Quan Thuật

Chương 2987: Chương 2987: Chính sách đãi ngộ.




Mấy người lại thương lượng thêm một lúc nữa, sau đó nghỉ ngơi một chút.

Năm giờ chiều Xa Nhất Đao đến đây.

Nghỉ ngơi một chút sau đó Diệp Phàm lại ép con dơi chui vào.

Vừa đi vừa tấn công độc kia, trong lúc bất chợt độc trùng bị con dơi hóa thành lưỡi dao chặt đứt mấy cây tóc tím, trùng độc nổi giận.

Lông tím giống như rắn quấn tới, tuy nhiên, con dơi thay đổi nhanh chóng thành ngư long thập bát.

Tách não bộ ra từng thành phần có trùng độc ẩn náu. Đương nhiên, nội tức con dơi bị phân tán, đưa việc kiểm soát vượt mức cho phép, để tránh cho Chu Thủy Mạo bị thương.

Xa Nhất Thiên đeo kính nhìn ban đêm đứng trên một cây đại thụ ở sơn trang, đôi mắt quét nhìn cả bốn phía.

May là Chu Thủy Mạo đã dùng thuốc mê, nếu không cũng phải đau đến chết mất.

Hơn hai tiếng đồng hồ qua đi, một tên bị Xa Nhất Thiên lôi ra ngoài.

Diệp Phàm cũng khẩn trương lui con dơi về, thiếu chút nữa hắn cũng thoát lực. Vừa phải chọc cho độc tím thân tức giận, vừa phải bảo vệ tính mạng của Chu Thủy Mạo, thật là làm khó cho Diệp Phàm.

Một lúc sau, Diệp Phàm mới tỉnh táo lại.

Nhìn lên, lại thấy đôi mắt hình tam giác của người đàn ông trung niên, mặc trang phục của người Miêu. Trên đầu còn đội một chiếc khăn lông.

- Ông tên là gì? Nhà ở đâu, đang làm gì?

Diệp Phàm tra hỏi như công an.

- Hừ!

Tên kia hừ một tiếng không đáp trả.

- Không cần phải giả ngu ở trước mặt tôi, độc tím thân có phải là do ông nuôi dưỡng hay không?

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Chu Thủy Mạo vẫn còn đang hôn mê.

- Độc tím thân nào, có phải anh thấy nhiều trong phim ảnh phải không? Chuyện hoang đường như vậy cũng có thể nói ra được sao?

Ông ta vặn lại.

- Nếu ông không nói, chúng ta sẽ giết chết độc tím thân là được.

Đột nhiên Diệp Phàm dùng những lời nói mạnh mẽ đầy ma thuật, lạnh lẽo nói.

- Tin rằng mọi người cũng không dám, não bộ sẽ gây sức ép khiến người đó chết đấy.

Người trung niên thốt lên

Ha ha ha…

Người trung niên biết mình bị trúng kế, lập tức im miệng lại.

- Không cần phải giả bộ đâu, nếu không. Chúng tôi có thể bắt lại ông. Đương nhiên là sẽ có biện pháp để gây sức ép cho ông.

Diệp Phàm thản nhiên cười.

- Anh dám, hiện tại đã có pháp luật. Tôi đi ra ngoài người trong nhà đều biết, nếu Đồ Các Lực tôi không thể quay về, người nhà tôi sẽ báo cảnh sát đấy.

Đồ Các Lực hét lớn.

- Ha ha ha…

Trương Hùng cùng Diệp Phàm đều mỉm cười.

- Cười cái gì, bây giờ không phải là thời ngày xưa. Hơn nữa, tôi có người thân làm ở công an tỉnh.

Đồ Các Lực có chút ngạo cuồng nói.

- Vậy thì tốt rồi. Nhìn xem đây là cái gì?

Trương Hùng bỏ thẻ công an ra, Đồ Các Lực có chút nghi hoặc lật đi lật lại xem, lập tức sắc mặt trắng bệch ra.

