Nghe nói trong nhà cô còn có một mẹ già thường xuyên bệnh tật và người cha đã già lão, em trai phạm Cương vừa 20 tuổi học trường cảnh sát ở Thủy Châu cũng cần tiền. Em gái Phạm Nghiêm Nhân của cô mới 17 tuổi học ở trường trung cấp Ngư Dương còn trắng trẻo hơn cả Thái Tây Thi, mỗi khi tới quán Xuân Hương ăn cơm đều khiến các thực khách nhìn vào bộ ngực mà nuốt nước miếng ừng ực.
Cô hiện giờ ngủ cùng phòng với Tuyết Liên, làm có khi Diệp Phàm nhìn thấy cũng nuốt một ngụm nước miếng, thỉnh thoảng khi hắn cùng với Thái Tây Thi Phạm Xuân Hương làm chuyện kia không ngờ lại đem cô ảo tưởng thành thân thể trắng nõn của Phạm Nghiêm Nhân. Sau đó hắn đều gào to trong lòng ‘Tội lỗi! Tội lỗi! Phật tổ tha thứ cho người thanh niên bất lương này!’, Phạm Nghiêm Nhân mới chỉ là một mầm non chưa thành thục, mình quyết không làm một thằng mất dạy mía ngọt đánh cả cụm.
Không bằng cả heo chó a! Diệp Phàm vẫn tự mắng mình.
Một tháng Xuân Hương còn trích ra hai trăm đồng cho mẹ chồng, rất có trước sau. Vì thế trọng trách trên người Xuân Hương rất nặng, cũng thật là làm khó cô, cô có tính toán gì lợi ích trên người mình cũng có thể tha thứ.
Tuy nhiên cô gái này tuyệt đối không phải loại người dễ dãi, mở quán ăn ở thị trấn Lâm Tuyền đã mấy năm rồi nhưng vẫn bảo toàn được tấm thân khuê nữ, cuối cùng để cho con chim non Diệp Phàm được tiện nghi. Diệp Phàm rất hài lòng đối với điều này, cảm thấy giữa mình và cô gái này cũng có duyên phận nhất định.
- Gần đây Tuyết Liên và hiệu trưởng Trương tiến triển như thế nào?
Diệp Phàm cười hỏi, thậm nghĩ chắc anh Trương sẽ không còn đóng vai thằng ngốc nhìn chằm chằm Tuyết Liên bưng thức ăn nữa chứ!
Thú vị!
- Bắt đầu nói chuyện rồi, đôi bên cũng có trao đổi vài câu, cái đầu gỗ kia cũng thật là…Tuy nhiên Tuyết Liên cũng có chút cảm tình với y, câu cửa miệng hiện giờ của em là “Có điện thoại”, khanh khách...... Nghe nói hiệu trưởng Trương sẽ được triệu hồi làm chủ nhiệm học khu Lâm Tuyền chúng ta.
Phạm Xuân Hương cười đến nỗi hồng rực cả mặt.
- Tốt! Em cố gắng giúp bọn họ tiến tới được cũng là công đức vô lượng, ha ha!
Diệp Phàm nói, sau khi ăn xong điểm tâm thì đợi đến 9 giờ, làm xong thủ tục sang tên với chủ nhà cũng đã gần 11 giờ trưa, ăn trưa xong rồi mò về phòng ở. Mới vừa thức dậy thì đã thấy mấy giám đốc sở và một vài thanh niên tới báo cáo công việc khiến hắn bận rộn đón tiếp.
Diệp Phàm cũng biết những giám đốc sở hôm qua say sưa không có ý đến đây để hồi báo công tác, những sở trưởng đến đây đều là những người muốn giữ được vị trí. Còn mấy thanh niên thì muốn giữ được chỗ công tác tốt, cũng có mấy kẻ muốn nhân dịp này thừa nước đục thả câu để chuyển sang phòng tốt hơn. Lúc họ đi ra thì để trên cái bàn giữa phòng một đống rượu và thuốc lá, rượu cũng đều là loại tốt. Nào là Kiếm Nam Xuân, Ngũ Lãng Dịch, Tinh Trang Cổ Tỉnh, chắc đều có giá hơn một trăm đồng một chai.
Thuốc lá thì ít nhất cũng ở cấp bậc Phù Dung Vương hoặc Ngọc Khê trở lên. Những người này thật ra cũng không dễ dàng, một nhân viên chính quyền bình thường căn bản cũng không có thu nhập thêm gì, tháng nhận được ba, bốn trăm đồng tiền lương chết đói. Diệp Phàm nhìn vào đống quà biếu, trong nháy mắt có một cảm giác nằm mơ, gian phòng của mình đã gần giống như một tiệm tạp hóa bán rượu và thuốc, lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp! Khó trách người người cũng muốn làm quan, đừng bảo là thu chút ít tiền, ngay cả rượu và thuốc cũng ổn rồi. Đem ra bán cũng được hơn mấy tháng tiền lương.
