kiếm tiền, còn phải hầu hạ. Không nói bắt bẻ, không nói phải có chính sách ưu đãi, còn đưa ra một loạt chuyện làm khó chúng tôi.
Haizz… như vậy hình thành vòng tròn luẩn quẩn, toàn bộ khách hàng bị bọn họ lôi đi. Chúng tôi, trên thực tế ngành sản xuất đồng chỉ có thể làm công tác thủ công.
Mượn Trung Quốc chúng ta mà nói đi, sản phẩm chúng ta cơ bản đều thấp hơn ở nước ngoài. Chỗ nào cũng đề là Trung Quốc chế tạo, trên thực tế cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Chủ tịch thị xã Cố cũng là giảng một hồi đạo lý
Khu công nghiệp vì mới xây dựng, cho nên, về mặt quy hoạch và kiến thiết không tồi. Diệp Phàm cùng hai vị đi xuống xem một chút.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện một vấn đề lớn. Bởi vì, khu công nghiệp nhà xưởng tuy còn tồn tại một ít vấn đề ô nhiễm, nhưng cũng không phải đặc biệt lớn. Hẳn là nói, cần khống chế trong phạm vị có thể.
- Chủ tịch thị xã Cố, môi trường xung quanh các anh cũng kha đấy. Nhiều khu công nghiêp ở tỉnh đều tồn tại một vấn đề lớn, đó là tạo nguy hại đặc biệt với môi trường xung quanh
Diệp Phàm cố ý hỏi.
- Từ khi xây dựng khu công nghiệp tới nay, chúng tôi đều đem vấn đề môi trường lên trên hết. Hơn nữa, lúc phê duyệt kiến thiết đều được kiểm định nghiêm ngặt.
Đưa ra cách thức với các xí nghiệp, chúng tôi tình nguyện lời ít, tiền ít, cũng không thể để trả giá vì môi trường.
Đương nhiên, vừa rồi Chủ tịch thành phố ngài cũng thấy. Cũng vẫn tồn tại một ít chỗ không theo ý người. Tuy nhiên, chúng tôi còn đang tiếp tục chỉnh đốn và cải cách, quản lý môi trường tuyệt đối không bị bỏ qua.
Cố Thuận Lợi nói.
Sau khi đi dạo xong khu công nghiệp Diệp Phàm lại đi dạo một vòng quanh nội thành, buổi tổi ngủ ở nhà khách.
- Hữu Hòa, tôi cũng không phát hiện vấn đề ô nhiễm gì nghiêm trọng. Khu công nghiệp bọn họ kiến thiết cũng rất khá đó thôi! Chẳng lẽ có ẩn tình gì trong đó, rốt cuộc sao lại thế này?
Diệp Phàm nhìn thẳng vào đồng chí Vu Hữu Hòa
- Chỉ là bề ngoài thôi, thời gian trước nghe nói có người tố cáo Hải Đông chúng ta, chính bởi vì đồng của thị xã Thanh Ngưu.
Khu công nghiệp lúc Chủ tịch thành phố ngài đi thăm là lúc bọn họ dùng thiết bị trị ô nhiễm, hơn nữa, cố ý làm sản lượng chậm lại, cho nên, nhìn qua có thể thấy vẫn trong phạm vi
Kỳ thật, đây không phải vấn đề lớn nhất. Vấn đề lớn nhất ở chỗ nào. ở chỗ bọn họ dời đi chỗ nước ô nhiễm
Lời Vu Hữu Hòa nói ra, Diệp Phàm hơi sửng sốt, hỏi
- Dời đi, chuyển đến chỗ nào? Hẳn là phải làm cống ngầm đi thông bên ngoài .
- Tôi nghe nói bọn họ rất thông minh, làm cái cống thoát nước rất lớn trực tiếp đổ ra các khi suối dưới hạ lưu, chúng ta vừa rồi ngồi xe vào thành phố nhìn thấy khe suối có vẻ không tồi. Tuy nhiên, Chủ tịch thành phố nếu đi xuống hạ lưu một chút, có thể nhìn ra manh mối. Mảnh đất đó tôi đã từng qua, suối nước kia có mùi thối, đây chính là nơi lạc hậu của thành phố.
Vấn đề nước tiêu dùng của người ta sắp không thể nào giải quyết được nữa rồi. Cho nên, phía dưới vài thành thị luôn kiện Hải Đông chúng ta. Kỳ thật, nguyên nhân ô nhiễm lớn nhất lại là do Thanh Ngưu.
Đương nhiên, việc này cũng rất khó giải quyết. Phát triển và môi trường cho tới bây giờ đều là hai vấn đề lớn. Phải phát triển sẽ không bảo vệ môi trường, bảo vệ môi trường sẽ không phát triển. Hơn nữa môi trường và đói nghèo thường ngược lại với nhau.
Nếu thật muốn giải quyết triệt để, trừ khi đóng cửa tất cả các nguồn gây ô nhiễm. Như vậy Thanh Ngưu còn làm cái gì? Đương nhiên,một số thành thị vùng duyên hải hiện tại làm rất khá
Nhưng Thanh Ngưu chúng ta sao có thể so với bọn họ, người ta thành công vì có cách xử lý hoàn chỉnh, điều kiện địa lý thuận lợi, không sợ xí nghiệp rời đi… Chủ tịch thành phố nếu phải bảo vệ môi trường, phỏng chừng sẽ gặp phải lực cản không phải lớn bình thường.
Hơn nữa, Hải Đông thiếu Thanh Ngưu, chắc chắn ảnh hưởng tới xếp hạng tài chính của Hải Đông ở toàn tỉnh.
Tiến thêm một bước chắc hẳn có có thể hại đến chỉ thị xếp hạng ngành sản xuất. Cứ như vậy, chỉ tiêu tổng hợp chắc chắn giảm xuống.
Vu Hữu Hòa nhanh cau mày nói.