- Việc ông làm đã làm nguy hiểm đến an ninh của quốc gia, chỉ với những việc ông làm, chúng tôi hoàn toàn có thể xử lý ông.

Bởi vì, đồng chí Chu Thủy Mạo là một nhân viên an ninh. Năm đó được phân công ở bên cạnh theo dõi Vân Hùng. Đương nhiên, lúc đó còn chưa có Bộ An ninh Quốc gia.

Chỉ có bộ đội trinh sát quân giải phóng. Như thế nào, hãy thành thật giải thích đi chứ. Nếu như có thể khiến chúng tôi hài lòng, nếu như không có việc gì sẽ không có chuyện gì xảy ra, ngược lại, chúng tôi sẽ trực tiếp xử lý ông.

Hơn nữa, chuyện của ông làm động chạm đến an ninh quốc gia. Có thể còn nguy hiểm đến cả người nhà của anh.

Vẻ mặt Trương Hùng thản nhiên. Giống như nói một chuyện không có liên quan gì đến.

Những chuyện ở Bộ An ninh Quốc gia bây giờ vẫn là bí ẩn. Như chuyện ‘giết người’ trong dân gian truyền đi rất nhanh đấy.

Trên thực tế không phải chuyện gì cũng đúng, tuy nhiên. Dân chúng lại rất tin tưởng. Đương nhiên, đôi khi vì anh ninh quốc gia, tất cả mọi thứ đều là bình thường.

- Haiz, mọi người hãy tha cho tôi được không?

Đồ Các Lực thở dài, biết hôm nay không thể tránh khỏi được.

Bởi vì, chức vụ của Trương Hùng quá cao. Muốn tiêu diệt mình thật đúng là có thủ đoạn đấy. Đồ Các Lực biết, an ninh quốc gia không thể làm càn được.

Nhưng, nếu người có chức vụ cao như Trương Hùng lại muốn tiêu diệt người khác, hoàn toàn có thể dùng một số biện pháp để giải quyết. Phỏng chừng cuối cùng chính mình cũng không có kết cục tốt.

- Còn phải xem biểu hiện của ông như thế nào đã.

Kế Vĩnh Viễn liếc mắt nhìn một cái hừ nói.

- Tôi là Đồ Các lực, người thành phố Côn Đức phía nam tỉnh Vân Nam. Tuy nói là gia đình chuyên chế độc, nhưng, người trong nhà chúng tôi cơ bản cũng không hại người khác.

Bình thường chỉ kinh doanh, cuộc sống trôi qua cũng không tệ. Tuy nhiên, năm đó ông nội Đồ Long của tôi bị một thổ phỉ tấn công bị trọng thương.

Thấy ông tôi sắp chết, một người con gái tên là Tiền Mị đã cứu ông. Không thể tưởng tượng được cô ấy cũng biết dùng độc, chẳng qua không lợi hại bằng ông nội của tôi thôi.

Chỉ hiểu được một chút cơ bản thôi. Cuối cùng, cô gái đó muốn học độc, ông nội không có cách nào, bởi vì đó là ân nhân, cho nên đã dạy cho cô ấy.

Hơn nữa, cô gái ấy còn yêu cầu nhà họ Đồ chúng tôi hạ độc Chu Thủy Mạo, còn dùng loại độc tím thân vương lợi hại nhất.

Nhoáng một cái đã 50 năm trôi qua. Tuy nói ông nội vẫn còn khỏe mạnh, nhưng, ông đã già rồi, đã không có thể khống chế được độc tím thân vương rồi.

Tuy nhiên, độc nhà chúng tôi nhất định phải truyền lại theo thế hệ. Ông nội đem truyền cho cha tôi, cuối cùng cha tôi lại truyền cho tôi.

Tuy nhiên, cha tôi đã ra đi trước ông nội của tôi rồi.

Đồ Các Lực nói.