Hắn nghĩ đến hoàn cảnh trước kia mà cảm thấy hơi chua xót, hồi đó mỗi ngày đau lòng vì hút một bao Mẫu Đơn ba đồng rưỡi. Điều này cũng khó trách, lúc Diệp Phàm vừa tốt nghiệp thì tiền lương một tháng chỉ vẻn vẹn chỉ 280 đồng, tiền thuốc một tháng cũng là một con số lớn, không đau lòng mới là lạ.
Hiện giờ một gói thuốc giá 20 đồng cũng có người liều mạng đưa tới, còn sợ không đưa được. Chỉ cần mình lười nhác không nhìn lên thì người đối diện đã cảm thấy mình không muốn giúp y, vừa lên chức Phó Chủ tịch thị trấn đã dày mặt, cũng thật là làm khó những người này rồi.
Tuy nhiên đối với bao tiền lì xì, Diệp Phàm nhất định không thu. Những giám đốc sở, chủ nhiệm khi thấy mặt của Diệp Phàm nhanh chóng đen xạm như nhọ nồi thì đều ngượng ngùng cầm phong bao lì xì đút lại vào túi, trong lòng chắc đều thầm nghĩ:
- Thằng ranh này chắc còn kiểm tra xem mình đưa tiền có thành tâm hay không đây?
Đương nhiên rồi!
Bất kể là ai tới, Diệp Phàm cũng nhiệt tình nói chuyện, cẩn thận lắng nghe, rất ít phát biểu tranh luận, thực hiện đúng lời dặn dò của cha mình “nhìn nhiều, nghe nhiều, nói ít”. Luôn luôn lấy lắng nghe làm chủ yếu, bản thân mình vừa lên chức không thể để cho người ta có ấn tượng xấu là mình kiêu ngạo.
Tuy nhiên người đến kêu khổ cũng rất nhiều. Diệp Phàm được phân công quản lý mảng công nghiệp của Lâm Tuyền mà nhà máy ở Lâm Tuyền có khá nhiều, nào là nhà máy gỗ, nhà máy đá, nhà máy điện, nhà máy dệt, nhà máy công cụ, nhà máy chè..... Đều là những nhà máy đang ngắc ngoải, không được mấy nhà máy có lãi. Tiền lương công nhân mỗi tháng chỉ được phát một nửa, chắc được khoảng một trăm đồng đủ mua gạo để không chết đói, thậm chí còn có nhà máy nửa năm rồi chưa phát lương. Điều khiến người ta đau đầu là những nhà máy này đều là của thị trấn, Diệp Phàm quả thật đã thành đại quản gia của bọn họ.
Thuộc hạ đói bụng dĩ nhiên sẽ mò tới đại quản gia đòi đồ ăn .
Mới vừa rồi giám đốc nhà máy gốm sứ Chu Phát Phong ôm hai cái hòm không biết bên trong đựng gì, mặc nguyên quần áo công nhân rụt rè lên gặp Diệp Phàm.
- Chủ tịch Diệp, ngài là sinh viên đại học, nghe nói còn là đại học nổi tiếng, ngài cấp cho nhà máy chúng tôi ít tài chính. Nếu không có biện pháp thì chắc nhà máy chúng tôi sẽ nhanh chóng suy sụp mất. Cũng chẳng còn biện pháp nào, nửa năm rồi chưa nhận được tiền lương. Ai! Có...... Có người sốt cao đến 39 độ cũng không dám đi bệnh viện. Ngày hôm qua...... Ngày hôm qua con trai Lưu Tiểu Lượng của chủ nhiệm phân xưởng Lưu Hạo mới 13 tuổi học năm đầu ở trường trung học Ngư Dương, nghe giáo viên nói là học sinh giỏi xếp thư ba của lớp. Ai! Hiện giờ cứ sốt cao không giảm, y tá nói là nếu không chuyển lên bệnh viện huyện thì e là sẽ bị viêm não.
Nói tới đây, giám đốc Chu nghẹn ngào, bộ dạng rất khổ sợ không giống như giả bộ.
Trong lòng Diệp Phàm cũng cảm thấy đau xót, sắc mặt trầm xuống:
- Sau còn chưa mau đem tới bệnh viện huyện, thật khốn kiếp.
- Làm sao đưa đi? Đưa đi sẽ phải đóng hai ngàn tiền viện phí, ngay cả tiền lương của nhà máy tốt nhất thị trấn này cũng chỉ khoảng 200 đồng một tháng, còn phải nuôi cả một đại gia đình, căn bản là không dư đồng nào, lấy đâu ra mấy ngàn. Giờ đã nửa năm không có lương, ngay cả mấy cái trứng gà trong nhà nuôi được cũng bán đi lấy tiền. Bảy, tám nhà hợp lại mới góp được hơn một ngàn đồng, vẫn chưa đủ hai ngàn. Quỹ nhà máy chỉ còn lại mấy trăm đồng tôi cũng đưa cho y rồi, hóa đơn nợ còn hơn mười vạn. Chủ tịch Diệp à, anh hiểu rồi chứ, tôi thật vô dụng a!
Giám đốc Chu ứa nước mắt.
Ngay lúc đó, một người mặc bộ quần áo vá chằng vá đụp, mặt mũi tiều tụy chạy vào quỳ gối trước mặt Diệp Phàm:
- Chủ tịch Diệp, ngài quản lý khối nhà máy chúng tôi, cầu van ngài cho ứng trước mấy tháng tiền lương. Tôi nguyện làm thân trâu ngựa báo đáp ngài, ô ô...... Con trai tôi sắp chết rồi. Tiểu Lượng...... Tiểu Lượng mới 13 tuổi a! Thầy giáo nói nó rất có khả năng vào đại học a......
- Chú là......
Diệp Phàm ngạc nhiên đứng ngẩn cả người ra.
- Y chính là Lưu Hạo Thủy, chủ nhiệm phân xưởng chúng ta. Ai! Anh ấy vốn rất chính trực, chưa từng cầu xin ai, lần này cũng là do tình thế bắt buộc, anh đánh tôi mấy đấm đi, Hạo Thủy! Đánh đi! Là giám đốc tôi vô dụng!
Chu Phát Phong ôm lấy Lưu Hạo Thủy nhưng y vẫn nhất quyết quỳ gối.
- Ai! Cứu người quan trọng hơn, đây là ba nghìn đồng, chú cầm lấy trước đi.
Diệp Phàm thở dài xoay người rút từ ví ra ba ngàn đồng kín đáo đưa cho Lưu Hạo Thủy rồi quay lại nói với Chu Phát Phong:
- Đây còn lại hơn một vạn đồng chú cầm lấy trước để chi dùng. Tuy nhiên đây không phải là phát tiền lương cho các chú. Cháu không có tiền đó mà là dùng để cứu trợ cho những ai khó khăn nhất của nhà máy. Phải dùng tốt số tiền này, nếu như không tốt thì.....
Chu Phát Phong và Lưu Hạo Thủy rối rít cảm ơn rồi đi ra.
- Ai! Như vậy cũng không phải là biện pháp, Phó Chủ tịch thị trấn đâu phải đi làm chuyện cứu tế, phải làm cho mấy nhà máy hoạt động có hiệu quả mới là vương đạo.
Diệp Phàm hạ quyết tâm.
Vào 1 h chiều, Diệp Phàm lái xe chạy về thôn đập Thiên Thủy.
Lúc tối qua, Đoàn Hải đối với hắn lại càng thêm cung kính, lúc đi ăn cơm còn tranh thủ nắm tay báo cáo tình hình công tác ở thôn mấy ngày gần đây.
Chắc là gã thấy sau khi Diệp Phàm thăng chức thì vị trí tổ trưởng tổ công tác thôn đập Thiên Thủy đã có một số người nhìn chằm chằm. Đoàn Hải bị đày từ chính quyền huyện xuống, cũng không phải người ngu, trước kia là còn lơ ngơ nên mới sa chân. Hiện giờ gã đã khôn ra nhiều, tuy nhiên ngần ngừ mãi vẫn không dám nói chuyện muốn tiến bộ .
Vốn Lưu Trì cũng là từ tổ công tác mà lên, hiện giờ tổ trưởng Diệp Phàm còn thăng liền hai cấp, điều này không làm cho người ngắm nghía mới là lạ. Bây giờ trong chính quyền thị trấn Lâm Tuyền có một loại mê tín đồn đại rằng thật ra Long mộ ở thôn đập Thiên Thủy có thứa quan khí, quan thế, long khí. Chỉ cần dính phải long khí thì có thể thăng quan, Phó Chủ tịch Diệp chính là một ví dụ sống đầu tiên. Trước kia tổ công tác thôn đập Thiên Thủy không ai đi nhưng vào tối hôm qua đã có mười mấy người tỏ vẻ mập mờ sẽ đi thôn đập Thiên Thủy rèn luyện.
Tần Chí Minh tối hôm qua cũng kéo Diệp Phàm ra hỏi xem hắn có suy nghĩ người nào kế nhiệm không. Diệp Phàm đề nghị Xuân Thủy nhưng Tần Chí Minh không đồng ý, nói là Xuân Thủy có sắp xếp khác, sau cuộc bầu cử sẽ điều động, vì thế tạm thời Diệp Phàm quyết định để Đoàn Hải làm tổ trưởng.
Lúc đi hắn có ghé tìm Xuân Thủy và Đoàn Hải tiện thể nói bọn họ cùng đi thôn đập Thiên Thủy mới biết bọn họ đã sớm bắt xe lam về trước khiến Diệp Phàm rất buồn bực, thầm nói,” Muốn tiến bộ cũng không cần thiết ra vẻ như vậy chứ! Quá thể!......”