- Còn như vậy nữa, đúng là không tồi,

‘Thái Cùng’ nghe xong, lập tức hứng thú. Nếu có thể đem cái này dùng ở Tổ đặc nhiệm A, chẳng phải là sẽ có lợi quá rồi.

- Anh không cần vui mừng, chỉ có quan hệ huyết thống trong nhà họ Đồ chúng tôi thôi, ví dụ như cha truyền cho con mới được. Những người khác cho anh phương pháp cũng không có tác dụng. Bởi vì, đây là phải là cùng dòng máu.

Đồ Các Lực cũng không ngu, lập tức nói.

- Cái đồ gì mà, chỉ người Đồ gia các ông mới có thể dùng,

‘Thái Cùng’ thấy chán nản.

- Nó vốn là do tổ tiên nhà họ Đồ chúng tôi nghiên cứu ra, chỉ thích hợp với Đồ gia chúng tôi. Ông nội cũng đã từng thử truyền ra ngoài, cuối cùng đã hại chết người trong nhà.

Không ngờ Đồ Các Lực có vẻ hơi đắc ý, nói.

- Điều này chứng tỏ Tiền Mị cũng có thể sử dụng đúng không?

Diệp Phàm hỏi.

- Tuy nói cô ấy có được phương pháp sử dụng độc của chúng tôi, nhưng ông nội cũng không thể đem hết bí quyết dạy cho cô ấy. Cho nên, cô ấy cũng không thông thạo cho lắm. Điều đó chứng tỏ, trình độ sử dụng độc thuật của cô ấy cũng chỉ bình thường so với nhà họ Đồ chúng tôi.

Đồ Các Lực nói.

- Lúc trước vì sao Tiền Mị không bảo các ông giết chết Chu Thủy Mạo, chẳng phải là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong hết sao?

Diệp Phàm có chút nghi hoặc, hỏi.

- Cô ấy có thể giết một cách dễ dàng, tuy nhiên, nguyên nhân là gì rốt cuộc chúng tôi cũng không rõ lắm. Người ta bảo làm như vậy, chúng tôi chỉ làm như vậy. Việc này, ông nội của tôi cũng không biết rõ lắm.

Đồ Các Lực nói.

- Bây giờ ông nội của anh ở đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Ông ấy ở nhà khách Giang Hoa ngay bờ sông bên kia. Bảo tôi sang đây xem qua, có phải độc trên người Chu Thủy Mạo có điều gì khác thường không.

Hoặc là có thể gặp được cao thủ dùng độc. Không ngờ được tôi vừa đến đã bị mọi người bắt rồi.

Mấy vị kia thật lợi hại, tôi còn chưa kịp xử lý gì, mà trước mắt đã tối sầm lại đến đây.

Đồ Các Lực có chút ủ rũ, nói.

- Trương Hùng, anh lập tức cho người đến mời Đồ Long đến đây. Chú ý, phải lễ độ một chút.

Diệp nói, Trương Hùng gọi điện thoại cho người đi ngay.

- Anh Xa, thân thủ của Đồ Các Lực thế nào?

Kế Vĩnh Viễn hào hứng hỏi.

- Nếu tôi không đoán sai, Đồ Các Lực, có phải anh là cao thủ thất đẳng có phải không?

Xa Nhất Thiên hừ nói.

- Ông đã biết rồi còn hỏi làm gì?

Vẻ mặt Đồ Các Lực lạnh tanh.

- Thất đẳng, lại biết dùng độc, còn là một cao thủ về độc, lớn lên trong một gia đình chuyên về độc đấy. Không tồi khồng tồi, là một nhân tài.

Kế Vĩnh Viễn sờ cằm giống như là một bảo bối, Diệp Phạm hiểu, trong lòng Đồ Long có ba giây đồng hồ, phỏng chừng thằng này không chạy trốn ra khỏi Tổ đặc nhiệm A rồi.

Tuy nói ‘ Thái Cùng’ cũng xuất thân từ trong gia đình thuật độc, nhưng nghe nói sức khỏe ‘Thái Cùng’ từ nhỏ đã không tốt.

Cho nên, công lực cũng không cao, mới ở cấp tam đẳng. Đến bây giờ còn không được coi là đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A, chỉ có thể là người sai vặt ở tổ Khoa học Năng lượng.

So với anh ta Đồ Các Lực mạnh hơn nhiều, tuy nhiên, sự am hiểu về cách thức dùng độc của ‘Thái Cùng’ lại rất phong phú.

Kế Vĩnh Viễn nhìn thấy Đồ Các Lực đang run lên, nói:

- Mọi người vừa nói là tôi lập công chuộc tội sẽ bỏ qua cho tôi sao?

- Điều đó là đương nhiên, chẳng những sẽ bỏ qua cho anh, mà còn có chế độ đãi ngộ anh.

Vẻ mặt Kế Vĩnh Viễn nghiêm chỉnh nói.

- Đãi ngộ?

Đồ Các Lực thì thầm một câu, lắc lắc đầu, tên này cũng không ngu, khẩn trương nói,

- Chỉ cần mọi người thả cho tôi trở về, cho dù không có đãi ngộ. Tôi cũng dốc hết sức để làm.

- Ha hả, anh là nhân tài, đương nhiên là phải có chế độ đãi ngộ rồi.

Diệp Phàm cười khan một tiếng.

- Các anh muốn lật lọng hay sao?

Đồ Các Lực cũng không ngu, phỏng chừng ‘Đãi ngộ’ này là có vấn đề.

- Nói cái gì thì nói, những việc anh vừa làm làm nguy hại đến an ninh quốc gia. Đồng chí Chu Thủy Mạo là một nhân viên tình báo đặc biệt của Bộ An ninh Quốc gia chúng ta, hiện tại bị anh hại cho thành bộ dạng như vậy.

Làm mất đi nhiều thông tin. Khiến cho Vân Hùng bỏ chốn tới Hoa Kỳ thành công, hơn nữa, cũng do Chu Thủy Mạo bị như vậy, khiến cho quân giải phóng bị tổn thất một trung đội.

Anh suy nghĩ một chút đi, theo pháp luật, anh mất mấy cái đầu. Việc này, còn liên đới đến ông nội, gia đình con cái của anh…

Vẻ mặt Kế Vĩnh Viễn nghiêm túc, quay đầu lại nháy mắt một cái với Diệp Phàm, hừ nói,

- Cho dù trị cả nhà anh vào tội phản quốc cũng hoàn toàn bình thường. Bởi vì, thuật độc của anh là mang tính di truyền, chỉ truyền lại cho con của anh.

- Vì vậy, cả nhà bọn họ đều phải chịu trách nhiệm sao?

Diệp Phàm cố ý thêm vào một câu.

Trong lòng hắn đúng là muốn cười, không thể tưởng được tướng quân Kế diễn cũng không tệ, thuận miệng nói bậy lên.

- Việc này không có liên quan đến con của tôi, nó không dùng thuật độc. Vợ tôi cũng không có liên quan gì cả, mọi người muốn trị cứ trị mình tôi thôi.

Đồ Các Lực nóng nảy, hét lớn.

- Anh hét lên cái gì, anh không nghe thấy chúng tôi có chính sách đãi ngộ sao. Nghe một chút rồi lựa chọn cũng không có muộn đúng không?

Vẻ mặt kế Vĩnh Viễn nghiêm khắc la rầy.

- Vậy mọi người nói một chút trước đi.

Đồ Các Lực cúi đầu xuống.

Ngay sau đó, tướng quân Kế bắt đầu ‘3 nguyên tắc tám điều phải chú ý’ rồi. Nói rất lớn, vừa đấm vừa xoa. Diệp Phàm nghe thấy trố mắt đứng nhìn. Còn Trương Hùng đứng ở bên cạnh nháy mắt.

- Thế nào, đãi ngộ của chúng tôi cho anh không tồi chứ?

Kế Vĩnh Viễn nói xong còn quay lại hỏi một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.